Thương Tiêu…
Nhược Nhất không ngờ rằng, đến tận bây giờ, trong lúc sống chết như thế này, cô vẫn chỉ nghĩ tới tên hắn. Đó giống như dây leo sinh ra trong máu, cắm vào lục phủ ngũ tạng của cô, trở thành một thói quen xấu không thể sửa được.
Thói quen xấu! Bởi vì Thương Tiêu sẽ không là Thương Tiêu của cô. Quá dựa dẫm vào bất cứ người nào không thuộc về mình đều là một thói quen xấu.
Tiếng chuông thánh thót như rung lên ở phía chân trời, vậy mà trong nháy mắt nó đã ở gần bên tai. Nhược Nhất chỉ thấy người nhẹ bẫng, khi định thần lại thì đã được một người ôm trong vòng tay. Nhưng Nhược Nhất chỉ ở trong vòng tay người đó một lúc, rồi nhanh chóng được hắn đặt xuống đất. Hắn lập tức bay đi. Nhược Nhất nằm dưới đất, ho dữ dội mấy tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng ấy. Nón rộng, khăn bịt mặt màu tím, toàn thân vận y phục đen. Lại là nam tử thần bí ấy, trong đêm tối càng khiến người ta không nhìn rõ tướng mạo. Hắn dường như luôn nhìn Nhược Nhất từ xa, lại giống như không hề nhìn cô.
Tử Ly bật lên bay tới bên cạnh Nhược Nhất. Ánh mắt liếc nhìn vết hằn đỏ trên cổ cô, ánh mắt khá lạnh, lại lập tức cảnh giác đánh giá nam tử đột nhiên bay từ chân trời tới. Nhược Nhất ngẩng đầu nhìn Tử Ly rồi lại nhìn nam tử thần bí ở đằng xa, liền thấy có chút mơ hồ. Còn con hắc xà ấy dĩ nhiên không quan tâm giữa họ có quan hệ gì, sau khi đỡ đau, đột nhiên nó há to miệng, “phụt” một tiếng phun dịch độc, ùn ùn dày đặc, giống như mưa rơi, ép bức người ta tới mức không có chỗ né tránh.
Tử Ly chăm chú nhìn, không làm gì để phòng phủ, nhưng lại quay sang nhìn nam tử kia. Nam tử thần bí vung tay, một đường sáng vàng xẹt qua không trung, dịch độc hắc xà phun ra bị đánh bật trở lại. Một số bắn lên cành cây xung quanh, một số bắn thẳng lên người hắc xà, vảy của nó bị đốt cháy kêu “xèo xèo”. Hắc xà kêu gào thảm thiết, bắt đầu lùi lại.
Nhược Nhất sợ hãi nhìn những cây lá vốn rất um tùm sau khi dính dịch độc bị đốt thành một làn khói xanh. Nếu những dịch độc này bắn lên người, chắc chắn là tan xương nát thịt, hài cốt không còn! Nam tử thần bí giơ tay phải, lòng bàn tay nhắm thẳng vào hắc xà, miệng khẽ niệm chú, bỗng chốc, năm đường sáng vàng bắn ra từ giữa năm ngón tay của hắn, lao vào thân thể của hắc xà. Hắc xà ra sức tránh né, thậm chí muốn trốn xuống đất, nhưng mặc cho nó lăn qua lăn lại như thế nào, ánh sáng vàng ấy giống như nhằm đúng mục tiêu, bám riết lấy nó.
Nhược Nhất ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt. Thuật này giống hệt phép thuật hắn diệt Mã Phúc lần trước, không mang một chút sát khí, không nhanh không chậm, ung dung thư thái. Đúng là… Đúng là giống như đang siêu độ sinh linh.
“Hắn là ai?”. Tử Ly chăm chú nhìn nam tử ấy. Đôi mắt màu đen bị ánh sáng vàng thần thánh chiếu sáng. Nhưng tận sâu trong đồng tử lại có chút lạnh lẽo. Đúng vậy, hắn là ai? Con xà yêu này thể hình to lớn như vậy, chắc chắn là đã tu hành nhiều năm, hắn có thể không tốn chút sức lực bèn khắc chế được nó, đến sợi tóc cũng không lay động. Rốt cuộc hắn là ai… Liệu có phải là Thương Tiêu không? Là chàng sao?
Những ánh sáng vàng dịu dàng ấy dần dần quấn chặt mình rắn, sau đó từ từ siết chặt, hắc xà ngửa mặt kêu lên đau đớn, âm thanh ấy như rung chuyển đất trời. Nhược Nhất vội bịt tai, còn Tử Ly thì không động đậy, không tránh né, nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của nam tử thần bí. Tiếng kêu của hắc xà dần dần biến mất, cuối cùng thân hình rung chuyển, hóa thành tro tàn bay đầy trời, lặng lẽ rơi xuống. Nam tử thần bí vẫn giống lần trước, vung tay trong không trung, bắt lấy một vật thể lấp lánh, nhét vào lòng.
“Leng keng”, tiếng chuông khẽ rung lên, hắn quay người định đi.
“Chờ chút!”. Nhược Nhất gọi, nhấc chân muốn đuổi theo nhưng phát hiện cơ thể mình cũng giống như lần trước, phản ứng vô cùng chậm chạp. Cô nghiến răng, véo lên đùi mình, đau đớn lập tức truyền vào não khiến cô lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều.
“Chờ chút!”. Cô đuổi theo nam tử ấy. Hắn khẽ quay người, ngoảnh đầu nhìn Nhược Nhất, dường như có chút kinh ngạc sao cô lại phá vỡ được sự ngăn cản của hắn.
Nhược Nhất lao tới, không một chút do dự, giơ tay chộp lên mặt hắn. Hắn né người, dễ dàng tránh được chiêu thức đơn giản này. Nhưng không ngờ Nhược Nhất trượt chân, ngã xuống đất. Nam tử thần bí không hề bận tâm tới Nhược Nhất, chỉ coi như cô cố ý, muốn lừa hắn cứu mình. Nhưng mũi ngửi thấy mùi máu tanh, khiến hắn bất giác nhíu mày.
Do dự hồi lâu, cuối cùng hắn bước lên một bước, cúi người định đỡ Nhược Nhất. Lần thứ nhất khẽ chạm vào, Nhược Nhất không hề có phản ứng, giống như đã ngất đi. Nam tử thần bí lập tức kéo Nhược Nhất dậy. Máu mũi chảy ròng ròng trên mặt Nhược Nhất, trong đôi mắt của người thần bí thoáng tia kinh ngạc, sau đó không kìm được cong cong như cười.
Khoảnh khắc ấy, Nhược Nhất bất chợt mở mắt, nhanh như chớp lột khăn bịt mặt của hắn. Người thần bí hơi kinh ngạc, nghiêng đầu sang trái tránh sự tấn công bất ngờ của Nhược Nhất. Nhưng chiếc nón trên đầu hắn vẫn bị lật xuống. Mái tóc bạc như tuyết lập tức buông rơi. Dưới ánh trăng, mái tóc ấy chiếu sáng khiến người ta hoa mắt.
Người thần bí lập tức lấy tay áo che mặt, đẩy Nhược Nhất rồi nhanh chóng nhảy ra sau, biến mất trong nhá mắt cùng với tiếng chuông gấp gáp. Tóc bạc… Là Thương Tiêu, nhất định là chàng!
Nhược Nhất đứng ở đó, sững sờ nhìn hướng người đó biến mất, để mặc áu mũi chảy đầy mặt mà cũng không lau. Vì sao phải bịt mặt? Không muốn để mình nhận ra sao? Nếu đã như vậy, hà tất phải đuổi theo? Nhược Nhất nghĩ: Chàng đã có Tử Đàn rồi, hà tất phải quan tâm xem ta sống hay chết?
Trong bóng tối, nhìn từ xa, khuôn mặt của Nhược Nhất trở nên hơi mơ hồ. Chỉ có đôi mắt của cô là sáng một cách lạ lùng, giống như một đôi minh châu không thể bị bụi trần che lấp ánh sáng, vô cùng chói lóa. Nhưng ánh mắt ấy của Nhược Nhất lại chỉ dõi theo hình bóng của người đó.
Tử Ly trầm mặc quay người đi về quán trọ, sống lưng thẳng đứng, thẳng tới mức gần như đông cứng.
***
Tầm Thường cung.
Hai thân thể trên giường quấn lấy nhau, hơi thở của nữ tử gấp gáp như đang cố chịu đựng điều gì đó: “Quý Tử Hiên, đừng… đừng như vậy”. Hơi thở nóng rực của nam nhân phả vào tai Mạc Mặc, giọng nói vì dục vọng mà thêm chút khàn khàn: “Ừm? Thế nào?”.
Mạc Mặc tức quá véo rất mạnh lên cái lưng nhẵn nhụi của hắn: “Chẳng phải chàng tu… ừm… tu tiên sao? Vì sao… vì sao…”. Giọng nói ngắt quãng không thành câu. Dường như sắp ngạt thở, cô khẽ mở miệng thở hổn hển, rồi không nói được nữa. Quý Tử Hiên nhân cơ hội đó phủ lên đôi môi cô, trước tiên là khẽ cắn vào làn môi mỏng mềm mại, sau đó dần dần đi sâu vào trong, công thành đoạt đất. Đến tận khi nữ tử bên dưới đã không thở được nữa mới từ từ buông ra. Hơi thở gấp gáp của Mạc Mặc phả vào làn môi của hắn. Hắn từ từ mở miệng, lướt qua má Mạc Mặc, sự va chạm như có như không này càng giống như một ngọn lửa dữ dội, thiêu đốt lý trí của cô.
“Quả thực rất hổ thẹn, chỉ vì Mạc cô nương thực sự khiến ta…”. Bên dưới khẽ dùng lực, đảo một vòng khiến Mạc Mặc gần như duỗi thẳng ngón chân. Bụng dưới bất giác hướng lên cao theo bản năng, nhưng Quý Tử Hiên lùi lại cười sảng khoái, “Khó mà cưỡng lại được”.
Bây giờ rốt cuộc là ai khó cưỡng lại hơn tạm thời chúng ta không bàn tới. Mạc Mặc chỉ biết, nếu hắn tiếp tục chơi cái kiểu như có như không thế này, cô nhất định sẽ phát điên. Cô lại nâng hông lên, Quý Tử Hiên chuyển động từ từ nhưng không khiến Mạc Mặc thỏa mãn.
“Khốn kiếp…”. Cảm giác hụt hẫng ấy khiến Mạc Mặc không kìm được tức giận. Cô cắn vào vai của Quý Tử Hiên, trách móc: “Lần nào cũng chơi như vậy…”. Quý Tử Hiên chỉ cười không nói. Mạc Mặc tức giận, lập tức ôm lấy hông của Quý Tử Hiên, ấn hắn xuống.
Bỗng chốc, sắc hồng rực rỡ nhanh chóng nhuốm lên đôi má của hai người, nhiệt độ cũng càng nóng bỏng. Chiêu này của Mạc Mặc quá đột ngột, khiến Quý Tử Hiên rất kinh ngạc, sau đó hắn bật cười: “Mạc… Mạc cô nương thật là, không phải người thường”. Nhưng lần này, trong giọng nói của hắn đã có phần run rẩy.
“Dĩ nhiên rồi, Quý cung chủ không cần khách khí với ta”. Trong bóng tối, Mạc Mặc cũng cười giống như con mèo ăn vụng.
Quý Tử Hiên nheo mắt: “Ta sẽ không khách khí…”. Thế là, đêm ấy, khách và chủ đều vô cùng vui vẻ.
***
Hôm sau.
Mạc Mặc cuộn tròn trên chiếc giường thênh thang, quấn chăn bông ngủ nướng. Quý Tử Hiên mặc xong y phục, quay lại giường, tìm kiếm hơi thở của Mạc Mặc, dần dần sờ được má cô. Ngón tay chạm vào làn da mềm mại mịn màng, khiến hắn không nỡ rời. Nữ tử này rất kỳ quái, tính cách kỳ quái, ăn nói kỳ quái, phép thuật lại càng kỳ quái hơn. Giống như đến từ thế giới khác vậy.
Nàng tới Tầm Thường cung, rốt cuộc là có mục đích gì? Ai phái nàng tới đây? Bây giờ là sắc dụ, sau này sẽ còn sử dụng chiêu bài như thế nào nữa?
Có điều, cho dù Mạc Mặc có mục đích gì, phàm là những người đối đầu với hắn, hắn đều sẽ loại bỏ không chút nương tay.
Tuy nhiên, kế sắc dụ của Mạc Mặc quả thực rất hợp ý hắn.
“Cung chủ”. Đại sảnh vang lên giọng nói của Khuynh Nguyệt. Vẻ mặt Quý Tử Hiên trở lại bình thường, hắn chậm rãi bước ra ngoài.
“Chuyện gì?”.
Khuynh Nguyệt khẽ liếc nhìn vào bên trong, ngậm miệng không nói. Quý Tử Hiên mỉm cười ôn hòa: “Không sao, nàng ta ngủ rất say”. Tuy nhiên câu nói này rõ ràng là càng đả kích Khuynh Nguyệt, mặt ả tái nhợt, im lặng rất lâu mới ổn định cảm xúc và nói: “Giờ Dần hôm nay, Vân Chử báo tin khẩn”.
“Vân Chử?”. Quý Tử Hiên lấy làm lạ, “Chẳng phải hắn tới Anh Lương diệt yêu rồi sao? Có tin gấp gì?”.
Thần sắc Khuynh Nguyệt nặng nề, ả nói: “Chính là vậy. Vân Chử nói, yêu quái chín đầu ăn thịt người đột nhiên xuất hiện ở Anh Lương hoàn toàn không phải là yêu vật bình thường. Đó là ác thú Cửu Man bị thần minh thượng cổ trấn áp ở đó”.
“Ồ”. Quý Tử Hiên hơi nhướng mày, “Là yêu quái có huyết thống chí thân với tộc cửu vĩ bạch hồ?”.
“Đúng vậy. Một mình Vân Chử quả thực không thể giết chết ác thú này. May mà tên Cửu Man mới phá phong ấn không lâu, yêu lực giảm sút, Vân Chử miễn cưỡng có thể trấn áp nó, vì thế đặc biệt báo tin xin trợ giúp. Ngoài ra…”. Khuynh Nguyệt ngừng một lát rồi nói tiếp: “Chúng thuộc hạ điều tra được, Nhan Nhược Nhất cũng đi về hướng Anh Lương, có lẽ không lâu nữa sẽ tới nơi Cửu Man phá ấn ra ngoài”.
Quý Tử Hiên đăm chiêu, miệng lẩm nhẩm: “Nhan Nhược Nhất, Anh Lương sơn”. Sau đó mỉm cười rạng rỡ, “Thôi, nói với Vân Chử bảo hắn gắng gượng mấy ngày, mấy hôm nữa ắt sẽ có người giúp hắn loại trừ tên ác thú này mà không hao tổn một binh một tướng nào của tiên tộc ta”.
Khuynh Nguyệt nhận lệnh lui ra. Quý Tử Hiên ở trong đại sảnh suy nghĩ một hồi rồi quay lại cười nói: “Nàng tỉnh rồi”.
Mạc Mặc quấn chăn đứng ở cửa phòng. Cô nhìn hắn chằm chằm, cười nói: “Ta bị cuộc đối thoại của hai người làm thức giấc, không phải là ta nghe lén đâu nhé”.
Quý Tử Hiên cũng nheo mắt cười: “Dĩ nhiên không tính”.
Mạc Mặc trong lòng vui sướng như hoa nở: Đúng là không tốn chút công sức nào. Nhan Nhược Nhất, cuối cùng bà đây đã tìm thấy cô rồi.
“Hiên Hiên”. Mạc Mặc cười rất ngọt ngào. “Anh Lương sơn ở đâu? Sao ta chưa từng nghe nói tới?”.