Đại sảnh khách sạn khôi phục trật tự, khách nước ngoài từ khách sạn Astor chuyển đến lục tục làm thủ tục nhận phòng, người phụ nữ ngồi trên sô pha châm chọc Tông Anh cuối cùng cũng bưng chiếc cốc sứ tinh xảo lên, an tâm uống một ngụm cà phê.
Bên ngoài tiếng súng đạn vang ầm ầm, bên trong vẫn là cảnh an nhàn.
Mùi hương thơm ngấy lan toả trong không khí, nhân viên bưng cà phê bước đến chỗ Tông Anh, uyển chuyển yêu cầu cô rời đi.
Tông Anh liên tục cúi đầu, sau cùng mới ngẩng lên, cô nói: “Tôi đang chờ bạn.”
Người phụ nữ ngồi uống cà phê bên cạnh đặt cốc xuống, khóe môi nhướn lên, nói bóng gió: “Chờ đến mười mấy phút rồi, có thấy ai đến đâu.”
Tông Anh đan hai tay vào nhau thật chặt, khuỷu tay đặt trên đầu gối, lặp lại lần nữa: “Tôi đang chờ bạn.”
Nhân viên phục vụ hỏi: “Vậy tiểu thư đang chờ vị khách nào?”
Tông Anh chẳng còn lòng dạ nào mà trả lời, cô khom lưng, cúi đầu im lặng. Trước mắt cô chỉ có hai đôi giày, một đôi giày thể thao đẫm máu, một đôi giày da bóng lộn sáng loáng, thoạt nhìn tựa như hai thế giới khác nhau.
Nhân viên phục vụ thấy cô không trả lời, cũng chẳng thèm nói năng uyển chuyển nữa, ngay khi anh ta nghiêm mặt định đuổi Tông Anh đi, Thịnh Thanh Nhượng nhanh chóng bước đến, khom người nói nhỏ với cô “Xin lỗi đã để cô chờ lâu”, sau đó đưa tay cho cô.
Anh không nói nhiều lời dư thừa, cũng không trách móc thái độ bất lịch sự của nhân viên phục vụ, thấy Tông Anh không trả lời, dứt khoát chủ động đỡ cô đứng lên.
Sau khi trải qua trận chiến vùng ngoại thành hôm qua, anh hiển nhiên đã chấp nhận sự lạnh lùng, vô tình thời chiến, chỉ thể hiện thái độ hết sức bình tĩnh.
Tuy nhận ra tay Tông Anh rất lạnh, nhưng sau khi vào thang máy, anh vẫn buông tay ra, cẩn thận hỏi cô: “Tông tiểu thư, cô có khỏe không?”
Tông Anh không lên tiếng, nhưng vẻ mặt trắng bệch không chút máu đã nói lên tất cả.
Cửa thang máy mở ra, Thịnh Thanh Nhượng dẫn cô ra ngoài, chạm mặt một cặp vợ chồng, họ dẫn theo cô con gái nhỏ.
Cô nhóc mặc bộ váy trắng tinh, hai má trắng trẻo nõn nà, vô cùng đáng yêu, cô bé dường như không hề bận tâm về dáng vẻ chật vật của người khác, ngẩng đầu lên tặng Tông Anh một nụ cười.
Đi qua hành lang dài, Thịnh Thanh Nhượng lấy chìa khóa mở cửa phòng, đứng trước cửa giải thích với Tông Anh: “Hôm nay có rất nhiều khách chuyển từ bờ Tô Châu Hà Bắc tới đây, khách sạn gần như chật kín khách, chỉ còn căn phòng này, cô chịu khó nghỉ tạm nhé.”
Anh nói, đoạn nhìn thoáng qua đôi giày của Tông Anh, mở tủ lấy dép lê cho cô.
Tông Anh im lặng thay giày thể thao, cầm giày vào phòng tắm.
Cô đóng cửa lại rồi bật đèn lên, ánh sáng mờ tối đổ xuống, Tông Anh vặn vòi nước, nước ào ào chảy xuống. Cô đưa tay hứng một vốc nước rồi khom người rửa mặt, lặp đi lặp lại mấy lần, dưới tác động của nước lạnh, khuôn mặt trắng bệch rốt cuộc hồng hào hơn đôi chút.
Cô cởi quần dài, để ống quần dưới vòi nước, dùng sức vò, máu chảy xuống chậu sứ trắng. Vò một lúc, màu máu càng đậm, cô vắt kiệt rồi vò lại, nhưng có vẻ màu máu lại đậm hơn đôi chút, dường như làm cách nào cũng không giặt sạch được.
Tiếp đó là tất, cuối cùng là giày, Tông Anh giặt rất lâu, bên ngoài tiếng súng đạn rời rạc không ngừng vang vọng. Sau khi cô tắm xong, tiếng đạn pháo trên sông Hoàng Phố rốt cuộc ngừng lại.
Không có quần áo để thay, Tông Anh mặc áo choàng tắm bước ra.
Nghe thấy tiếng động, Thịnh Thanh Nhượng cất tài liệu vào cặp tài liệu, xoay người trông thấy Tông Anh, anh thoáng sững sờ một lúc, nhưng ngay lập tức đi về phía phòng tắm.
Trong phòng chỉ vẻn vẹn một chiếc giường lớn, cửa sổ sân thượng mở một bên, bị bão thổi phát ra tiếng lạch cạch.
Tông Anh bước tới khép chặt cửa sổ, kéo kín rèm cửa, nằm xuống sô pha ở cạnh tường.
Cửa sổ đóng chặt, tiếng súng đạn nghỉ ngơi, nhắm mắt lại chỉ nghe được tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Khi tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Tông Anh đã ngủ gật trên ghế sô pha.
Ghế sô pha nhỏ hẹp, cô cuộn mình chìm vào giấc ngủ, tư thế co quắp lại khó chịu.
Thịnh Thanh Nhượng đi đến trước sô pha, lấy thảm đắp cho cô, nhưng lại không đành lòng để cô ngủ khó chịu như vậy. Anh cúi xuống, đứng lên, lại cúi xuống, lại đứng lên… Do dự thật lâu, ngón tay chạm vào áo choàng tắm, cuối cùng lại rụt về.
Lúc này, Tông Anh đột nhiên nhíu chặt mày, rốt cuộc thúc đẩy anh cúi xuống, dè dặt vươn tay, bế Tông Anh ra khỏi ghế sô pha.
Trán Tông Anh tựa vào gáy anh, hô hấp hỗn loạn, hàm răng nghiến chặt vào nhau.
Ngay khi anh vừa đi về phía trước một bước, Tông Anh mở mắt ra.
Cô mở mắt, trước mắt chỉ có cổ, hầu và cằm của anh. Cô khàn giọng nói: “Anh Thịnh.”
Cơ bắp sau vai Thịnh Thanh Nhượng bỗng cứng đờ vì căng thẳng, anh rũ mắt nhìn cô, hơi thở của cả hai gần trong gang tấc, tình huống thật lúng túng, thả cũng không được, không thả cũng không xong.
Trù trừ bốn năm giây, anh bĩnh tĩnh lại, lảng tránh ánh mắt của Tông Anh, quyết tâm làm chuyện mình cần làm đến cùng… Sau khi đặt Tông Anh lên giường, anh nhanh chóng buông tay rồi đứng bên cạnh giải thích: “Ghế sô pha quá nhỏ, Tông tiểu thư ngủ trên giường sẽ ổn thoả hơn.”
Tông Anh nghe anh nói hết, lại nhìn anh xoay người đi về phía ghế sô pha, đột nhiên mở miệng: “Ghế sô pha chật hẹp, tôi không ngủ được, anh có thể ngủ được sao?” Đoạn hỏi thêm: “Anh Thịnh, anh có mang thuốc không?”
“Có.”
“Vậy uống thuốc xong…” Tông Anh nhìn thoáng qua khoảng giường bên phải, bình thản nói: “Thì lên giường ngủ đi.”
Nói xong, Tông Anh nằm xuống, kéo tấm chăn mỏng mềm mại đắp kín người, cô nhắm mắt lại, muốn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhưng không như mong muốn, vào giờ phút này, tất cả âm thanh trong phòng đều trở nên đặc biệt rõ ràng, tiếng rót nước, tiếng giấy thiếc của vỉ thuốc con nhộng bị xé rách, thậm chí tiếng nuốt, sau cùng là tiếng đặt cốc nước xuống.
Cả phòng rơi vào trạng thái im lặng một thời gian dài, Thịnh Thanh Nhượng đứng trước bàn trà suy tư hồi lâu, cuối cùng quyết định cầm một tấm thảm, quay về giường nằm.
Tiếng nói chuyện lác đác từ ngoài hành lang vọng vào, Tông Anh mở mắt ra, quay lưng về phía anh hỏi: “Chạy đến Tô Giới công cộng vào sáng sớm, rốt cuộc có chuyện gì không?”
Thịnh Thanh Nhượng ép giọng thật thấp: “Nhà họ Thịnh cần ký hợp đồng chuyển nhượng nhà máy ở đường Dương Thụ Phổ cho người Đức, anh cả hẹn đối phương ở đây, tôi cũng phải có mặt.”
“Hẹn mấy giờ?”
“Vốn là 7 rưỡi sáng, nhưng tôi vừa gọi điện thoại ở quầy lễ tân để xác nhận, anh cả đã sửa lại thời gian, đổi xuống 4 rưỡi chiều.”
Buổi sáng đổi thành buổi chiều, vì sao lại chờ ở đây mà không về nhà?
Trong đầu vừa nảy ra nghi vấn này, Tông Anh lập tức bác bỏ. Mấy vạn người đổ vào Tô Giới, cục diện bên ngoài nhất thời khó khống chế, giao thông lại bất tiện, từ đây về nhà ở Tô Giới Pháp, chiều lại quay lại làm việc, quá trắc trở mà không an toàn.
Huống chi, họ đều mệt mỏi.
Tông Anh nhớ tới cảnh anh cả nhà họ Thịnh hút thuốc, nhớ tới phòng khách kín như bưng ở dinh thự nhà họ Thịnh, lại nghĩ tới căn phòng ngập trong khói thuốc ở Hồng Khẩu. Cô hỏi: “Anh Thịnh, có phải anh rất ghét người khác hút thuốc không?”
Thịnh Thanh Nhượng im lặng một hồi, bình thản lại từ tốn nói: “Trước đây, trong nhà lúc nào cũng tràn ngập khói thuốc.”
“Nhà nào?”
“Nhà bác cả.”
Tông Anh đã đoán được đôi chút. Anh là người nhà họ Thịnh, lại không phải người nhà họ Thịnh, chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu mà thôi – Vì thế mới được trời phú cho bản năng đoán ý qua lời nói và nét mặt, lại tôi luyện được tâm hồn nhạy cảm tinh tế.
“Anh lớn lên ở nhà bác cả sao?”
“Ừ.”
“Về sau thế nào?”
“May mắn được trường dạy vỡ lòng giúp đỡ đi nước Pháp, sống ở Paris vài năm.”
“Lúc đó anh bao nhiêu tuổi?”
“Mười tám tuổi.”
Sống trong hoàn cảnh mà mình không thích, niềm khát vọng duy nhất là được cao chạy xa bay, Tông Anh hiểu rất rõ, cô không tìm hiểu thêm nữa.
Lúc này, Thịnh Thanh Nhượng lại hỏi: “Tông tiểu thư, chuyện trên báo lần trước có gây phiền hà gì cho cô không?” Điều anh ám chỉ là vụ giới truyền thông đưa mối quan hệ giữa cô và Tân Hi ra ánh sáng.
Tông Anh không trả lời, cô co hai chân lên, nói như thở dài: “Ngủ đi.”
Một người chạy vội vã gần như trắng đêm, một người nghe tiếng hát rền rĩ cả đêm, lại cùng nhau chịu giày vò vài tiếng đồng hồ vào sáng sớm, bất kể sinh lý hay tinh thần đều rơi vào tình trạng kiệt sức, trong phòng tiếng hít thở dần thay thế tiếng nói chuyện rời rạc, ánh mặt trời bên ngoài vẫn âm u, bầu trời xám ngắt.
Lúc hai người tỉnh giấc đã hơn 4 giờ chiều, tiếng nổ từ sông Hoàng Phố vọng lại, cả hai ngồi dậy trong tiếng súng đạn, đều bỏ lỡ cơm trưa.
Thịnh Thanh Nhượng nhìn qua đồng hồ, bảo nhân viên phục vụ đưa chút đồ ăn lên, sau đó vào phòng tắm chỉnh lại quần áo, định ăn cơm xong xuôi rồi xuống tầng dưới tham gia cuộc hẹn.
Tông Anh sờ ống quần dài vắt trên ghế, vẫn ẩm ướt, nhưng không ảnh hưởng nhiều, thừa dịp Thịnh Thanh Nhượng vào phòng ngủ, cô nhanh chóng thay quần áo.
Cô rót một chén nước lạnh, ngồi trên ghế sô pha chậm rãi uống, sau đó lại có chút nôn nóng đứng dậy, sờ bao thuốc lá trên bàn trà, cầm trên tay vuốt ve nhiều lần, cuối cùng lấy một hộp diêm, định ra sân thượng hút một điếu.
Thịnh Thanh Nhượng dường như sớm nhận ra ý đồ của cô, dứt khoát mở cửa sân thượng rồi tránh ra ngoài, xoay người lại nói: “Tông tiểu thư, cô cứ tùy ý.”
Anh làm vậy càng khiến Tông Anh kiềm chế ý định hút thuốc, cô quyết định uống một cốc nước.
Cô vừa nảy ra ý nghĩ này, còn chưa kịp cất bước, Thịnh Thanh Nhượng đột nhiên xông ra khỏi sân thượng, lao nhanh như chớp về phía cô, ấn cô xuống sàn nhà.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, cả tòa nhà run bần bật, vài giây sau, lại thêm một tiếng nổ nữa, tưởng như ngay sát bên tai.
Bụi và mảng tường rơi lả tả, đèn trên trần nhà lung lay như sắp rơi, một phút sau, tiếng nổ bên ngoài ngơi nghỉ, Tông Anh không nói tiếng nào, Thịnh Thanh Nhượng vững vàng che chở cô, ghé sát tai cô lặp đi lặp lại: “Tông tiểu thư, không sao, không sao đâu!”
Trong làn khói bụi mịt mù, Tông Anh ho dữ dội, Thịnh Thanh Nhượng buông cô ra, định tìm một cốc nước cho cô uống, nhưng cả phòng đã thành một mớ hỗn độn.
Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, cả toà nhà lớn tràn ngập tiếng la hét hoảng sợ và tiếng gào khóc – người sống sót luống cuống mò xuống dưới, muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, muốn biết nên đi nơi nào mới có thể tránh gặp phải nguy hiểm như vậy lần thứ hai.
Giày dép, quần áo rách nát vương vãi khắp cầu thang, càng đi xuống dưới tình hình càng thê thảm, những đoạn chân tay cụt nằm ngổn ngang trên sàn nhà đầy vôi vữa, mùi máu tanh tưởi và mùi thuốc súng gay mũi đan xen trong không khí. Xuống tầng một, Tông Anh chứng kiến thi thể một đứa trẻ bị khí lưu đè nát bét, dính sát vào tường, làn váy vốn trắng tinh nay thấm đầy máu và bụi bẩn, khuôn mặt mơ hồ…
Chính là cô bé cô gặp trước cửa thang máy sáng nay, cũng là người thứ nhất cười với Tông Anh trong ngày hôm nay.
Thịnh Thanh Nhượng đi về phía đại sảnh bừa bộn, một cánh tay duỗi ra từ đống đổ nát, túm lấy chân anh: “Chú ba, mau, mau cứu anh.”
—
Lời tác giả:
Về vấn đề mọi người đưa ra: Tại sao Thịnh tiên sinh xuyên không lại không mang theo sô pha cậu ấy ngồi, giường cậu ấy nằm, hay ô tô vân vân?
Tôi đã cân nhắc cẩn thận, tôi cho rằng: Thịnh tiên sinh đại khái có thể mang đi những thứ trực tiếp tiếp xúc với cậu ấy, hơn nữa cậu ấy chỉ có thể mang đi những vật mình có thể mang, mà không thể mang theo những vật nặng hơn trọng lượng của mình.
Như vậy, nếu Tông Anh là một cô nàng béo phì, e rằng Thịnh tiên sinh sẽ không thể mang đi được.
Do đó, Tông Anh là một người gầy.
—
Giải thích thêm:
Sau khi toà nhà Sassoon (khách sạn Hoa Bình) bị đánh bom lúc 4 giờ 27 phút chiều, khách sạn Cung Đình cũng đồng thời bị nổ, tổng cộng gồm 2 quả bom, mục tiêu của chúng vốn không phải hai khách sạn này, chỉ vì rơi lệch quỹ đạo.
Vào kỷ nguyên đọ sức trên không trung, không một nơi nào tuyệt đối an toàn.