Văn Dĩ An chậm rãi quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, đây chính là người chồng danh phù kỳ thực của cô đồng thời cũng là người luôn luôn hận cô.
Cô biểu tình phức tạp, ngóng nhìn ánh mắt anh toát ra đau thương.
Tuy rằng từ đầu tới cuối cô đều biết anh tiếp cận cô, theo đuổi cô, kết hôn với cô mục đích là vì muốn báo thù, cũng sớm có chuẩn bị tâm lý sau khi gả cho anh, sẽ cố gắng làm anh nguôi hận trong lòng, nhưng cô vạn vạn lần không nghĩ tới trong đêm tân hôn anh lại dùng hình thức cường bạo đối với cô để mở đầu quan hệ hai vợ chồng bọn họ.
Tối hôm qua là lần đầu tiên của cô, không có gì thoải mái cả,chỉ có sợ hãi, đau đớn cùng bi ai. Mà đây cũng là lần đầu tiên cô khắc sâu cảm giác anh hận cô còn hơn cả cô nghĩ gấp trăm lần.
Cô có phải hay không quá ngây thơ rồi? Thế nhưng nghĩ đến chỉ cần gả cho anh, dùng tình yêu của mình cảm hóa anh, làm cho anh quên đi hận ý, từ nay về sau cùng cô phu xướng phụ tùy, đầu bạc răng long.
Cô có phải hay không rất ngu xuẩn? Thế nhưng nghĩ đến anh sẽ thủ hạ lưu tình với cô, thương tiếc cô một chút.
Anh hận cô nha, cô làm sao có thể nghĩ đến sau khi hai người kết hôn liền đột nhiên mất đi trí nhớ mà quên hết thảy được? Cô thật sự rất ngốc!
Nhìn người đàn ông ngủ say an nhàn bên cạnh, khóe miệng Văn Dĩ An không tự chủ được kéo ra một chút tự giễu cười khổ.
Hận anh sao?
Cô hỏi chính mình,bất quá trái tim đã cho cô đáp án.
So với hận anh, cô hẳn là muốn hận chính mình trước mới đúng. Bởi vì cô biết rõ anh không thương cô, hơn nữa còn cực hận cô, thế mà còn như thiêu thân lao đầu vào lửa gả cho anh, đã thế này thì cô phải nhận hậu quả thôi.
Cho nên, cô thật sự một chút cũng không hận anh sao? Lòng cô bỗng vang lên một thanh âm khác.
Văn Dĩ An biểu tình phức tạp nhìn chồng một lúc, hoàn toàn phân không rõ cảm xúc trong lòng xem có phải là hận ý hay không.
Cô thương anh, yêu đến biết rõ anh hận mình mà còn cố gả cho anh, cho nên sẽ không phải hận đâu.
Chỉ là ngay tại giờ khắc này, cô đột nhiên sợ hãi nếu cứ tiếp tục tình hình như vậy, cô sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày hận anh thôi.
Nhìn chồng, Văn Dĩ An khẽ thở dài, thở dài bất đắc dĩ, chua sót bi ai.
Cô thật sự không nên yêu anh, cho dù anh có là vận mệnh tơ hồng, thì cùng lắm là cô cả đời không kết hôn, không lấy chồng, còn tốt hơn hiện tại lâm vào cục diện đâm lao đành phải theo lao?
Nói thì nói vậy chứ ngay từ đầu, cô đã vô pháp tránh khỏi anh rồi.
Mang theo tự giễu cười yếu ớt đứng dậy, kéo chăn xuống, cả người cô cứng đờ, nhịn không được co rúm hít ngụm khí lạnh.
Văn Dĩ An cúi đầu nhìn một đống dấu vết màu hồng rải khắp người, nồng đậm sầu bi không khỏi khiến cô ủy khuất.(S: Chị, về mách bác đi)
Không lẽ cuộc sống sau này của bọn họ luôn như vậy? Mới nghĩ thôi, sắc mặt của cô đã trắng bệch, thân thể không tự chủ mà rùng mình.
Cô không phủ nhận tối hôm qua những thể nghiệm ban đầu làm cô bị bịt kín bởi một tầng bóng ma xua cũng không đi, nhưng cái khiến cô khó chịu nhất chính là chuyện đêm tân hôn, cô bị kinh hách lớn lại vẫn có tâm tư giải thích cho anh, cho rằng hết thảy chỉ là uống rượu, nếu tối hôm qua anh không uống rượu sẽ không đối đãi với cô như thế.
Cô vì cái ý tưởng này mà sợ hãi, bởi vì cô tựa hồ đã nguyện ý thừa nhận càng thêm yêu anh.
Hạnh phúc hay hủy diệt?
Cô hiện tại không chỉ lo lắng cho kết quả của hai người, mà còn lo lắng cho mình có thể hay không thừa nhận kết cục đó.
Tuy rằng cô sớm hạ quyết tâm cố gắng hết sức gạt bỏ hận ý trong lòng anh, làm anh yêu cô, nhưng cô lại chưa từng nghĩ tới anh đối đãi cô như thế nào, tựa như giống đêm tân hôn tối qua…
Hít thở sâu, Văn Dĩ An thiếu chút nữa cười thành tiếng.
Cô đang làm gì?
Mới kết hôn ngày đầu tiên mà thôi, thế mà kiên định tin tưởng cùng quyết tâm đã bắt đầu lung lay sắp đổ, nếu cô thực sợ hãi như vậy, thực đối chính mình một chút tin tưởng đều không có, kia còn không bằng sớm một chút buông tha đi.
Muốn vứt bỏ sao?
Buông tha cho lần đầu tiên tim đập thình thịch trong suốt hai mươi sáu năm qua, buông tha cho hy vọng suy nghĩ cả đời giúp chồng dạy con,cô muốn thế sao?
Không, cô không muốn buông tha.
Phạm Đằng tỉnh lại cảm giác đầu tiên là đau đầu, đau như muốn nổ tung.
Anh nhăn mày, một bàn tay xoa xoa thái dương, một bàn tay chống tại trên giường miễn cưỡng ngồi dậy.
Đầu của anh làm sao vậy? Vì sao giống như sắp vỡ, nhẹ nhàng vừa động liền –
Suy nghĩ một chút, đột nhiên Phạm Đằng toàn bộ động tác trong nháy mắt ngừng lại.
Anh chậm rãi quay đầu nhìn về phía vị trí bên cạnh, nơi đó không có một bóng người, nhưng là gối đầu lại lõm xuống, anh nhanh chóng lục tìm trí nhớ…
Anh chết tiệt thế nhưng hoàn toàn nhớ rõ tối hôm qua đã phát sinh chuyện gì!
Anh cường bạo cô!
Phạm Đằng vẻ mặt căng thẳng, biểu tình nghiêm túc,nháy mắt cắn chặt khớp hàm mà ảo não.
Anh tuy rằng hận cô, cưới cô cũng là vì muốn trả thù việc mẹ cô gây thương tổn cho bọn họ – mẹ anh và anh, nhưng anh chưa từng nghĩ tới muốn dùng phương thức này để trả thù cô, loại hành động này ngay cả chính anh còn thấy căm thù đến tận xương tuỷ.
Anh rốt cuộc làm sao vậy?
Dù cho có mấy chén rượu Thiệu Hưng vào bụng cũng không nên làm cái hành động này, hơn nữa anh chết tiệt còn nhớ rõ tất cả cảm giác lúc ấy, bao gồm cả cao trào muốn đòi mạng mà anh có được trong cơ thể cô.
Này hết thảy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!
Anh đã ba mươi tuổi, tuy rằng không thể nói là trăng hoa(nguyên văn là duyệt nữ vô số), nhưng cũng từng phát sinh quan hệ với không ít nữ nhân, còn với cô… đến tột cùng là chuyện gì đây? Rõ ràng bộ dạng bình thường, dáng người cũng thực bình thường, trọng yếu nhất cô chính là kẻ thù của anh, kết quả đâu? Anh lại lên cao trào chưa từng có đối với cô.
Dùng sức cào loạn tóc, Phạm Đằng bỗng có loại cảm giác hối hận không kịp.
Anh tối hôm qua căn bản là không nên chạm vào cô, phương thức muốn tra tấn cô, trả thù cô còn nhiều mà, lý do anh vì sao lại liều mình làm cho cô yêu anh, hơn nữa gả cho anh là bởi vì anh muốn cô trải qua thống khổ mà mẹ anh từng chịu.
Nhớ tới người mẹ đáng thương, anh phẫn nộ xốc chăn bông rời giường, lại bị dấu vết màu đỏ sẫm trên nệm làm chấn động, cả người cứng đờ. Anh khó tin trừng mắt nhìn, rồi đem tầm mắt chuyển dời đến nửa người trần trụi của mình, sau đó ngây ra như phỗng.
Cô cư nhiên là xử nữ!
Một chút ảo não ngăn chặn không được lại giống như mưa rền gió dữ đánh úp anh, làm cho anh hoàn toàn không chống đỡ nổi.
Cô là xử nữ, mà anh tối hôm qua dùng phương thức gần như cường bạo cướp đi lần đầu tiên của vợ mình, anh....–
Phạm Đằng hơi nhếch bạc môi, buồn bực nghiến răng thiếu chút nữa cắn nát miệng mình.
Anh rốt cuộc đang làm gì? Biết cô là xử nữ sớm hay muộn thì có gì khác biệt? Chẳng lẽ nếu là sớm biết thì anh sẽ ôn nhu che chở cô sao?
Mục đích anh cưới cô là muốn tra tấn cô, một khi đã như vậy, anh cần gì phải ảo não, cảm thấy cần xin lỗi cô? Anh căn bản là không cần mềm lòng với cô.
Khóe môi lạnh lùng mím lại, biểu tình trên mặt anh không còn ảo não, mà thay vào đó là lãnh khốc vô tình.
Anh đứng dậy, xuống giường, đi vào phòng tắm mặc quần áo, sau đó đeo mặt nạ lạnh lùng đi ra khỏi phòng ngủ.
Anh chờ đợi, trò chơi sắp đặt cả một năm cũng đến lúc lên sàn rồi.