Nhược Nhất nghĩ, cô không bao giờ quên ánh mắt giống như được cải tử hoàn sinh của Thương Tiêu khi ấy.
Ánh mắt lấp lánh trong khoảnh khắc ấy rực rỡ hơn cả ánh sao trên trời. Cô yên lặng chờ câu trả lời của Thương Tiêu.
Đột nhiên, mặt đất rung chuyển. Hai người bị chấn động tới mơ hồ, như không biết mình đang ở nơi nào.
Tiếp đó, cảnh tượng xung quanh nhanh chóng bị đẩy lùi, ánh sáng dần trở nên mơ hồ, chẳng bao lâu, xung quanh lại biến thành một mảng tối đen. Thương Tiêu nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn tập trung tinh thần, ôm lấy Nhược Nhất, vô cùng cảnh giác.
Nhược Nhất thì cảm thấy cảm giác đau đớn trong cơ thể dần tan biến một cách thần kỳ, vết máu trên môi cô cũng biến mất.
Thương Tiêu lạnh lùng nói: “Có người phá thuật giam hãm của tòa thành hư ảo”. Hắn chưa nói dứt lời thì cách đó không xa vang lên tiếng gọi của Mạc Mặc: “Nhan Nhược Nhất!”.
Nhược Nhất sững người, rõ ràng biết bây giờ mình đã thoát chết nhưng cô vẫn không cam lòng. Khoảnh khắc này, cô rất muốn quay trở vào tòa thành hư ảo.
“Nhan Nhược Nhất!”, Mạc Mặc kiên nhẫn gọi.
Nhược Nhất phẫn nộ nói: “Gọi cái gì mà gọi! Đến muộn một chút thì sẽ chết sao!”.
Không ngờ Nhược Nhất nói như vậy, quả nhiên không có bất kỳ âm thanh nào truyền tới nữa. Xung quanh là một vùng tĩnh mịch, nhưng trong cái tĩnh mịch ấy lại c sự xao động kỳ lạ. Thần sắc của Thương Tiêu càng thêm nghiêm trọng. Nhược Nhất biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. Cô tựa sát lại gần Thương Tiêu. Bỗng nhiên, một vạt áo đỏ như máu lướt qua, Nhược Nhất lập tức dựng tóc gáy: “Chàng… chàng nhìn thấy không?”, giọng cô run rẩy.
Thương Tiêu bình thản nói: “Trong sương đen có người”.
“Thật sự là ‘người’ sao?”.
“Không phải”. Thương Tiêu trả lời chắc chắn. Sắc mặt Nhược Nhất tối sầm, cô lại gần Thương Tiêu hơn nữa.
Đôi mắt màu tím của Thương Tiêu trở nên sắc bén. Hắn ôm Nhược Nhất, vung tay phải lên không trung, một đường yêu khí ngưng tụ thành dao sắc, lướt về bốn phương tám hướng giống như ánh sáng.
Lập tức, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên không dứt.
Tiếng kêu chói tai tới mức khiến Nhược Nhất run rẩy. Sau khi yêu lực quét qua, xung quanh lại trở về yên tĩnh. Nhược Nhất mất hết hồn vía: “Cái gì vậy?”.
Thương Tiêu cau mày nói: “Quái vật do ma khí ngưng tụ thành”.
Nghĩ tới những sinh vật giống như ma quỷ chui lên từ lòng đất, Nhược Nhất xanh mặt: “Chàng nói là, lúc nãy xung quanh chúng ta toàn là quái vật bóng đen như thế”.
“Bây giờ cũng vậy”. Thương Tiêu chưa nói dứt lời, Nhược Nhất chỉ thấy một luồng khí âm u luồn qua sống lưng. Cô nhìn sang trái, lại thấy tà áo đỏ như máu ấy. Đột nhiên, trong đầu Nhược Nhất hiện lên cảnh tượng hết sức kỳ lạ – một người áo đỏ tóc dài bị đóng đinh trên tường, thè lưỡi, quần áo rách rưới, vai và cánh tay chi chít những vết máu đen, máu ở sau lưng hắn cũng theo bức tường đinh chảy xuống, nhuộm đỏ mặt đất.
Một giọng nói khàn khàn vang lên: “Cứu… cứu…”. Cảnh tượng này quá kỳ quái, khiến người ta vô cùng sợ hãi. Nhược Nhất rùng mình ớn lạnh.
“Sao vậy?”, Thương Tiêu hỏi.
Sắc mặt của Nhược Nhất càng khó coi hơn: “Chàng không nhìn thấy sao?”.
Thương Tiêu trầm giọng: “Thấy gì?”.
Thương Tiêu không nhìn thấy… với sự cách biệt về tu vi giữa hai người, không thể có thứ Nhược Nhất nhìn thấy mà Thương Tiêu không nhìn thấy được. Nếu thực sự có vật như thế, vậy thì có thể chứng minh một điều, người đó cố tình chỉ ột mình Nhược Nhất nhìn thấy!
Nhược Nhất đang hoang mang sợ hãi thì một tiếng hét chợt vang lên, tiếng hét chói tai như muốn xé toạc màng nhĩ. Sương đen ở xung quanh bắt đầu chuyển động một cách quỷ dị. Nhược Nhất có cảm giác cơ thể mình bị thắt chặt, giống như có thứ gì đó đang trói cô vậy.
Đối phương đã bắt đầu tấn công rồi sao?
Bên cạnh Thương Tiêu lóe lên một quầng sáng bạc bảo vệ Nhược Nhất. Hắn chỉ tay về phía hư không, một chùm sáng bạc từ ngón tay của hắn bay vút lên tầng mây. Chẳng bao lâu sau, hướng chuyển động của màn sương đen xung quanh dần biến đổi. Chùm sáng đó của Thương Tiêu giống như tâm bão, dần hút sương đen bốn phía về phía nó, quay quanh nó.
Dần dần, Nhược Nhất có thể thấp thoáng nhìn thấy bầu trời ngoài màn sương đen và mặt đất phía dưới. Nhưng tiếng kêu gào xé tai ấy không hề dừng lại mà càng chói tai hơn. Thương Tiêu khẽ quát một tiếng, hắn gia tăng yêu lực, quầng sáng bạc ở ngón tay hắn càng sáng. Nhưng màn sương đen lại chuyển động chậm hơn lúc nãy rất nhiều.
Nhược Nhất biết chắc chắn là Thương Tiêu đang giao đấu với người trong bóng tối, cô vô cùng lo lắng nhưng lại không biết nên giúp Thương Tiêu như thế nào.
Màn sương đen dần bị Thương Tiêu thu lại, nhưng dấu ấn nhập ma trên ấn đường của hắn thoắt ẩn thoắt hiện, cánh tay ôm Nhược Nhất cũng ngày càng cứng đờ, móng tay hắn dài ra đáng sợ, môi hắn dần thâm đen, đôi mắt tím càng mờ đục.
Lẽ nào yêu lực đã cạn kiệt, Thương Tiêu không áp chế được ma khí trong cơ thể nữa sao?
Nhược Nhất kinh hãi, lập tức cắn ngón tay mình, đưa tới miệng Thương Tiêu. Ngửi thấy mùi máu của Nhược Nhất, sát khí trong mắt hắn giảm đi một chút, Nhược Nhất nói: “Mở miệng ra!”.
“Không cần”. Thương Tiêu quay đầu đi. Yêu lực liền tăng mạnh, quầng sáng bạc như bị nổ tung, nuốt trọn sương đen bốn phía.
Tiếng hét chợt dừng lại. Hai bóng người bất ngờ xuất hiện trước mắt Nhược Nhất: một người là kiếm khách áo đen mặt đầy thương tích, trông có vẻ thảm hại – Mạc Mặc; một người… là nam tử áo đỏ, vẻ mặt đờ đẫn, mặt trắng nhợt như người chết.
Nhược Nhất nhìn mà sợ hãi, không chỉ vì nam tử này giống hệt với người mà cô nhìn thấy trong màn sương đen lúc nãy, mà gương mặt hắn rất giống một người – người đó kiếp trước tên là Dư Nghị, ông chủ bị què chân của thanh lâu, kiếp trước nữa tên là Thành Hạo, một đại tướng quân lẫy lừng trong thiên hạ. Nam tử áo đỏ này… hắn và người tình mà Nguyệt Hoàng tìm kiếm khắp nơi sao giống nhau đến vậy!
Nhược Nhất gọi khẽ: “Dư Nghị…”.
Nhưng vì sao hắn lại ở đây? Rốt cuộc hắn và những ma khí này có quan hệ gì? Nguyệt Hoàng nói hai trăm năm nay không tìm thấy chuyển thế của Thành Hạo, lẽ nào chuyện ấy có liên quan tới bộ dạng này của hắn?
Không ngờ tiếng gọi khẽ của Nhược Nhất đã thu hút người đó. Đôi mắt của hắn tĩnh lặng như tờ. Hắn khẽ mấp máy đôi môi xanh đen: “Ta tên là Hồng Liên”.
Nhược Nhất sững người.
Nhưng ở bên kia lại truyền đến tiếng chửi của Mạc Mặc: “Hồng cái đầu ngươi! Ai muốn biết ngươi tên gì! Ngươi phải đấu với lão tử ba trăm hiệp! Lần này lão tử nhất định sẽ biến ngươi thành thịt băm!”. Nói rồi Mạc Mặc liền tấn công hắn, mặc cho Nhược Nhất gọi thế nào cũng không dừng lại.
Lúc này, Thương Tiêu run rẩy ôm ngực, gân xanh trên trán nổi lên rõ rệt, dấu ấn nơi ấn đường hiện rõ. Nhược Nhất lo lắng cho Thương Tiêu, cô đưa ngón tay chảy máu đến bên miệng hắn nhưng hắn lại quay đầu đi. Nhược Nhất tức giận nói: “Mở miệng ra! Sao chàng lại ngang bướng như vậy? Chàng hãy nuốt một chút máu đi, ta không chết được đâu!”.
Thương Tiêu vẫn cắn chặt răng. Nhược Nhất vô cùng tức giận, cắn ngón tay của mình, hút máu, rồi kéo Thương Tiêu lại, đặt môi mình lên môi hắn. Thương Tiêu không ngờ Nhược Nhất đột nhiên làm như vậy, hắn định đẩy cô ra, nhưng môi răng hắn đã bị Nhược Nhất tách ra, ngay lập tức miệng hai người đầy mùi tanh của máu.
Thương Tiêu sững người, ma tướng trên mặt dần tiêu tan, nhưng mặt hắn bỗng hiện vẻ đau đớn. Hắn thi triển phép thuật, cơ thể Nhược Nhất lập tức cứng đờ, không thể nhúc nhích. Khi môi của hai người tách ra, hắn liền giải cấm chế cho Nhược Nhất, khẽ thở dài một tiếng và nói: “Nhược Nhất, ta nợ nàng nhiều như vậy, ta đã không thể trả được…”. Nhược Nhất sững người, nhất thời không thể hiểu được hắn muốn nói gì.
“Nhan Nhược Nhất!”, Mạc Mặc hét lớn. “Mẹ kiếp, hai người có thể nhìn rõ tình hình bây giờ được không! Giờ là lúc hai người nói chuyện yêu đương sao?”. Nói rồi Mạc Mặc đọc thần chú, một lần nữa tấn công Hồng Liên.
Nhược Nhất nhìn về phía Hồng Liên, thấy vạt áo của hắn tung bay, mái tóc đen bay trên không trung như ác quỷ. Sắc mặt của hắn vẫn tái nhợt, nhưng khóe mắt lại chảy huyết lệ, huyết lệ rơi trên khuôn mặt trắng bệch trông quái dị vô cùng.
Mạc Mặc vẽ một ma pháp trận màu vàng rất lớn trên không trung, đưa tay bắt lấy, rồi rút ra một thanh trường kiếm sáng chói. “Ha!”, Mạc Mặc hét lớn, chém thẳng vào đầu Hồng Liên.
Nhược Nhất vốn tưởng thanh kiếm này mà chém xuống thì chắc chắn là đầu lìa khỏi xác, đang định hô “Dừng tay” thì không ngờ thanh kiếm ấy bị một tầng kết giới màu đỏ thẫm chặn lại ở bên ngoài.
Linh lực của Mạc Mặc va chạm với kết giới làm bắn ra những tia lửa, một số linh lực bật trở lại làm Mạc Mặc bị thương. Mạc Mặc không chịu thua, truyền hết linh lực vào thanh kiếm, liên tục quát, quyết chém đứt kết giới này.
Trước sự tấn công của Mạc Mặc, Hồng Liên đột nhiên cử động, ngẩng mặt trợn mắt với cô, huyết lệ tuôn rơi, hắn từ từ đưa tay lên, nhắm thẳng Mạc Mặc, lòng bàn tay ngưng kết một luồng gió lốc màu đen…
“Mạc Mặc cẩn thận!”. Nhược Nhất sợ hãi hét lên.
Thương Tiêu cau mày, đang định ra tay thì một đường sáng màu đỏ cam từ một hướng khác đã đánh lên kết giới của Hồng Liên.
Mọi người chỉ nghe thấy tiếng kêu của phượng hoàng, Nhược Nhất chuyển ánh nhìn, thấy một chú phượng hoàng màu đỏ thẫm từ phía sau Hồng Liên chầm chậm bay đến. Nó loạng choạng bay, như thể sắp rơi xuống. Nhược Nhất nghe tiếng kêu ấy, là tiếng Nguyệt Hoàng gọi người yêu.
Sắc mặt Hồng Liên khẽ biến đổi, huyết lệ thôi rơi.
Nguyệt Hoàng…
Nhận thấy đối thủ phân tâm, Mạc Mặc quát lớn, ánh sáng trên trường kiếm liền tăng mạnh. Lúc này Nhược Nhất muốn hô dừng tay lại thì cũng không kịp nữa. “Rắc” một tiếng, kết giới màu đỏ thẫm bị nứt một vệt dài.
Phượng hoàng kêu lên, tiếng kêu như khóc.
Mạc Mặc chém một đường kiếm, lập tức chặt đứt đôi người Hồng Liên. Điều khiến người ta kinh ngạc là, trong cơ thể của Hồng Liên không có giọt máu nào chảy ra, hắn nhìn cơ thể của mình bị chém đôi mà sắc mặt không hề biến đổi.
Như nhận ra được điều gì, sắc mặt của Thương Tiêu bỗng có chút biến đổi. Thương Tiêu nhanh chóng bay về phía ấy, đẩy Nhược Nhất cho Mạc Mặc. Thương Tiêu đập vào vai Mạc Mặc, khiến cô bật ra xa hơn mười trượng. Tay Thương Tiêu bắt ấn rồi đập mạnh lên trán Hồng Liên.
Lập tức, Hồng Liên tỏ ra vô cùng đau đớn, hai nửa cơ thể bị Mạc Mặc chém đứt bắt đầu nhúc nhích. Hắn hét lên, hóa thành khói đen quấn quanh người Thương Tiêu, giống như một con rắn, càng lúc càng quấn chặt.