Lượn hết cả buổi sáng, từ cảng Kim Du Lệ đến hoa viên Tuệ Cốc Căn. Thẩm Bị lái xe dọc theo đại lộ chính, lòng vòng cả ngày làm Thảo Thảo mệt đến rút gân. Ngồi trong đại sảnh phòng marketing, Thảo Thảo nhìn gạch nát ngói vỡ chẳng ra hình thù gì ngoài cửa sổ, đấm đấm chân. Thầm tính trong lòng: Phải đi vòng vòng đến lúc nào đây trời, còn một đống sách chưa đọc. Còn gần ba trang tài liệu mà Phùng Thượng Hương đưa vẫn chưa dịch xong nữa. Chẳng lẽ anh ấy định đi hết cả ngày thì mình cũng phải theo ư?
Hai người chẳng hề có “kinh nghiệm” bao nuôi và được bao nuôi, cái gọi là “bao nuôi” chẳng qua chỉ là cái cớ để tìm cho mình một người bên cạnh chẳng liên quan gì đến chuyện tình cảm. Cho nên Thẩm Bị không hề biết việc dẫn “tình nhân” đi mua nhà là chuyện vô lý, Thảo Thảo cũng không biết moi móc lợi ích cho mình, lại càng không biết quý trọng thanh xuân đi “bòn rút” Thẩm Bị.
Giờ Thảo Thảo chỉ nhớ đến việc học, việc làm của mình mà thôi. Chuyện quan trọng trước mắt là dịch tài liệu cho Phùng Thượng Hương, chuyện quan trọng thứ hai là kì thi tư pháp oái ăm chết người vào tháng sau. Năm đó, trừ viết luận văn ra thì Thảo Thảo chẳng thi nữa, gần như mỗi năm đều tạch. Dạo gần đây, cô cũng chẳng thèm lên mạng tra điểm, lúc trước vừa thấy lịch sử đăng kí là cô liền kéo xuống, kéo hết cả một bảng thành tích cũng không thấy tên mình trong danh sách đậu! Năm đó Quan Hạo còn cười cô: Em đừng để con biết nha, cái này là tấm gương xấu đó!
Thảo Thảo thở hắt mạnh ra làm Thẩm Bị giật mình.
“Sao thế?” Thẩm Bị đang xem sơ đồ căn hộ. Vừa vào cửa là phòng bếp và phòng khách, phòng ngủ và thư phòng ở sau phòng khách, không phải vừa rồi Thảo Thảo còn già mồm bảo phải “động tĩnh tách rời” (*) sao? Anh cũng thấy mệt rồi, trong lòng hơi oán Thảo Thảo: Gì mà nhiều quy tắc quá, mua nhà sao mà phiền phức thế chứ!
(*) Động tĩnh tách rời: ý nói khi mua nhà, phòng khách và phòng ngủ không được gần nhau. Vì phòng khách là nơi hoạt động tập thể, còn phòng ngủ là để nghỉ ngơi phải yên tĩnh.
Thảo Thảo vội che giấu: “Không có gì! Chỉ hơi mệt thôi.”
Thẩm Bị khinh bỉ: “Vậy mà đã mệt! Em yếu thật!” Thật ra anh cũng mệt, nhưng phải giữ mặt mũi trước mặt Thảo Thảo.
Thảo Thảo trề môi chẳng thèm để ý đến anh, cúi đầu nghĩ đến việc của mình. Càng nghĩ càng phiền, càng phiền thì càng cảm thấy cao ốc mười hai tầng này cũng được. Nếu Thẩm Bị vừa ý chỗ này, thì chắc không cần đi lượn mấy chỗ khác nữa nhỉ? Dù ở đây cách hơi xa khu trung tâm Vọng Kinh, nhưng hệ số sử dụng đất thấp, xanh hóa cao, phần nhà ở cũng đã hoàn thành, cũng không thiệt hại gì nhiều.
Khuyết điểm duy nhất là phòng vệ sinh không chia ra hai khu ướt và khô, nếu có lắp đặt thêm thiết bị thì chắc nên chú ý để giải quyết cái này nhỉ? Vừa rồi cô nhân viên không nói căn nhà này là tô đúc đúng không ta? Vậy mấy bức tường có thể thông nhau, thế đợi đến lúc đó làm vậy!
Đúng lúc Thẩm Bị hỏi ý kiến mình, Thảo Thảo bảo: “Em nghĩ, một là phương hướng tốt, hai là tầng gác ổn, ba là kết cấu nhà ở hướng Bắc Nam thông thoáng là được. Em không có ý kiến nào khác.”
Thẩm Bị cười cười, gõ gõ cuốn catalogue nói: “Cái này gọi là không ý kiến à, những ý kiến em đều nói hết rồi đấy. Nào, chúng ta xem thử nào.”
Cô nhân viên vội khôn khéo nói: “Phu nhân đây thật nhạy bén, đề cập đến những điều em chưa nói ra luôn.”
Không ai tranh cãi thanh minh gì về danh xưng “phu nhân”. Hai người câm như hến, né tránh ánh mắt đối phương.
Cô nhân viên đã thấy chuyện này nhiều rồi, bèn vội vã giới thiệu tiếp: “Chỗ này hiện là đợt hai, trung tâm đang mở tòa 5, 6 và tòa 7. Em nghĩ tòa 5 nằm ở chính giữa tiểu khu, xung quanh có hoa viên, cây xanh, sẽ tương đối an tĩnh.”
Cô nhân viên chỉ vào một căn trong đó, Thảo Thảo lắc đầu, quên đi những mỏi mệt vừa rồi: “Thôi, căn này nằm ở hướng Tây, mùa hè nóng lắm. Chỗ khác còn phủ màn nữa, kiểu đó cũng 28 độ rồi.” Cô nhìn Thẩm Bị hỏi: “Không phải anh luôn sợ nóng sao?”
Thẩm Bị vừa nghe liền chần chừ.
Cô nhân viên nói ngay: “À, thế thì khu căn hộ chính giữa của chúng em hiện còn ba dãy, một dãy 7 tầng, một dãy 2 tầng và một dãy căn hộ Duplex(*). Loại Duplex thì kèm cả hoa viên trên mái, khá có lợi, không biết có vừa ý anh chị không?”
(*)Duplex là căn hộ thông tầng với chiều cao 02 tầng trở lên và nằm tại vị trí tầng cao nhất của một tòa nhà hay một cao ốc.
Thẩm Bị nhìn căn Duplex kia, thấy hơi thinh thích. Xoay sang nhìn Thảo Thảo thì thấy cô đang nghiêng đầu nghiền ngẫm, không biết lại đắn đo gì nữa. Anh không nói gì, im lặng ngồi chờ.
Thảo Thảo chỉ căn hộ Duplex hỏi Thẩm Bị: “Anh thích căn này à?”
Thẩm Bị không hiểu sao cô lại biết, nhưng vẫn gật đầu. Thảo Thảo bảo: “Tầng cao nhất thường rất nắng, mở điều hòa cũng không mát nữa.”
Cô nhân viên vội nói: “Chỗ chúng em dùng vật liệu đặc biệt đã qua xử lý để cất nóc, ở giữa dãy 7 tầng có thiết bị chống nắng ạ.”
Thảo Thảo bảo: “Vậy, không giống mấy chỗ khác còn có cả cản gió nữa.”
Hai người càng nói càng có lý, Thẩm Bị nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài, trong lòng chần chừ không biết làm sao. Không thì mua bên dãy 7 tầng nhỉ? Nhưng dãy đó diện tích hơi nhỏ, dù chỉ có hai người ở nhưng vừa nãy mới coi nhà mẫu thấy rộng chút thì tốt hơn.
Cô nhân viên nhanh nhảu: “Hoa viên trên tầng thượng đều được xanh hóa hết cả. Anh có thể xem thử căn hộ đợt một, chúng tươi tốt quanh năm, trong nhà râm mát.”
Thảo Thảo nhớ, lúc nhỏ sống ở khu phức hợp, các căn nhà được xây san sát nhau, Có một nhà trồng dây thường xuân và bí ngô mọc rất tốt, chúng leo đến tận nóc, nhà đó không những mát mẻ, mà còn râm bóng quanh năm!
Nghĩ vậy, Thảo Thảo hơi chịu, “à” một tiếng, không nói tiếp.
Cô nhân viên càng vui vẻ hơn, bèn nói tiếp: “Vậy nha, em sẽ đi hỏi giúp anh chị. Nhà đợt một em có quen một nhà, anh ta sống ở căn hộ Duplex trên tầng cao nhất. Trên hoa viên có trồng dây tử la và cây gì nữa ấy, hai anh chị chờ em một chút. Nếu anh ta chịu thì chúng ta lên đó xem thử. Giờ đã tháng tám rồi, vừa khéo xem thử một chút.”
Thảo Thảo vừa nghe bảo còn đi nữa thì xương sống như muốn rụng rời. Thẩm Bị phất tay: “Khỏi đi. Thế này đi, chúng tôi đặt cọc trước luôn.”
Cô nhân viên hỏi: “Anh muốn đặt nhiều hay đặt ít ạ?
Thẩm Bị chưa mua nhà bao giờ, không biết đặt nhiều đặt ít là gì, nghe cô nhân viên giải thích chỗ khác biệt một hồi thì quay sang hỏi Thảo Thảo: “Em thấy cái này thế nào?”
Thảo Thảo nghĩ một lúc: “Không cao không thấp, cũng được đấy!”
Thẩm Bị hỏi cô nhân viên: “Nếu mua thẳng luôn thì sao?”
Cô nhân viên vui vẻ trả lời: “Anh muốn thanh toán một lần hay vay ạ? Nếu thanh toán một lần sẽ được giảm 5%.”
Thẩm Bị nói: “Vay. Vay công quỹ.” Đây là phúc lợi anh được hưởng, cớ gì không dùng. Hôm thứ sáu anh có hỏi bên tài vụ rồi, mua nhà cần giấy tờ gì anh đều đã photo mang theo đây rồi. Kế toán còn nói với anh, mua nhà rất phiền phức nên anh phải tốc chiến tốc thắng!
Cô nhân viên hơi ngập ngừng, lẽ nào quan hệ giữa hai người này không phải vợ chồng, nhưng mà trông độ tuổi không giống người chưa kết hôn “trong sáng”. Thảo Thảo còn miễn cưỡng xem là thế được, còn Thẩm Bị cằm lún phún râu thế kia tuyệt đối không phải người tốt để tin tưởng. Lại còn lái Audi, sao vay công quỹ được?
Cô nhân viên liền nói: “À, thật ngại quá thưa anh, ở đây không vay công quỹ ạ.”
Thẩm Bị cau mày, thứ sáu anh có hỏi qua tài vụ rồi, bên đó bảo có thể nhận vay công quỹ mà!
“Tại sao?”
“Vì thời gian quá dài, nên chúng em phê duyệt không kịp, với lại định mức công quỹ và vay kinh doanh không nhiều, nên không cần lãng phí thời gian của anh đây.”
Thẩm Bị xoay sang hỏi Thảo Thảo: “Em là luật sư mà? Có chuyện này hả?”
Thảo Thảo đang ngáp giữa chừng thì vội ngậm miệng, nhìn Thẩm Bị, rồi lại nhìn cô nhân viên, ngẫm nghĩ một lúc rồi kéo tay Thẩm Bị: “Thôi, chúng ta qua bên Kim Du đi, nhà cửa bên đó cũng được, còn cho trả vay công quỹ nữa.”
Thẩm Bị giật mình, sao anh không nhớ ta? Đang ngơ ngác thì đã bị Thảo Thảo kéo ra ngoài.
Cô nhân viên vẫn đi theo: “Thế cũng được, bên đó cũng khá. Chỗ hai người nói vị trí cũng tốt, nhưng giá trị tổng thể không bằng bên chúng em đâu. Sắp tới bên chúng em sẽ mở…” Đến cửa, cô nhân viên lại nói, “Hay là anh chị đặt cọc trước đi, em sẽ giữ lại căn hộ đó cho anh chị. Nhà chỗ chúng em bán rất chạy, không chừng chiều nay chẳng còn nữa.”
Thảo Thảo kéo tay Thẩm Bị, chuyên tâm đối phó với cô ta, Thẩm Bị mơ mơ màng màng chẳng biết hai cô nàng này đang chơi trò gì, chẳng ai nhận ra cử chỉ của mình rất thân mật. Nghe cô nhân viên nói, Thẩm Bị thấy cũng đúng, dừng bước định nói thì Thảo Thảo cướp lời: “Hay là thôi đi, chúng tôi bận lắm, chỉ rảnh hôm nay thôi. Cho nên chẳng làm mấy cái bước đặt nhiều ít gì đó đâu. Nếu có căn hộ nào vừa ý thì mua thẳng luôn. Mua xong còn làm việc khác nữa, đúng không chồng?”
Tiếng ‘chồng’ làm Thẩm Bị choáng váng, ngu ngơ gật đầu, tay bị Thảo Thảo nắm chặt, chân bước theo cô. Ủa, sao cô ấy không đi nữa?
Cô nhân viên nói: “Hay thế này đi, anh chị vào trong uống trà nghỉ ngơi. Để em hỏi quản lý thử xem có ngoại lệ không?”
Nói đến đây Thẩm Bị mới vỡ lẽ, thì ra không phải không được mà là không muốn! Mánh khóe này anh cũng từng dùng, chẳng qua hôm nay có thể do không phải đi làm nên anh chẳng nghĩ nhiều.
Thì ra Thảo Thảo vốn không ngốc!
Thẩm Bị khen ngợi nhìn Thảo Thảo, Thảo Thảo cảm thấy rất thành tựu, đắc ý ngồi xuống sofa thưởng thức trà. Nét cười giữa mày dù vẫn áp lực vất vả nhưng không còn thấy vẻ mệt mỏi vừa rồi. Nét mặt hồng hào tươi sáng!
Vòng đi vòng lại làm đủ các thủ tục, về tới nhà cũng đã 5 giờ chiều. Thảo Thảo chẳng thèm quan tâm Thẩm Bị có ăn cơm hay không, liền khóc ròng ngồi trước máy tính gõ hết tài liệu.
Thẩm Bị về Vạn Quốc Thành lấy văn kiện, rồi ngồi đối diện Thảo Thảo đọc những thứ tạp nham. Vừa đọc vừa nói: “Ôi, chỗ em bé xíu hà, đợi cuối năm giao nhà thì chuyển sang nhà mới luôn đi.”
Thảo Thảo đang để tâm vào đống tài liệu, có câu đáp câu không.
Thẩm Bị cũng dần đắm chìm vào đống văn kiện, uống trà Thảo Thảo châm, im lặng suy tư.
Trời tối dần, Thảo Thảo đứng dậy mở đèn một lần, Thẩm Bị châm nước mấy lần, chẳng ai nói tiếng nào.
Nhưng sự yên tĩnh này không giống với kiểu lạnh lẽo thông thường. Có mấy lần, Thảo Thảo ngẩng đầu lắc cổ, nhìn ánh sáng trên trán Thẩm Bị, trong lòng có thứ gì đó được lấp đầy. Cô nghĩ: Tìm người kết bạn là chính xác.
Thẩm Bị cũng nhìn Thảo Thảo mấy lần, ánh sáng máy tính chiếu lên mặt cô, vẻ mặt nghiêm túc chú tâm. Lông mi dài khẽ chớp làm anh nhớ đến cảm giác nó quét quét lên ngực anh. Anh vội cúi đầu nghĩ: Sống thế này cũng được. Không yêu đương, chẳng bị liên lụy, cũng không ảnh hưởng đến công việc, rất tốt.
7 giờ tối, Thẩm Bị nhận một cuộc điện thoại, là Quan Hạo gọi đến, bảo là có hẹn với mấy người bạn trong chính phủ, rủ anh cùng đi. Mọi người nhất thời cao hứng mới hẹn gấp thế này, không biết Thẩm Bị có rảnh không? Nghe giọng Quan Hạo hình như sa sút, e là chuyện không đơn giản như thế.
Thẩm Bị đứng dậy: “Tối nay em ăn cơm một mình nha, anh tạm thời có việc phải đi trước.”
Thảo Thảo à một tiếng, nhẹ người, đúng lúc mình khỏi nấu cơm: “Vậy tối nay anh có về không? Có cần em để cửa cho không?”
Để cửa là không khóa trái cửa lớn, cũng không móc cửa trong. Thẩm Bị nghĩ một chút, Quan Hạo thường chơi rất high, không biết lần này đi với mấy ông quan chức đó đến mấy giờ nữa: “À, em khóa cửa lớn luôn đi.
Thảo Thảo gật đầu, thuận miệng dặn dò: “Tối anh lái xe cẩn thận đó! Đừng uống rượu, nếu uống thì gọi điện cho em, em có bằng lái.”
Thẩm Bị cười: “Em lái xe bao lâu rồi?” Hỏi xong anh cũng đã sửa soạn ổn thỏa.
Thảo Thảo nói khoác mà không biết thẹn: “Chưa lái! Nhưng cũng đỡ hơn ma men!” Nói xong cô liền cười, lại tiếp tục vùi đầu làm việc!
Thẩm Bị cười ha ha: “Biết rồi! Tái xế!” Vừa cười anh vừa ra cửa.
Thảo Thảo làm xong công việc lại đọc thêm mấy cuốn sách. Gần đến cuối tháng 8 rồi, cô định xin nghỉ phép sớm để ôn thi, nhưng nghe bảo công ty không duyệt. Lần trước có một cậu “rùa biển” (*) xin nghỉ để tập trung ôn bài cho kì thi tư pháp cũng không được duyệt, bực mình quá cậu ta từ chức luôn.
(*) Rùa biển: chỉ những người Trung Quốc sau khi đi du học nước ngoài về nước dựng sự nghiệp.
Thảo Thảo nghĩ, khó khăn lắm mới tìm được công việc này, hơn nữa, mình thi nhiều lần thế cũng bị ảnh hưởng tâm lý rồi, lỡ rớt nữa thì sao? Nghĩ đi nghĩ lại, không được buồn ngủ nữa. Cô vỗ nước lạnh lên mặt, tiếp tục đọc sách uống trà, dù gì cũng phải đọc hết số sách của ngày hôm nay!
Hai giờ đêm, Thẩm Bị vẫn chưa về. Thảo Thảo ngẫm, Thẩm Bị chỉ là gã nhân tình mà thôi, không phải Quan Hạo, cũng chẳng phải chồng mình! Thích thì đến, không thì thôi, quan tâm nhiều làm gì.
Đọc sách tiếp. Ba giờ đêm, anh vẫn chưa về. Thảo Thảo đã đọc hết lượng sách của ngày hôm nay, cô lại nghĩ, thôi thì mình đọc thêm lần nữa, thử mường tượng lại xem sao.
Bốn giờ rưỡi sáng, Thẩm Bị về, Thảo Thảo gục trên bàn ngủ say sưa…
Thẩm Bị gọi Thảo Thảo dậy, bảo cô về giường mà ngủ. Thảo Thảo ờ một tiếng, vào phòng vệ sinh, vẫn không quên đánh răng rửa mặt! Thẩm Bị bó tay cười, anh vốn định làm biếng một bữa, nhưng mà không được rồi.
Thẩm Bị lên giường nằm, mãi mà chẳng ngủ được.
Thật ra buổi uống rượu hôm nay đa phần không giống lúc trước chỉ chuyên ép rượu, mà mọi người đều biết quý trọng bản thân. Chẳng phải Thảo Thảo đã từng nói: Người ép rượu gây ra sự cố cho người khác sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự ư. Anh không muốn bị thẩm tra nữa đâu.
Nhưng không biết hôm nay Quan Hạo bị trúng tà gì mà uống liên tục. Người khác không uống anh ta cũng uống. Cũng may ở đó có ông thư kí của Phó thị trưởng nào đó tửu lượng không tồi, nên giữ vững được cục diện. Trước đây Thẩm Bị cũng có uống rượu, chẳng có việc gì cả, uống say thì ngủ rất ngon thôi. Nhưng hôm nay, anh không muốn uống. Một là do Thảo Thảo đã dặn rồi, hai là anh nghĩ dù về nhà cũng buồn chán chẳng làm gì cả, hơn nữa dù không uống rượu anh vẫn ngủ ngon.
Quan Hạo say bí tỉ, Thẩm Bị lại đưa anh ta về. Trên đường, thỉnh thoảng anh ta lẩm bẩm: “Phụ nữ rất nhẫn tâm” ra thì chẳng nói gì khác. Quan Hạo ở khu biệt thự liên kế của khu Sơn Thủy Văn Uyển, cô giúp việc nhà anh ta ra mở cửa, bảo là bà chủ đã ngủ rồi. Thẩm Bị liếc nhìn quang cảnh xinh đẹp của khu biệt thự, chợt nghĩ quá mất mặt.
Mình nên dành cho Thảo Thảo căn nhà thế này mới đúng.
Nghĩ vậy Thẩm Bị xoay sang nhìn Thảo Thảo, mặc kệ cô ngủ chưa, hỏi thẳng: “Thảo Thảo, em thích ở biệt thự không?”
Thảo Thảo ngủ không sâu, nhưng mệt mỏi cả ngày rồi, đang lúc mơ thấy đủ luật lệ tố tụng bay vòng vòng trước mặt, nghe Thẩm Bị hỏi, cô mơ màng đáp: “Không thích, ngàn lần không thích!”
Thẩm Bị vươn tay ôm lấy cô: “Tại sao?” Sau đó cọ râu lên gò má cô.
Thảo Thảo vùi đầu, thoát khỏi sự tra tấn phiền phức, lại lí nhí nói: “Đi ra rồi không muốn vào lại nữa. Ai đưa em vào, em sẽ đánh chết kẻ đó! Ôi, anh đừng quậy, ngủ đi!”
Thẩm Bị ngẩn ra, đi ra rồi thì không muốn vào lại nữa? Thì ra Thảo Thảo từng ở biệt thự? Có người từng bao nuôi cô ấy trước khi gặp anh ư?
Thoáng chốc từng việc từng việc hiện lên trong đầu anh, quần áo giày dép đắt tiền, bao cao su chuẩn bị sẵn cả, Thảo Thảo thản nhiên đồng ý lời đề nghị của anh, còn cả câu nói chế giễu trong điện thoại nữa: “Thẩm Bị, không phải anh không đủ kinh nghiệm đấy chứ?”.
Cô có nhiều kinh nghiệm lắm sao?
Trong lòng Thẩm Bị phức tạp không rõ, thì ra Thảo Thảo…
Anh không muốn nghĩ oan cho Thảo Thảo, nhưng nếu không phải vậy thì sao?
Thẩm Bị hơi hối hận, biết vậy uống say cho rồi!