Tiết Tuyển Thanh phá vỡ sự im lặng, nói: “Theo như lá mail, nếu manh mối này là thật, người cung cấp nó cho chúng ta rất có thể là nhân viên kỳ cựu của Tân Hi, anh ta thậm chí đã thấy tận mắt hai chiếc xe lái ra ngoài, song tựa đề bức thư anh ta gửi đến có ý gì? – ‘Cô cho rằng đến nay Tân Hi mới bắt đầu làm giả số liệu?’. Trước kia Tân Hi cũng làm giả số liệu ư? Chẳng lẽ việc làm giả số liệu này có liên quan đến chuyện hai chiếc xe lái ra ngoài?”
“Ý anh ta là vậy.” Tông Anh vẫn im lặng từ nãy đến giờ, cuối cùng tiếp lời cô: “Vì thế, điểm mấu chốt của manh mối này là trước kia Tân Hi có làm giả số liệu không, chuyện này liên quan gì đến vụ tai nạn của mẹ tôi.”
Tiết Tuyển Thanh nhíu mày, gõ lên mặt bàn trải khăn, suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi: “Tôi có vài vấn đề.”
Tông Anh ngước mắt lên: “Cậu nói đi.”
“Thứ nhất, khi đó mẹ cậu là chủ nhiệm phòng nghiên cứu phát triển của Tân Hi, bà ấy hẳn phải biết rất rõ toàn bộ quá trình nghiên cứu phát triển thuốc, đương nhiên bao gồm cả số liệu, cậu có nghĩ bà ấy là người làm giả số liệu không?”
“Thứ hai, giả sử hồi đầu quả thật làm giả số liệu, nhưng loại thuốc này đã được đưa ra thị trường nhiều năm, nhưng không có bất kỳ vấn đề nào? Giám sát ngành không điều tra được sao?
“Thứ ba, cho dù hôm đó Hình Học Nghĩa và mẹ cậu đồng thời lái xe ra ngoài, chuyện này có thể chứng minh điều gì? Hình Học Nghĩa thấy tận mắt vụ tai nạn của mẹ cậu sao? Không biết chừng vừa ra khỏi cửa, họ rẽ sang hai hướng khác nhau thì sao?”
Nghi vấn này tiếp nghi vấn kia được đặt ra, đũa cầm trên tay, lại không biết bắt đầu từ đâu.
“Do đó, manh mối tuy có, nhưng nó rất có thể không có tác dụng gì.” Thấy Tông Anh không lên tiếng, Tiết Tuyển Thanh nhanh chóng đưa ra kết luận: “Phóng viên gửi bức thư này tuy thu được manh mối, nhưng có lẽ anh ta cũng không hiểu, vì thế mới trực tiếp gửi cho cậu, rõ là… Người ta hay gọi là gì ấy nhỉ?”
“Thả con săn sắt, bắt con cá rô.” Thịnh Thanh Nhượng lên tiếng.
“Đúng.” Tiết Tuyển Thanh vui vẻ lên tiếng, đưa mắt nhìn Thịnh Thanh Nhượng, lại thấy anh đâu vào đấy thả đồ ăn vào nồi.
“Đừng động vào…” Cô lập tức ngăn anh tiếp tục thả thức ăn vào nồi, “Hôm nay anh là khách, không cần đích thân ra tay.”
Nói xong, Tiết Tuyển Thanh đứng dậy gọi nhân viên phục vụ, Thịnh Thanh Nhượng thả đồ ăn trong tay xuống, nhìn Tông Anh, lúc này đang đầy mặt tâm sự, anh không lên tiếng an ủi, chỉ đứng dậy rót thêm cho cô một cốc nước có ga.
Tông Anh chợt bừng tỉnh, nói cảm ơn rồi cất di động vào túi.
Nhân viên phục vụ vào phòng bao, các nguyên liệu tươi ngon được nhúng lần lượt vào canh nấm màu trắng ngà, hơi nóng bốc lên, cả phòng sực nức mùi thức ăn.
Trong đêm khuya, thức ăn toả ra hương vị thật hấp dẫn, song Tông Anh không mấy thèm ăn, Thịnh Thanh Nhượng cũng biết ý không ăn nhiều, Tiết Tuyển Thanh ngẩng đầu nhìn hai người họ, biết bữa cơm này đã bị manh mối nặc danh kia phá hỏng đến tẻ nhạt vô vị.
Nhưng lỡ gọi nhiều món, giá cả lại đắt, dựa trên nguyên tắc “không lãng phí tiền”, chỉ có thể vùi đầu ăn ngấu nghiến, không còn nghi ngờ gì nữa, cô được ăn một bữa no căng bụng.
Tiết Tuyển Thanh húp sạch canh trong bát, chưa kịp lau miệng liền cầm di động lên gửi tin nhắn cho Tông Anh.
Một lúc sau, di động của Tông Anh vang lên tiếng báo tin nhắn mới, nhưng cô lờ đi.
Tiết Tuyển Thanh đặt điện thoại di động xuống: “Tôi đã quét tài liệu về vụ án của mẹ cậu, vừa gửi cho cậu đấy, kiểm tra đi.”
Tông Anh lập tức lấy di động ra, mở mail, download file đính kèm.
Tài liệu chưa download xong, Tiết Tuyển Thanh đã nói: “Lúc quét hình, tôi đã xem qua, dấu chân thu được từ hiện trường rất lộn xộn, theo phán đoán chắc hẳn do công nhân thi công để lại; vết máu mặc dù có dấu hiệu bị phá hoại, nhưng theo lời người báo án, lúc phát hiện thi thể, anh ta quá bối rối nên có lẽ đã bất cẩn giẫm lên khi đang cố nhận diện thi thể, những bức ảnh được chụp hôm đó đều ở trong file, cậu có thể xem kỹ.”
Tông Anh mở file đính kèm ra, lướt qua các trang, ngón tay bất giác run nhẹ.
Vào nghề đã nhiều năm, cô đã trải qua rất nhiều vụ án, được chứng kiến những hiện trường thảm thiết gấp mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với ảnh chụp hiện trường vụ tai nạn và ảnh chụp giải phẫu thi thể của Nghiêm Mạn, càng xem, nỗi sợ hãi bấy lâu thong thả dâng trào, cảm giác này giống hệt nhiều năm trước, khi cô ngồi cạnh chiếc bánh ga tô bị vứt trong thùng rác bẩn thỉu, lắng nghe bài hát chúc mừng sinh nhật vui vẻ bị biến điệu.
Trong ảnh, Nghiêm Mạn chật vật, máu me be bét, không phải Nghiêm Manh trong trí nhớ của cô, người có sống lưng thẳng tắp và đôi mắt sáng trong.
Cô mím chặt môi, nghe thấy Tiết Tuyển Thanh nói: “Mặc dù hiện trường có một vài dấu vết do con người làm hư hại, nhưng điểm rơi rõ ràng, theo hướng rơi, hẳn không có lực đẩy bên ngoài, mặc dù có tin đồn như vậy, nhưng ý kiến của bên giám định cũng không ghi rõ là tự sát, loại trừ giết ngoài ý muốn hoặc chủ động nhảy lầu, cá nhân tôi thấy… Phán đoán này không có vấn đề gì lớn.”
Lúc này, ngón tay đang trượt trên màn hình của Tông Anh dừng lại, trên màn hình có một hàng chữ –
“Vì thiếu chứng cứ chứng minh đây là vụ mưu sát, không đáng lập án.”
Sau vụ tai nạn này, không tiếp tục điều tra.
Lúc này, nhân viên phục vụ bất thình lình hỏi: “Xin hỏi anh chị có cần món tráng miệng khác sau bữa ăn không?”
Tiết Tuyển Thanh lấy thẻ ngân hàng ra, đưa cho anh ta: “Không cần, tính tiền.”
Ra phòng riêng, xuống tầng dưới, trong hành lang chỉ còn lác đác vài vị khách, tiếng đàn dương cầm cũng ngừng nghỉ, bên ngoài, gió to nổi lên.
Tiết Tuyển Thanh đi lấy xe, kiên trì muốn đưa Tông Anh về, lại ngẩng đầu nhìn Thịnh Thanh Nhượng: “Thịnh tiên sinh về đâu?”
Thịnh Thanh Nhượng đáp: “Tôi đi cùng Tông tiểu thư.”
Nghe vậy, Tiết Tuyển Thanh không nói gì thêm, nhưng nhớ tới chùm chìa khoá căn hộ Tông Anh đưa cho anh, cô chỉ có thể chấp nhận sự thật rằng “anh ta ở cùng Tông Anh tại chung cư 699”.
Xe rẽ vào phố Phục Hưng, hướng về chung cư 699, lúc đến nơi vừa qua 0 giờ.
Tiết Tuyển Thanh xuống xe trước, Thịnh Thanh Nhượng xuống sau, mở cửa xe thay Tông Anh rồi nói: “Gió to lắm, cô lên nhà trước đi.”
Lúc này, Tiết Tuyển Thanh mở cốp xe, liếc họ một cái, gọi: “Thịnh tiên sinh, anh chuyển xe đạp xuống được không?”
Thịnh Thanh Nhượng rảo bước tới lấy xe, Tiết Tuyển Thanh hạ giọng nói: “Tôi không hy vọng Tông Anh bị cuốn vào vòng nguy hiểm hay gặp chuyện ngoài ý muốn vì anh, còn những chuyện khác, tôi không có gì để nói, tạm biệt.”
Nói xong, cô trừng mắt nhìn anh, đóng mạnh cốp xe, rảo bước vào xe, khởi động xe, nhanh chóng rời đi.
Giữa đường phố vắng lạnh chỉ còn Thịnh Thanh Nhượng và chiếc xe đạp anh mượn từ chỗ Diệp tiên sinh.
Lúc vào toà nhà, Thịnh Thanh Nhượng mới phát hiện ra Tông Anh vẫn đứng trong hành lang tối om chờ anh.
Anh nói “đợi tôi một lát”, sau đó để xe vào góc hành lang, thì thầm một câu: “Diệp tiên sinh thích để xe ở chỗ kia.”
Nhưng hiện tại, chung cư đâu còn bóng dáng Diệp tiên sinh, hầu như không có tài liệu nào ghi chép về tương lai của vị tiên sinh ở quầy phục vụ này và những người còn lại trong chung cư, vì vậy không ai biết thông tin gì về họ.
Thang máy hình như xảy ra trục trặc, hai người đành phải đi thang bộ.
Hành lang vắng vẻ lạnh lẽo, im phăng phắc, dường như toàn bộ chung cư đều trống không.
Hai người ăn ý giữ im lặng, về đến nhà, ai làm việc của người nấy.
Tông Anh tắm rửa, uống thuốc rồi đi nghỉ, Thịnh Thanh Nhượng đi sau, tắt đèn hành lang rồi lên phòng.
Cả hai đều mất ngủ.
Tông Anh nằm nghiêng, xem ảnh trong tài liệu, đèn đường bên ngoài chiếu xuyên qua khung cửa sổ mười sáu song, những ô vuông tối nằm xen kẽ, được cắt thành những khối tròn bằng nhau, phủ bóng lên người cô.
Cô ngồi dậy, cầm di động, đứng dậy đi ra phòng khách, vừa ngồi xuống sô pha, cô đột nhiên nghe thấy tiếng máy đánh chữ từ trên gác vọng xuống – tiếng ghim giấy chuyển động, tiếng gõ bàn phím nghe thật máy móc.
Tông Anh lẳng lặng nghe một hồi, rót cốc nước, lặng lẽ lên gác.
Cúi đầu nhìn sàn nhà, có thể bắt gặp ánh sáng nhạt “trốn” ra từ khe cửa.
Cô đưa tay gõ cửa, tiếng máy đánh chữ lập tức dừng lại, Thịnh Thanh Nhượng sửng sốt: “Mời vào.”
Tông Anh ấn tay nắm cửa rồi vào phòng, anh đang ngồi ở bàn nhỏ cạnh giường, trên bàn, một chiếc đèn bàn toả sáng, bên cạnh đèn bàn đặt một chiếc máy đánh chữ, trên giấy chi chít chữ cái.
Tông Anh bước tới, đặt cốc nước cạnh đèn bàn, thuận miệng hỏi một câu: “Anh vẫn chưa ngủ à?”
Thịnh Thanh Nhượng nói: “Gõ gấp một tài liệu Cục Giao Thông Vận Tải cần.” Nói xong, anh ngẩng đầu nhìn cô, thận trọng hỏi: “Tông tiểu thư mất ngủ vì vụ án kia sao?”
Tông Anh cũng không kiêng dè: “Phải.”
Thịnh Thanh Nhượng lại hỏi: “Vì manh mối kia?”
Tông Anh nói: “Manh mối kia rất mơ hồ, nhưng kéo theo rất nhiều suy đoán.”
Thịnh Thanh Nhượng nhớ lại một loạt câu hỏi Tiết Tuyển Thanh đưa ra trong bữa ăn, nói: “Tiết tiểu thư nói mẹ cô là người chịu trách nhiệm phòng nghiên cứu phát triển, vậy cô có cho rằng bà ấy cho phép làm giả số không?”
Liệu Nghiêm Mạn có cho phép làm giả số liệu không?
Không.
Đây là đáp án của Tông Anh, trong thâm tâm, cô tin tưởng Nghiêm Mạn tuyệt đối, nhưng cô không nói ra.
Lúc này, Thịnh Thanh Nhượng chợt mở sổ tay ra, vặn nắp bút máy, chần chừ hai giây trước khi đặt bút, nói: “Vậy trước tiên đặt giả thiết bà Nghiêm không cho phép làm giả số liệu…”
Nói xong anh đặt bút viết:
“Tiền đề: Bà Nghiêm không cho phép làm giả số liệu.
“Trước kia Tân Hi có làm giả số liệu không? → Không → Trái ngược với manh mối.
“Trước kia Tân Hi có làm giả số liệu không? → Có → Bà Nghiêm có biết không? → Không → Trái ngược với manh mối.
“Trước kia Tân Hi có làm giả số liệu không? → Có → Bà Nghiêm có biết không? → Có → Bà Nghiêm có ngăn cản không? → Không → Trái ngược với tiền đề.
“Trước kia Tân Hi có làm giả số liệu không? → Có → Bà Nghiêm có biết không? → Có → Bà Nghiêm có ngăn cản không? → Có → Có ngăn cản thành công không? → Có → Chưa làm giả số liệu → Trái ngược với manh mối.
Viết đến đây, anh đột nhiên dừng bút, ngọn đèn bàn tối mờ chiếu sáng những hàng chữ trên sổ tay cùng chiếc bút máy trong tay anh.
Anh tiếp tục viết:
“Có ngăn cản thành công không? → Không → Ngăn cản thất bại → Kết quả của sự thất bại này tương đương với việc xảy ra vụ tai nạn? Tính chất của tai nạn là gì? Hình Học Nghĩa có tham dự vào chuyện này không? Ông ta đóng vai trò gì trong vụ tai nạn? Động cơ là gì?
Tông Anh cúi đầu đọc, vô thức nheo mắt, đây là lối suy nghĩ khác hẳn với cách đưa ra câu hỏi của Tiết Tuyển Thanh, tuy không quá chặt chẽ, nhưng cô thấy được một hướng đi xem như đầy đủ.
Trong lúc Tông Anh còn đang tập trung tinh thần, Thịnh Thanh Nhượng lên tiếng: “Loại trừ tự sát, nếu cô cho rằng manh mối này xem như đáng tin cậy và đáng để tìm hiểu, vậy có lẽ mẹ cô biết chuyện, cũng ngăn cản việc làm giả số liệu, vì thế mới gặp chuyện không may, mà vị Hình Học Nghĩa này hiển nhiên là một hướng đột phá, cho dù ông ta đã qua đời.”
Anh vặn chặt nắp bút, đặt bút máy xuống: “Người ta thường nói, người đã khuất sẽ mang bí mật xuống mồ, nhưng người đột ngột qua đời như Hình Học Nghĩa, vì chưa kịp xử lý những bí mật muốn tiêu hủy, di vật thường giữ lại bức tranh toàn cảnh cuộc đời khi ông ta còn sống.”
Anh bỗng quay đầu, đón lấy ánh mắt cô, giọng nói chất chứa sự vững vàng đặc hữu của đêm tối: “Tông tiểu thư, cô là pháp y, cô hiểu rõ chuyện này hơn tôi.”
—
Lời tác giả:
– Thịnh tiên sinh: Tốc độ đánh chữ của tôi hơi bị nhanh đấy! Bàn phím máy đánh chữ cũng là QWERTY hẳn hoi, nếu học máy tính, tôi cũng giỏi lắm!
Thịnh tiên sinh dạy luật hình sự và pháp luật đối chiếu, người này là một tên mít đặc.
Dùng sơ đồ “có – không” để xử lý vụ này thì quá thô sơ, nhưng vạch ra được một hướng đi như vậy cũng xem như có ý tưởng, boy dân quốc “đánh bừa cũng trúng”, chắc thời đi học, cậu này học tệ lắm.