Không nghĩ tới có thể nghe được tên của người đàn ông đã sinh ra mình từ miệng của người kia, Phạm Đằng chấn ngạc cơ hồ nói không ra lời.
Phạm Thủ Chí……
Từ sau khi mẹ mất, anh đã bao lâu không gọi cái tên này?Sinh anh, nuôi anh, từng làm cho anh kính yêu không thôi, hiện tại lại làm cho anh hận thấu xương tuỷ.
Thời Vũ tại sao lại biết ba anh, anh ta cũng chỉ hơn anh mấy tuổi, hẳn là không có khả năng biết năm đó phát sinh chuyện gì đi?
"Nếu tôi không đoán sai, ông ta hẳn là ba cậu đúng không?" Thời Vũ nhìn không chuyển mắt cậu em rể.
Phạm Đằng nguyên bản trong mắt tràn ngập thống khổ cùng hối hận nhanh chóng bị hận ý thay thế.
"Tôi không có người ba nào lại bỏ vợ,không thèm quan tâm cốt nhục." Anh phẫn hận gầm nhẹ nói, "Ông ta làm sao có thể vì một người đàn bà không biết xấu hổ mà vứt bỏ gia đình? Tôi tuyệt đối không tha thứ, tuyệt đối không."
"Người đàn bà không biết xấu hổ mà cậu nói có phải là mẹ Dĩ An không?"
Phạm Đằng cắn chặt răng, trên mặt đột nhiên phụt ra một cỗ hận ý nồng đậm, hai mắt thâm thúy cũng trở nên vô tình băng lạnh. Tuy rằng anh đã quyết định vứt bỏ thù hận, nhưng dù sao cũng tích luỹ gần 20 năm, không thể vứt bỏ nhanh thế được.
"Cho nên cậu vừa mới nói cậu cưới Dĩ An là vì muốn báo thù." Thời Vũ có chút đăm chiêu nhìn Phạm Đằng "Nhưng là tôi không hiểu, từ đầu tới cuối đều là ba cậu tự theo ý mình dây dưa với mẹ của Dĩ An, Dĩ An cùng mẹ nó coi như người bị hại, cậu dựa vào cái gì mà thù oán họ?"
"Người bị hại?" Phạm Đằng phẫn hận cười lạnh ra tiếng, "Bà ta câu dẫn ba tôi, phá hư gia đình nhà người khác, loại hồ ly tinh này sao có thể coi là nạn nhân được?"
"Tôi rất ngạc nhiên đến tột cùng là ai nói cho cậu, mợ tôi đi câu dẫn ba cậu?" Thời Vũ trầm mặc trong chốc lát mới lên tiếng hỏi.
"Đương nhiên là –"
"Đương nhiên là mẹ cậu. Tôi nói đúng hay không?" Thời Vũ ngắt lời nói, "Bất quá cậu không biết đó chỉ là lời nói từ một phía sao,có muốn nghe sự thật không?" Anh chậm rãi đề nghị.
Phạm Đằng trừng mắt nhìn anh vợ, đầu giống như đột nhiên bị người ta đập một cái thật mạnh, sắc mặt từ từ trắng bệch.
Sự thật? Cái gì gọi là sự thật?
Theo như lúc nãy anh ta nói thì hiện tại lời nói này hẳn chỉ là từ một phía? Anh dựa vào cái gì để tin đó là thật, mà không phải lời bịa đặt nói dối đâu?
Nhưng để công bằng,anh có lẽ nên nghe một chút.
Thời Vũ không có thúc giục anh, bưng tách cà phê lên uống một ngụm. Cà phê nồng đậm khuếch tán trong miệng, làm anh nhịn không được lại uống thêm ngụm nữa, cho đến ngụm thứ ba….
"Anh không phải muốn nói cho tôi biết sự thật sao? Vì sao còn chưa nói?" Chịu không nổi bộ dáng ông anh vợ thảnh thơi uống cà phê, Phạm Đằng đành mở miệng giục.
"Tôi tưởng cậu không muốn biết." Thời Vũ buông chén cà phê trong tay, nhẹ nhàng bâng quơ tà nghễ liếc mắt một cái. Chỉ vào giờ khắc này mới mơ hồ nhìn ra áp lực dưới khuôn mặt anh đang đối mặt với Phạm Đằng bất mãn tức giận.
"Tôi muốn biết sự thật." Phạm Đằng nói.
"Lời nói của tôi chỉ từ một phía, cậu cũng đồng ý nghe sao?" Thấy em rể nóng vội, Thời Vũ ngược lại càng nhàn nhã.
Phạm Đằng nháy mắt mân nhanh miệng, biết anh là cố ý. Người này thực ác liệt, tuy rằng bề ngoài hoàn toàn nhìn không ra sự ác liệt ấy.
"Một phía cũng được, tôi vẫn muốn biết." Anh trầm giọng đáp.
"Suy nghĩ một chút khi đó tôi cũng chỉ là một đứa nhỏ bảy, tám tuổi mà thôi, có lẽ cũng không thật sự rõ ràng có chuyện gì xảy ra……"
"Anh rốt cuộc có nói hay không?" Phạm Đằng không kiên nhẫn đánh gãy lời người kia, biết mục đích người đó là muốn làm anh nôn nóng bất an.Mà nôn nóng bất an cũng là một loại tra tấn a.
"Dù gì thì tôi cũng được xem là anh họ của cậu, cậu có thể khách khí một chút không?" Thời Vũ thong thả bưng cà phê uống một ngụm mới chậm rãi tà nghễ đáp.
Phạm Đằng đột nhiên hút một ngụm khí lớn, sau đó ngoài ý muốn hướng anh giải thích.
"Thực xin lỗi."
Thời Vũ có chút kinh ngạc, nhưng nếu em rể co được dãn được, anh cũng không nên tiếp tục trêu chọc nó.
"Sự thật mà tôi biết là, mợ út…… Cũng chính là mẹ Dĩ An, có một ngày dẫn theo một người đàn ông trong tình trạng kiệt sức về nhà,còn mời ông ta ở lại ăn bữa tối. Người đàn ông đó tên là Phạm Thủ Chí, bởi vì kinh doanh thất bại, mà vợ ông ấy xuất thân giàu có cao ngạo, không chịu cuộc sống thiếu thốn nên không để yên, ông ta buồn bực ngẩn người ngồi một mình trong công viên, bộ dáng như không còn thiết tha gì với cuộc sống nữa. Mẹ Dĩ An lo lắng ông ta sẽ nghĩ quẩn, cho nên mới mang về nhà mời cơm, thử lấy tình cảm ấm áp gia đình thức tỉnh dục vọng sống của ông ấy. Nhưng điều khiến cho người ta vạn vạn không thể ngờ được là, Phạm Thủ Chí thế nhưng lại bởi vậy mà yêu thương mợ tôi, thậm chí còn dùng phương thức bắt cóc để có được bà ấy……"
"Anh nói dối!" Phạm Đằng rốt cuộc ngăn chặn không được xen lời, trên mặt tràn ngập khiếp sợ khó tin cùng cự tuyệt tin tưởng.
Chuyện này thật rất làm cho người ta sợ hãi,quá tàn nhẫn, nếu tất cả là thật, như vậy đầu sỏ gây nên không chỉ là ba anh, còn có mẹ, là thái độ của mẹ đối với ba anh.
Anh không tin, không muốn tin!
Nhưng là tính cách của mẹ, anh hiểu hơn ai hết, ba ôn thuần hòa ái thủy chung ở trước mặt mẹ nâng không nổi đầu lên cũng là sự thật, thậm chí ngay cả năm đó chuyện ba buôn bán thất bại anh cũng có ấn tượng……
Trời ạ, chẳng lẽ Thời Vũ nói đúng?
"Tôi nói đều là sự thật, năm đó ở cảnh cục có lập hồ sơ án bắt cóc, cậu có thể điêù tra. Còn nữa, mẹ Dĩ An sở dĩ gặp tai nạn xe cộ ngoài ý muốn mà bỏ mình, kỳ thật cũng có liên quan tới Phạm Thủ Chí."
Phạm Đằng chấn động mạnh, cơ hồ ngăn chặn không được chính mình vươn tay gắt gao bịt lỗ tai, cự tuyệt nghe tiếp.
Anh không muốn nghe, nhưng thân thể lại hoàn toàn nhúc nhích không nổi.
"Bà ấy chết trên đường bị ba anh bắt cóc." Thời Vũ chậm rãi nói.
Dưỡng khí tựa hồ rút hết, Phạm Đằng như ngừng hô hấp, sắc mặt trắng bệch.
Anh không phát ra được âm thanh nào, nói không nên lời, trái tim bị hung hăng bóp nghẹt khiến anh đau đớn.
Tại sao có thể như vậy? Đây là sự thật sao?
Thì ra mẹ Dĩ An không làm gì có lỗi với gia đình anh, ngược lại là nhà anh đã hại chết bà ấy, hại Dĩ An mồ côi mẹ từ nhỏ.
Anh khiếp sợ, không dám tin, hơn nữa chỉ cần nghĩ đến chính mình từng làm gì với Dĩ An liền ngăn chặn không được cả người run run.
Anh rốt cuộc làm cái gì nha?
Anh thật sự là đáng chết!
Sau khi rời bệnh viện, Văn Dĩ An cũng chưa xác định mình sẽ đi đâu.
Cô không thể về nhà, cũng không thể đi đến chỗ người thân vùng này, bởi vì mặc kệ cô là vì chuyện gì rời nhà trốn đi, một khi chuyện cô có thai lộ ra thì kết quả chỉ có một, đó là bắt buộc quay về bên Phạm Đằng. Bởi vì các trưởng bối gia tộc đều rất bảo thủ.
Không thể về nhà tự nhiên cũng không thể tới chỗ bạn bè, bởi vì Phạm Đằng lúc trước khi tiếp cận cô đã sớm điều tra những ai có liên quan tới cô rõ ràng rồi, cho nên đến đó chẳng khác nào chui đầu vào lưới, cuối cùng vẫn là trốn không thoát lòng bàn tay anh ta.
Vô mục đích tiêu sái đi tới ngã tư đường, Văn Dĩ An lần đầu tiên cảm giác được thiên hạ to lớn nhưng lại không có chỗ cho cô dung thân. Cô rốt cuộc nên đi đâu?
Sắc trời dần dần ảm đạm,ngọn đèn rực rỡ bắt đầu bật sáng. Cô sáng sớm liền ly khai bệnh viện, không ngờ cứ đi vô mục đích mà đã qua một ngày.
Chỉ có điều thời gian kế tiếp sẽ không dễ vượt qua như ban ngày, bởi vì cô đến bây giờ còn không biết buổi tối muốn ngủ như thế nào, hơn nữa trọng yếu nhất là trên người cô chỉ có mấy trăm đồng tiền mà thôi.
Than nhẹ, Văn Dĩ An muốn xác định tài sản trong người, liền lấy toàn bộ ra xem.
Tính toán, thậm chí bảy trăm đồng cũng không đến, cho dù đêm nay thật muốn tìm khách sạn ở cũng không đủ.
Cô đột nhiên cảm thấy loại tình huống này thực buồn cười.
Cô rốt cuộc đang làm cái gì nha? Hai tay trống trơn, không có tiền, không có giấy tờ chứng nhận, thậm chí ngay cả một bộ quần áo tắm rửa cũng không có đã nghĩ trốn đi. Cô có phải hay không vì tai nạn xảy ra mà đầu hỏng rồi? Đã quyết định rồi mà không chuẩn bị tốt, cô thật sự là cái đại ngu ngốc.
Cô cười khổ, nước mắt lại không tiếng động chảy xuống dưới.
Vài người đi qua tò mò trộm dò xét cô, có chút người thậm chí còn chỉ trỏ, nhưng là thủy chung không ai đến gần nói với cô một câu.
Hảo cô đơn, vì sao bên cạnh người đến người đi, cô lại cảm giác được một loại cô đơn cùng tịch mịch trước nay chưa từng có, giống như thế giới này chỉ có mình cô thôi.
Ai có thể lại đây nói một câu với cô?
Ai có thể lại đây cho cô một cái mỉm cười?
Rời bệnh viện, cô vẫn chưa nói tiếng nào,cô muốn thổ lộ đầy bụng áp lực cùng bất đắc dĩ, đáng tiếc không có ai nghe cô cả.
Cô không muốn thừa nhận rằng anh đã trở thành thế giới của cô, xa anh cô thấy vắng lặng, cô đơn không biết đi về đâu.
Cô không thể xa anh sao?
Không, vì bé con, cô nhất định phải xa anh.
Văn Dĩ An nhanh chóng lau khô nước mắt trên mặt, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu. Khi cô mở mắt, tất cả được thay thế bằng dũng cảm và kiên định.
Cô nâng tay trái không bị thương xoa cái bụng bằng phẳng, sau đó lại nhìn băng vải vẫn đang bao lấy cánh tay phải, rốt cục hạ quyết tâm.