"Chơi một lát rồi ra phố đón giao thừa nhé, Tiểu Lạc chắc cùng mẹ nó làm sủi cảo rồi."
"Vâng ạ."
"Cậu thật lòng thích con bé nhà tôi chứ."
Lục Cảnh Ngôn đi một nước cờ, hắn cũng thong thả.
"Là thật lòng ạ."
Ông Lâm hơi thở dài đi ra một nước cờ khác.
"Nhà chúng tôi điều kiện không tốt, chỉ ở độ đủ sống, tôi cũng không mong con bé nhà tôi gả vào nhà danh môn, như vậy chúng tôi không có tiếng nói mà bảo vệ nó. Nhưng nó chọn cậu, làm cha mẹ, tôi cũng nghĩ cho con cái, hy vọng cậu yêu thương nó thật lòng."
"Gia đình cháu bố mẹ mất sớm, chỉ còn mình cháu, thật may vì có cô ấy như ánh mặt trời làm bừng sáng cuộc đời cháu. Cháu từng nghĩ nếu không phải cô ấy, cả đời này cháu cũng sẽ không lấy ai. Cùng cô ấy về đây là quyết định của cháu để gặp hai bác, cháu muốn hai bác có thể yên tâm gửi gắm cô ấy cho cháu vì cháu thực sự yêu cô ấy."
Ông Lâm không ngờ một chủ tịch cao ngạo trịch thượng như Lục Cảnh Ngôn lại có thể ngồi đây mà nói với ông những lời này.
Lâm Lạc từ dưới bếp đi lên, cô ôm lấy cổ Lục Cảnh Ngôn nhìn hắn chơi cờ với ông Lâm.
"Anh đi đón giao thừa không? A Hạo có mua pháo."
"Anh chơi hết ván cờ với bác trai đã."
"Bố em lúc nào cũng cờ, không khéo lại không cho anh đi để giữ anh lại đánh cờ."
"Ngoan đợi anh một lát, xong sẽ chơi với em."
Ông Lâm nhìn Lục Cảnh Ngôn dỗ dành Lâm Lạc, trong ánh mắt hắn chỉ là sủng nịch và chân thành, khi ấy ông mới hài lòng gật đầu.
Bà Lâm bưng hoa quả từ dưới bếp lên, Lâm Hạo mở chương trình Tết. Cả nhà cứ thế quây quần. Đây là lần đầu Lục Cảnh Ngôn làm những chuyện này, cùng gia đình xem chương trình mừng năm mới với hắn là xa xỉ. Vậy mà giờ đây hắn lại cùng gia đình cô đón Tết một cách an bình thế này, muốn thế nào hắn cũng đánh đổi. Lâm Lạc nằm trên ngực hắn đã hơi mơ màng.
"Em mệt rồi thì ngủ đi."
"Giao thừa nhớ gọi em dậy, em muốn đốt pháo."
"Được."
Không phải ông bà Lâm không thấy sự cưng chiều của Lục Cảnh Ngôn đối với Lâm Lạc, ông bà nhìn nhau cười ẩn ý còn Lâm Hạo thì nhìn hai anh chị mình chỉ cảm thấy nổi da gà.
"Cảnh Ngôn anh xem này, pháo hoa đẹp chưa này."
"A Hạo, em đốt nhanh lên xem."
Tại một bãi đất trống, người ta đổ xô mang pháo ra đốt, Lâm Lạc cũng hăng say hò hét như một đứa trẻ, bỏ xa con người thư ký lạnh lùng thanh cao. Lục Cảnh Ngôn nhìn cô cũng mỉm cười theo, anh thích cô như thế này, mãi cười, mãi hồn nhiên.
"Cẩn thận đấy."
"Cảnh Ngôn, anh cũng chơi đi."
"Không, anh không thích, anh nhìn em chơi là được."
Gần một giờ sáng, qua giao thừa, cả ba người mới về nhà, Lâm Lạc nhảy tót vào phòng mệt mỏi, ông bà Lâm cũng bắt đầu đi ngủ. Lục Cảnh Ngôn lúc này mới không ngủ được, ngày thường hắn toàn ôm cô, bây giờ thiếu cô lại thấy trống trải. Nhưng vì tương lai lấy được vợ, hắn buộc phải nhịn, phải nhịn.
Sáng hôm sau khi hắn vừa xuống nhà đã bị Lâm Lạc bám lấy.
"Anh yêu, lì xì."
"Gọi lại lần nữa."
"Anh yêu."
Hắn rút một phong bao đỏ đưa cho cô. Lục Cảnh Ngôn hắn xưa nay ít theo phong tục này, chỉ có những kẻ như Trần Mạc Vỹ mới mặt dày đòi thôi. Sáng giờ hắn phải tắt điện thoại vì cuộc gọi chúc Tết khiến hắn khủng hoảng.
Lục Cảnh Ngôn lì xì mỗi người trong nhà một phong bao lì xì đỏ tươi, Lâm Lạc ôm chầm lấy cổ hắn.
"Lì xì thôi có cần khác người vậy không?"
"Sao?"
"Em giàu to rồi."
"Bình thường em giữ hết thẻ ngân hàng của anh, toàn là những thẻ bạch kim, em đã giàu từ lâu rồi."
Ông bà Lâm nghệch mặt nhìn Lục Cảnh Ngôn bóc phốt con gái hai người, thật là người đàn ông này cũng thật tin tưởng con gái ông bà quá.
"Anh Lục, rốt cuộc anh giàu đến thế nào? Lì xì này chắc em tiêu cả năm mất."
"Có là gì đâu."
"Còn đống đồ anh mang về làm quà nữa, thật là, bố mẹ, con muốn làm con gái, con muốn cạnh tranh với chị hai."
"Em không có cửa đâu, đừng mơ."
Ông bà Lâm bật cười nhìn con trai, Lục Cảnh Ngôn cũng bật cười theo. Em trai Lâm Lạc là một cậu bé đang học cuối cấp ba, khá cao ráo ưa nhìn, có năm sáu phần giống Lâm Lạc.
"Năm sau cậu thi trường nào?"
"Chắc trường của chị em luôn ạ."
"Sau này lên đấy học, anh sẽ phụ chị cậu chu cấp cho cậu."
Lâm Lạc đánh vào ngực anh tỏ ý phản đối.
"Anh làm thế người làm chị như em phải làm sao?"
"Thôi thì sau này nghe em."
Ông bà Lâm lại sửng sốt, ông bà cũng tìm hiểu về chủ tịch Lục thị, một người đàn ông lạnh lùng xa cách, giàu có nhưng kín tiếng. Nhưng không ngờ người đang ngồi dỗ dành con gái ông bà lại chính là hắn.
"Mẹ có để sủi cảo trong tủ lạnh, các con có ăn thì vào lấy hâm nóng lên. Bố mẹ và A Hạo đi sang thăm ông bà nội của Tiểu Lạc. Hai đứa ở nhà có đi đâu thì nhớ đóng cửa."
"Tuân lệnh mẹ đại nhân, con gửi lời thăm ông bà nội."
"Hai bác đi cẩn thận."
Ông bà Lâm và Lâm Hạo vừa rời khỏi, Lục Cảnh Ngôn đã đóng cửa nhà dồn cô vào cửa hôn.
"Anh khoan đã, việc gì vội thế?"
"Anh không đợi được."
"Về phòng em đi."