Tin tức Phùng Thượng Hương cung cấp quá ít mà còn làm lỗ cả tháng lương của mình. Thảo Thảo rầu rĩ về lại chỗ ngồi. Tôn Nam Uy tinh thần sung mãn, mặt mày hồng hào. Xem ra anh ta không biết quan hệ giữa cô và Khoa học Kỹ thuật Ức Nghệ, cũng không biết việc Thẩm Bị đang bị hỏi thăm. Thảo Thảo hy vọng mình cũng vô tri như thế, vậy thì hạnh phúc biết bao.
“Thảo Thảo, tôi nghe nói rồi.” Tôn Nam Uy cười rồi nhoài người lên tấm chắn bàn của Thảo Thảo, “Nghe nói lễ Quốc khánh bọn cô đã về một chuyến rồi?”
Cậu ta nói chuyện chẳng rõ ràng, Thảo Thảo trừng mắt, “Về đâu? Anh muốn nói gì thì nói thẳng đi.”
“He he, không có gì. Tiểu Văn hơi không vui, chuyện lớn thế này, cô ấy còn là người mai mối, hai người đã xác định rồi mà chẳng biết nhớ đến cô ấy tí nào, làm cô ấy khó chịu kìa.”
Thảo Thảo nói: “À, chuyện đó… Haizz, lần sau tôi mời hai người một bữa. Coi như tôi sai đi.”
“Đừng để ý, cô ấy không giận cô đâu. Là Thẩm Bị không biết lý lẽ, làm người ai làm thế chứ, để cô dọn dẹp, Tiểu Văn muốn phục thù dùm cô đó!”
“Kệ mấy người nói sao cũng được, lần sau có dịp thì cùng ăn một bữa.”
“Được, tối nay nha. Gọi Thẩm Bị nữa, nhất định phải lôi anh ta đi.”
Thảo Thảo nghĩ rồi đáp: “Dạo này anh ấy bận lắm, có thể không rút được chút thời gian nào đâu. Vậy đi, để tôi nói với Tiểu Văn một tiếng, đợi rảnh rỗi sẽ kêu lão Thẩm mời cô ấy. Dù thế nào cũng phải cho cô ấy cơ hội phục thù chứ, đúng không?”
Tôn Nam Uy nhìn sắc mặt rồi ngẫm lại lời Thảo Thảo nói, cẩn thận nhìn Thảo Thảo: “Sao thế, có chuyện gì à?”
Thảo Thảo ngạc nhiên về độ nhạy cảm của Tôn Nam Uy, cẩn thận lấp liếm: “Có chuyện gì chứ? Sau lễ còn cả đống việc phải xử lý kìa, của cả tuần ấy chứ, tôi thấy anh ấy không thể sắp xếp được thời gian mà thôi.”
Tôn Nam Uy nghi ngờ gật đầu rồi đưa một bộ hồ sơ ra: “Đây là tranh chấp lao động của Khoa học Kỹ thuật Ức Nghệ, người ta đã đưa đến trọng tài rồi. Cô có thời gian thì xử lý đi. Phải rồi, khi nào có kết quả thi thế?”
Thảo Thảo không nhận lấy bộ hồ sơ đó, nói: “Chắc giữa tháng mới có. Tôi không làm vụ của Ức Nghệ.”
“Hả? Tại sao?” Tôn Nam Uy ngạc nhiên.
Thảo Thảo nói: “Người đại diện pháp lý cho Khoa học Kỹ thuật Ức Nghệ là chồng cũ của tôi, còn giám đốc tài chính ủy thác anh chính là vợ hiện tại của anh ta, hôm qua chúng tôi mới gặp nhau xong, không ưa thì tan thôi.”
Tôn Nam Uy không kịp tiêu hóa, chỉ chỉ vào hồ sơ rồi lại trỏ trỏ vào Thảo Thảo, ơ ơ mấy tiếng mà chẳng nói được câu nào nên hồn. Nhưng Thảo Thảo hiểu điều anh ta muốn nói gì: “Không biết có ý đồ gì nữa. Nhưng mà, chắc Quan Hạo là người công tư phân minh, chắc chắn anh ta đã xem xét kĩ rồi mới lựa chọn chúng ta, với lại anh cũng đảm nhận ủy thác của bên họ mà. Tôi nói cho anh biết là muốn anh hiểu rõ vấn đề trong đấy, dặn trước một tiếng thôi. Thật ra, anh cũng có thể tìm người khác.”
Cuối cùng Tôn Nam Uy cũng câm họng, gật đầu rồi quay sang nhìn Tiểu Vương vẫn đang đứng hóng hớt: “Cô lại đây!”
Tiểu Vương đứng bật dậy, cười hi hi nhận lấy. Đợi Tôn Nam Uy đi rồi mới nói với Thảo Thảo: “Thảo Thảo, chị nói thật hả? Chị đã PK nữ vương đó à? Kết quả ra sao?”
Thảo Thảo đẩy cô nàng đang tò mò ra, nói: “Thua te tua! Thỏa mãn chưa! Nhanh về làm việc đi!”
“Ôi ôi, đừng vậy mà.” Tiểu Vương vội vàng kéo Thảo Thảo, “Chẳng lẽ chồng cũ vẫn còn vấn vương chị, nên ả ta mới nghĩ cách đánh bại chị?”
Thảo Thảo đen mặt, môi mím thành đường thẳng. Tiểu Vương rụt cổ, cười hi hi ngồi xuống: “Được rồi mà, coi như em chưa nói gì, chưa nói gì cả!”
Thảo Thảo từ từ ngồi xuống, suy nghĩ loạn cả lên, đầu đau vô cùng.
Sáng, không có điện thoại của Thẩm Bị.
Trưa cũng chẳng có.
Chiều cũng không.
Lúc tan làm, Thảo Thảo nhìn điện thoại vẫn im lìm mà hơi oán hận trong lòng. Dựa vào cái gì mà mình phải ngồi đây lo lắng muốn chết, còn anh ấy thì cắn răng chịu đựng. Hoặc anh ấy vốn không coi mình là người bạn già!
Nghĩ vậy, mắt Thảo Thảo ươn ướt, nỗi chua xót trào dâng. Miệng thì ngọt ngào, còn hành động thực tế thì lại phân anh chia em.
Đang nghĩ vẩn vơ thì ngoài cửa bỗng có tiếng cãi nhau om sòm. Tiểu Vương đang cắm mặt làm việc bất ngờ bật lên như thỏ, thì thầm nói: “Mẹ nó, Phùng Thượng Hương lại cãi nhau với người ta rồi!”
Thảo Thảo vội vàng chạy ra. Hành lang từ phòng làm việc chỗ cô đến quầy tiếp tân rộng gần 1m, hai bên hành lang đều là phòng họp san sát nhau. Ra khỏi hành lang là khu vực quầy tiếp tân đón khách rộng rãi. Sau lưng nhân viên tiếp tân là bức tường được trang trí thành giá sách sát đất, vừa nhìn thấy là cảm giác được hương sách tràn đầy cùng phong cách chuyên nghiệp.
Thảo Thảo dừng bước tại khu giao nhau giữa hành lang và khu tiếp khách, ngểnh cổ nhìn nhìn. Một người đàn ông trẻ tuổi, cao gầy đang nắm lấy cánh tay thon thả của Phùng Thượng Hương. Hình như tiếng la gắt gỏng hồi nãy là từ Phùng Thượng Hương: "Cậu dám!”
Người đàn ông chần chừ: "Tôi không dám!” Cậu ta ngoan ngoãn buông Phùng Thượng Hương ra: “Nhưng cô cũng đừng cho rằng tôi không dám bắt nạt cô.”
“Cool quá…” Giọng điệu mê trai của Tiểu Vương khẽ bay đến, Thảo Thảo nhìn cô nàng “thiếu nữ xinh tươi” bên cạnh, thở dài một hơi. Hy vọng Phùng Thượng Hương không nghe được.
“Cô là luật sư mà sao như chó khinh người thế? Tôi không đánh phụ nữ, nhưng đánh chó giỏi lắm đấy!” Người đàn ông trẻ tuổi khẽ nhếch mép, nhìn Phùng Thượng Hương với vẻ chế giễu.
Cánh tay Phùng Thượng Hương đỏ ửng, hôm nay cô ta mặc bộ đồ công sở màu trắng, càng tôn thêm sắc mặt nâu đỏ của cô ta. Màu da Phùng Thượng Hương khác với Thảo Thảo, đó là nước da ngăm khỏe mạnh đang được ưa chuộng. Lúc xấu hổ thì màu da sẽ trở thành màu nâu đỏ. Tiểu Vương ghé vào tai Thảo Thảo thì thầm: “Chị nhìn kìa, luật sư Phùng đen ghê á!”
Thảo Thảo liếc cô ta cảnh cáo: “Nói nhỏ thôi!”
Phùng Thượng Hương có bao giờ chịu bị sỉ nhục kiểu này đâu, thế là liền chỉ tay ra cửa quát lớn: “Biến! Cậu biến ngay!”
Người đàn ông trẻ tuổi lườm cô ta, quay sang nhìn thấy bọn Thảo Thảo đang tụ thành tốp ở bên này thì cất bước đi đến. Phùng Thượng Hương không dám đụng chạm tay chân với cậu ta, vẫn đứng yên tại chỗ cắn môi đến trắng bệch. Thảo Thảo nghi là cô ấy muốn khóc.
Người đàn ông trẻ đi đến trước mặt bọn Thảo Thảo, Thảo Thảo bất giác bước sang bên cạnh. Quan hệ giữa Thảo Thảo và Phùng Thượng Hương vừa mới được cải thiện nên cô không muốn dính dáng đến mấy chuyện cô ấy không thích.
Thảo Thảo nhường đường, chừa ra khoảng trống, Tôn Nam Uy núp sau bọn Thảo Thảo, chưa kịp né đã bị bại lộ, anh ta ưỡn ngực cười ha ha.
Người đàn ông trẻ tuổi nở nụ cười để lộ hàm răng trắng tinh: “Cho hỏi, luật sư Đặng có ở đây không? Là Thẩm tổng bảo tôi đến đón luật sư Đặng.”
Soạt --- Toàn bộ ánh mắt (trừ Phùng Thượng Hương ra) đều bắn về phía Thảo Thảo.
Thảo Thảo chớp mắt, quyết định giải quyết việc lộn xộn nội bộ trước đã, chuyện của Phùng Thượng Hương tính sau: “Là tôi, Thẩm… à, Thẩm tổng của các anh à?”
Khuôn mặt đen nhẻm của người đàn ông trẻ đó nở nụ cười thật thà, cứ như vừa rồi Phùng Thượng Hương tranh cãi ầm ĩ với không khí chứ không phải cậu ta vậy. Nhưng Thảo Thảo cảm thấy đôi mắt cậu ta rất sâu, nụ cười đó không phải xuất phát từ tâm.
“Tôi họ Trương, là tài xế của Thẩm tổng. Hôm nay Thẩm tổng quá bận nên bảo tôi đến đón chị về.”
Hồi đó, lúc Thẩm Bị không kịp đến đón cô thì cô luôn tự bắt taxi hoặc đi xe bus về. Hôm nay tự dưng anh lại kêu tài xế đến đón cô, quả thật hơi quái lạ.
Thảo Thảo vội nói: “À, thế thì… ờ cậu đợi chút, tôi dọn vài thứ đã.”
“Dạ!” Người đàn ông trẻ tìm thấy sofa liền ngồi xuống. Ngay lúc Thảo Thảo quay đi thì tình cờ thấy tư thế ngồi thẳng lưng rộng vai của cậu ta hơi quen quen. Lần đầu tiên Thẩm Bị gặp cô cũng ngồi kiểu này. Còn Phùng Thượng Hương cũng không còn đứng đó nữa.
Ngồi trên xe, Thảo Thảo hỏi: “À… cậu, cậu Trương…”
“À, gọi tôi là Tiểu Trương được rồi.” Cậu ta không tự ti không kiêu ngạo nói, tay vẫn nắm lấy vô lăng.
“Thẩm Bị…”
“Tối nay Thẩm tổng có cuộc hẹn, sợ chị lo lắng nên bảo tôi đưa chị về nhà trước.”
“À, anh ấy vẫn ổn chứ?”
Cậu ta không nhúc nhích, nhưng Thảo Thảo vẫn cảm thấy hình như có người đang liếc nhìn mình. Cô nghe cậu ta đáp: “Ổn.”
Thảo Thảo biết rõ mình sẽ không moi được tin gì ở chỗ cậu ta nên dứt khoát không hỏi nữa.
Bầu không khí trong xe lặng im ngượng nghịu. Ngồi trên chiếc xe Audi ngày trước Thẩm Bị từng lái, chẳng qua sau khi trả xe lại cho công ty thì những món đồ linh tinh Thảo Thảo từng đặt trong xe đã không còn nữa. Cửa sổ được lau sạch bóng, hộp điều khiển lóa sắc bạc lạnh lùng, cộng thêm cậu tài xế trẻ tuổi, tất cả mang lại cho cô cảm giác như ngồi trên chiếc xe khác vậy.
Cậu chàng trẻ tuổi bật CD, toàn là những câu tiếng Anh truyền vào tai, cậu chàng hỏi: “À, chị muốn nghe nhạc không? Tôi đổi kênh cho chị.”
“Khỏi đi, nghe cái này được rồi.” Vào thời đại tiếng anh phổ biến thế này thì nó đặc biệt trầm ổn, khiến người ta nghĩ đến lễ phục đen tuyền cùng kiểu cúi người có phong độ. Giọng đọc trầm trầm, lúc lên lúc xuống làm tâm lý đang nhấp nhô của cô từ từ bình tĩnh lại.
“Tôi luôn cho rằng tiếng anh thuộc thập kỷ viết thư giấy, người viết thư với ngón tay thon dài, miệng đọc thành tiếng, cầm bút lông ngỗng trắng viết ra những dòng chữ xinh xắn, cuối cùng đóng thêm dấu đỏ ấn chương khắc hoa văn cổ của gia tộc. Thư kiểu này chính là thư tình hoặc thư đến từ trường Hogwarts. Chẳng phải hóa đơn hay tờ quảng cáo gì!”
Thảo Thảo trầm ngâm nghĩ ngợi rồi cười giễu. Cô quay sang nhìn Tiểu Trương: “Cậu đang học à?”
Tiểu Trương cười thật thà, hơi ngại ngùng: “Vâng, tôi chuẩn bị thi cấp 6.”
Thảo Thảo nói tiếp: “Cậu là… quân nhân hả?”
“Vâng, mà xuất ngũ rồi. Trước đây tôi là lính của Thẩm tổng.”
“À!” Thảo Thảo gật đầu, khó trách cô luôn thấy hai người họ có gì đó giống nhau lắm, thì ra chẳng những là quân nhân, mà còn là bộ đội nữa.
“Trước đây tôi là lính bắn tỉa, sau đó gặp sự cố, tay không dùng được nữa nên mới giải ngũ.”
Trong ấn tượng của Thảo Thảo, lính bắn tỉa đều có con mắt sắc bén, là sát thủ máu lạnh. Họ thường ẩn trong tối, suốt năm không thấy mặt trời, thình lình cho người ta 1 phát súng, bắn xong cũng không chạy đến kiểm tra xem người ta đã chết hay chưa. Nhưng, cậu trai trước mắt cô đây là người mày rậm mắt to, khuôn mặt vuông vức, mặt mày sáng láng, nào giống với người nấp trong bóng tối mà cô tưởng tượng chứ?
Thảo Thảo chớp mắt, không biết nói gì để khen người ta nữa.
Tiểu Trương cười bảo: “Cũng may lúc xuất ngũ đã gặp được Thẩm tổng. Anh ấy bảo tôi tiếp tục học lên, còn cho tôi làm tài xế để kiếm thêm chút thu nhập.”
“Nhà cậu ở đâu?”
“Lâm Nghi, tỉnh Sơn Đông, là một thị trấn nhỏ thôi.”
“À, cha mẹ đều ở quê hết hả?”
“Vâng, cùng với anh trai.” Cậu chàng cười mắc cỡ, “Giờ tôi còn chẳng nuôi nổi thân mình, đành phiền đến anh trai.”
Thảo Thảo gật đầu, không biết sao lại nghĩ đến Quan Hạo! Anh ta cũng từng nói thế, chẳng qua đó là lúc họ không có tiền.
Thảo Thảo cố gắng đuổi Quan Hạo ra khỏi suy nghĩ, Tiểu Trương cũng chẳng giỏi giao tiếp, thấy Thảo Thảo im lặng thì cũng không nói nữa. Đến cầu Tam Nguyên, xe cộ chen chúc. Thảo Thảo nhớ đến chuyện hồi nãy, không biết tại sao Phùng Thượng Hương lại chọc giận cậu lính thật thà này nữa: “À phải rồi, vừa nãy… cậu với luật sư Phùng…”
Tiểu Trương nói như lẽ thường: "Ủa, cô ta họ Phùng hả? Tôi đang hỏi quầy tiếp tân xem chị còn ở văn phòng không, rồi cô ta nói chen vào. Thái độ rất trịch thượng!”
Thảo Thảo thấy lạ lùng, anh chàng trông chẳng thích ai, sao lại phát cáu vì thái độ của Phùng Thượng Hương chứ? Thậm chí còn đòi đánh cô ấy nữa?
Tiểu Trương nói tiếp: “Tôi tưởng cô ta biết chị nên cũng hỏi cô ta như thế. Nào ngờ cô ta vừa nghe tôi nhắc đến Thẩm tổng bảo tôi đến đón chị thì nói… nói là – Không thân không thích, cũng chưa nghe nói chị đã kết hôn, sao dám để chị về đó?!” Thảo Thảo không thấy mặt cậu ta ửng đỏ gì cả, nhưng có thể thấy gân cổ cậu ta đang giật giật.
“Thẩm tổng không phải loại người như cô ta nói!”
Thảo Thảo biết rõ, cũng nghe nói đến kiểu người sùng bái cá nhân từ lâu rồi, cô tưởng ở thế kỉ 21 sẽ không có cơ hội chứng kiến, nhưng không ngờ lại thấy nó ở Thẩm Bị và anh chàng này. Tiểu Trương không cho phép ai nói xấu Thẩm Bị, nếu đối phương dám làm thế - bất kể là nam hay nữ, là người hay ma, cậu ta đều sẽ dạy cho 1 bài học! Thế mà Phùng Thượng Hương lại may mắn được trải nghiệm kiểu tình cảm cổ hủ mà thuần khiết này.
Có lẽ sự sùng bái giữa hai người họ càng sâu nặng, càng cuồng nhiệt, càng gần gũi hơn cả minh tinh thần tượng nữa, tình cảm này đáng được tôn trọng. Mà người có được tình cảm này thì bản thân họ hẳn là phải có chỗ hơn người nhỉ?
Thảo Thảo nhớ đến điểm tốt của Thẩm Bị, trước mắt hiện lên dáng vẻ cười ha ha ngốc nghếch lại hơi gian trá và hư hỏng của anh, làm người ta chẳng tôn trọng nổi. Cô nhắm mắt lại tưởng tượng, lúc tình nồng ý đậm thì cả người là mùi đàn ông đầy nam tính, ừ, có điểm khác nữa nhưng hoàn toàn không phải kiểu tôn trọng ấy.
Nghĩ tới nghĩ lui, Thảo Thảo không thấy Thẩm Bị có điểm nào đáng được người ta kính ngưỡng như thế, bèn tự an ủi mình: “Tốt xấu gì cũng có người kính trọng anh ấy, dù có bị lừa thì cũng chịu được!”
Thảo Thảo nói: “Luật sư Phùng nói năng chua ngoa, nhưng hoàn toàn không có ác ý. Thật ngại quá, tôi thay cô ấy xin lỗi cậu.”
Tiểu Trương vội bảo: “Không có gì đâu. Nhưng cô ấy nói đoàn trưởng kiểu đó, còn nói cái gì mà cấp dưới cũng là loại người như thế, nên tôi mới thấy quá đáng!”
Thảo Thảo thầm mắng trong lòng, Phùng Thượng Hương chuyên gia nói móc người ta như thế. Ngoài công việc ra, cô ấy là người rất có cá tính trong cuộc sống. Yêu là yêu, hận là hận. Cô ấy là người yêu ai yêu cả đường đi lối về, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng. Giờ cô ấy vừa yêu vừa hận Thẩm Bị, thấy cấp dưới của Thẩm Bị thì nói vài câu cũng chẳng gì lạ, ăn nói chua ngoa là điều hiển nhiên rồi. Thảo Thảo hoài nghi lúc Phùng Thượng Hương nói thế có phải đã xem cậu ta thành Thẩm Bị không nhỉ?
Mà giờ có nói cũng chẳng có tác dụng gì, Thảo Thảo liền bảo: “Hả, còn có chuyện đó nữa hả! Thành thật xin lỗi cậu, cậu đừng để ý!”
Tiểu Trương mỉm cười, không nói gì nữa.