Giọng nói cô nghe ra tiếng khóc, ủy khuất nói: "Anh hai, anh mà không về nữa thì em thật sự sẽ bị anh cả đuổi ra khỏi nhà rồi."
Hà Tinh Hoài nghe xong tản mạn nhìn Hà Nguyệt Dao một cái. Mấy ngày trước Hà Nguyệt Dao có cầu cứu với anh, không muốn anh cả tìm ba mẹ ruột cho em ấy, muốn anh chống lưng cho em ấy. Nhưng sống chung với ba mẹ ruột thì có gì không tốt chứ? Chẳng lẽ đây không phải là điều hiển nhiên sao?
Bây giờ anh mới ngẫm lại, em ấy lúc nào cũng ra sức khước từ, chắc là không nỡ cuộc sống xa hoa của nhà họ Hà thì có.
Hà Thúy Chi vẫn chưa lên lầu, thấy Hà Tinh Hoài đột nhiên xuất hiện, thấy có chút kinh ngạc, Hà Tinh Hoài đây là vội vàng quay trở về để chống lưng cho Hà Nguyệt Dao ư?
Ngữ khí của anh không tính là tốt: "Em đến làm gì?"
Hà Nguyệt Tâm đứng trên cầu thang, nhìn người anh hai này của cô. Cô có chút cảm thán, bây giờ anh vẫn là bộ dạng tinh thần phấn chấn, vẻ mặt không hề có chút âm u nào, không giống như kiếp trước bị công ty đày đọa, bị nợ nần chồng chất đến nổi sa sút tinh thần.
Vào thời điểm đó anh hút thuốc cả ngày, cô nhìn không quen, lần đầu tiên hùng hổ trước mặt người anh hai này của cô, giật điếu thuốc trong mỏ anh vứt xuống đất đạp gãy, cố tình giả bộ hầm hố, ép anh phải cai thuốc lá.
Lâu ngày về sau, hình thức sống chung của bọn họ trở thành Hà Nguyệt Tâm nổi đóa, Hà Tinh Hoài đi theo sau lưng cô í ới gọi em gái em gái dỗ cho cô vui.
Hà Tinh Hoài nhìn Hà Nguyệt Tâm, ánh mắt âm trầm đi hẳn: "Đương nhiên là về nhà rồi."
Hà Nguyệt Tâm bận một bộ đầm liền màu trắng, đứng giữa cầu thang, mái tóc dài suông mượt khoác trên vai, nhìn rất ngoan hiền và an tĩnh, đôi mắt đen tuyền nhìn anh chằm chằm, toát lên vẻ hiếu kỳ.
Nhìn giống như là đang tò mò tại sao anh lại về nhà vậy.
Đối với Hà Tinh Hoài mà nói thì việc đầu tiên anh muốn làm sau khi thành niên là thực hiện mong ước trở thành ca sĩ của mình, còn gia đình máu mủ tình thân này nọ đều bị anh xếp ở hàng thứ 2 cả. Cho nên kiếp trước khi đối diện với đứa em gai không thân quen này, anh không hề nghĩ tới sẽ làm quen hay thân thiết với em ấy, thậm chí còn không nhìn mặt được mấy lần nữa.
Đây cũng là lần đầu tiên anh phát hiện, thì ra Hà Nguyệt Tâm lúc 17 tuổi lại ngoan ngoãn đến vậy, khiến người khác vừa thấy tâm đều tan chảy hết rồi.
Hà Thúy Chi lạnh lùng nói: "Ba mẹ ruột của Hà Nguyệt Dao đã có tin tức rồi. Chỉ cần đợi thêm kết quả DNA nữa là được, đây là chuyện như đinh đóng cột rồi. Em có can thiệp cũng không có làm được gì cả."
Hà Nguyệt Dao nghe ngữ khí quyết tuyệt của Hà Thúy Chi không nhịn được dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Hà Tinh Hoài. Chỉ cần anh hai lên tiếng thì anh cả sẽ không thể đuổi cô ra khỏi nhà một cách trắng trợn như vậy được.
"Được đấy." Hà Tinh Hoài bộ dạng uể oải, "Em tán thành."
Nếu như không phải lo lắng về vấn đề hình tượng của mình thì anh còn muốn khen thêm một câu, làm tốt lắm, với Hà Thúy Chi nữa.
Hà Thúy Chi kinh ngạc nhướng mày: "Em không định ngăn cản ư?"
Hà Tinh Hoài nghĩ thầm trong lòng, anh ngăn cản cái khỉ khô, có Hà Thúy Chi ra tay, anh có thể bớt được đống chuyện không tốt sao.
Biểu cảm của Hà Nguyệt Dao đờ đẫn, cô nhất thời không định hình lại được.
Đây là tình huống gì đây? Anh hai không đi ngăn cản anh cả tìm ba mẹ ruột cho cô thì thôi đi, thế nhưng còn ủng hộ nữa chứ? Vậy anh hai về đây để làm gì chứ? Chẳng lẽ anh hai không phải quay về vì cô sao?
Hà Tinh Hoài đi ngang qua người Hà Nguyệt Dao, nhìn thẳng về phía Hà Nguyệt Tâm, hai ba bước đi đến trước mặt Hà Nguyệt Tâm.
Hà Nguyệt Tâm nghi hoặc nhìn anh.
Hà Thúy Chi đi xuống cầu thang mấy bước, vô ý tách hai người ra. Hà Tinh Hoài lúc trước còn muốn chống lưng cho Hà Nguyệt Dao, vậy nó khẳng định sẽ đứng về phía Hà Nguyệt Dao rồi, nếu như Hà Tinh Hoài muốn nói những lời khiến Hà Nguyệt Tâm đau lòng thì anh sẽ không ngại dùng nắm đấm để dạy dỗ đứa em trai này của mình đâu.
Hà Tinh Hoài không thèm để ý đến Hà Thúy Chi, chỉ nhìn chằm chằm Hà Nguyệt Tâm.
Anh có chút không tự tại xoa xoa mái tóc màu bạc của mình, ánh mắt nhu hòa, giọng điệu nhẹ nhàng, còn mang thêm chút uất ức nữa: "Tâm Tâm, anh sai rồi, trước đây là anh mắt mù, em kết bạn Wechat với anh đi được không?"
Hà Nguyệt Tâm:?
Hà Thúy Chi:?
Hà Nguyệt Tâm lúc này mới nhớ ra lời mời kết bạn nhận được tối hôm qua, đều là của Hà Tinh Hoài cả. Lúc đó cô giả bộ không nhìn thấy, bây giờ ngữ khí Hà Tinh Hoài uất ức như vậy, chẳng lẽ là vì cô không kết bạn Wechat với anh sao?
Trong lòng cô đột nhiên lòi ra một suy nghĩ quỷ dị, Hà Tinh Hoài sẽ không phải là vì cô không chấp nhận lời mời kết bạn Wechat mà trở về đấy chứ?
Cảnh tượng trước mắt quá mức kỳ dị, Hà Nguyệt Dao không thể tin nổi nhìn Hà Tinh Hoài, anh hai quay về không phải để chống lưng cho cô đã thôi đi, thế nhưng còn nhỏ giọng nài nỉ nói chuyện với Hà Nguyệt Tâm nữa chứ?
Hà Nguyệt Tâm nhìn cặp mắt trước mặt mình, ngày thường anh hai ngang ngược ngông cuồng như vậy, bây giờ lại dùng cặp mắt uất ức vậy mà nhìn cô.
Dù gì thì anh hai cũng có lên tiếng giúp cô trên Weibo, hôm qua cô lại giả bộ như không nhìn thấy lời mời của anh, bây giờ cô ít nhiều gì cũng có chút chột dạ.
Tuy rằng cô không hiểu tại sao anh hai lại nói anh ấy sai rồi, rốt cuộc sai ở đâu, nhưng chỉ là kết bạn Wechat mà thôi, chắc cũng không sao đâu nhỉ.
Cô nuốt lời từ chối khéo đã dâng trào đến cổ họng xuống bụng, thỏa hiệp nói: "......Được thôi."
Thần sắc trên mặt Hà Tinh Hoài lập tức trở nên vui vẻ ngay, ý cười cũng hiện rõ trên mặt.
Hà Nguyệt Tâm thấy anh hai vẫn nhìn cô chằm chằm mãi, cứ như là nếu cô không kết bạn ngay với anh thì không chịu thôi, cô liền lôi điện thoại ra, chấp nhận lời mời kết bạn của anh.
Hình đại diện của Hà Tinh Hoài là hình chụp nửa người anh chơi đàn guitar bass, xung quang là ánh sáng năm màu bảy sắc lung linh, khiến cả người anh đều như trong cảnh tiên vậy.
Cô thuận tay bấm vào Vòng bạn bè* của anh xem, có một cập nhật cách đây 6 tiếng.
(Vòng bạn bè, Wechat Moments, 朋友圈: chức năng đăng tải khoảnh khắc bạn muốn chia sẽ cho bạn bè trong Wechat xem, được tích hợp vào Wechat vào năm 2012.)
Là một tấm hình meme, một con mèo nằm trên đất, vẻ mặt có chút băn khoăn, phần trên cùng là chữ nhỏ bé, đáng thương lại bất lực.
Caption là tôi sai rồi.
Hà Nguyệt Tâm có chút không hiểu, xem nửa ngày trời cũng không hiểu dòng trạng thái này của Hà Tinh Hoài có ý gì, nên thoát khỏi Wechat luôn.
Hà Nguyệt Dao nhìn sự tương tác của hai người, ngày càng không thể tin nổi. Anh hai không phải đã nói là sẽ chống lưng cho cô sao? Anh hai không chống lưng cho cô đã thôi thế nhưng lại đi đối xử với Hà Nguyệt Tâm dịu dàng như vậy, thậm chí còn cầu xin Hà Nguyệt Tâm kết bạn Wechat với anh nữa chứ?
Trước đây cho dù anh hai cưng chiều cô, bộ dạng lúc nào cũng cà lơ phất phơ như bây giờ, nhưng anh chưa bao giờ đối đãi với cô như với Hà Nguyệt Tâm vậy cả.
Nhìn anh bây giờ cứ như là chó Husky đang trông chờ sự khen ngợi của chủ nhân vậy.
Hà Nguyệt Dao cắn chặt môi, nhịn không để nước mắt rơi xuống, chạy thẳng lên lầu.
Buổi tối ăn cơm cũng không thấy bóng dáng của Hà Nguyệt Dao đâu cả, nhưng Hà Thúy Chi và Hà Tinh Hoài đều như không phát hiện ra vậy.
Hà Nguyệt Tâm chấm hỏi mọc đầy đầu. Anh hai đột nhiên quay về đã thôi đi, thái độ đối xử với cô cũng như biến thành một người khác vậy.
Hà Tinh Hoài không còn vẻ lờ đờ uể oải như xưa nữa. Tâm trạng anh tốt cực kỳ, rốt cuộc em gái cũng kết bạn Wechat với anh rồi.
Anh gắp một đũa thịt vào chén của Hà Nguyệt Tâm: "Tâm Tâm, ăn nhiều thịt vào."
Hà Thúy Chi liếc nhìn đứa em trai của mình, trước đây không lâu Hà Tinh Hoài còn muốn chống lưng cho Hà Nguyệt Dao, bây giờ lại thay đổi rồi, còn ân cần với Hà Nguyệt Tâm như vậy nữa, chẳng lẽ là có âm mưu khác?
Nghĩ tới đây, anh động đũa gắp ít rau xanh vào chén cho Hà Nguyệt Tâm: "Thịt ăn nhiều quá sẽ ngấy, ăn ít rau xanh, khỏe mạnh."
Hà Tinh Hoài nghe vậy liếc xéo Hà Thúy Chi một cái, lại gắp thêm một cục thịt cho Hà Nguyệt Tâm: "Ăn nhiều thịt tăng chiều cao."
Thấy vậy, Hà Thúy Chi lại gắp thêm một đũa rau cho Hà Nguyệt Tâm.
Và thời gian tiếp sau đó, hai người bắt đầu coi đây như sàn đấu, không ngừng gắp đồ ăn cho Hà Nguyệt Tâm.
Mắt thấy đồ ăn trong chén càng chất càng cao, Hà Nguyệt Tâm vội bảo: "Đủ rồi." Cứ tiếp tục vậy nữa cô căn bản là ăn không hết.
Lúc này hai người mới không gắp tiếp nữa, nhìn nhau một mắt, lại nhìn ra chỗ khác tiếp tục ăn cơm.
Không biết tại sao, Hà Nguyệt Tâm lại cảm thấy gần đây cơm canh trong nhà ngày càng ngon hơn rồi, cách bày trí tinh tế đẹp mắt không nói, ăn vào làm cô muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi của mình luôn.
Hà Thúy Chi nhìn Hà Nguyệt Tâm lúc ăn cơm đồ ăn nhét đầy miệng, nhìn cứ như con sóc con vậy, không nhịn được cười ra tiếng: "Đầu bếp mới mời về, dựa theo khẩu vị của em mà lựa chọn ra cả. Món làm ra đều là những món ăn mà thích hết."
Vị đầu bếp này từng đạt quán quân trong cuộc thi đầu bếp, món tủ đều là món mà Hà Nguyệt Tâm thích, nên anh mới ra giá cao mời về.
Hà Nguyệt Tâm có chút kinh ngạc, trách không được cô cảm thấy mùi vị món ăn trong nhà thay đổi rồi. Cô không thích ăn cay, nhưng Hà Nguyệt Dao thích, cho nên trước đây những món ăn trên bàn đều có vị cay cả.
Mấy ngày hôm nay món cay càng ngày càng ít, toàn là những món thanh đạm.
Hà Nguyệt Tâm suy nghĩ một hồi liền thanh thúy nói: "Cảm ơn anh cả."
Thấy Hà Nguyệt Tâm ôn hòa với Hà Thúy Chi như vậy, Hà Tinh Hoài kinh ngạc nhướng mày. Hà Thúy Chi không phải chỉ ở nhà với em ấy thời gian dài hơn anh xíu thôi sao, tại sao Tâm Tâm lại thân thiết với anh ấy hơn anh như vậy chứ?
Giọng điệu anh tùy ý nói: "Trên đường Hoài Hải có một tiệm đồ ăn bày trí đặc biệt lại ngon nữa, không kém hơn đầu bếp này chút nào cả, nhân lúc bây giờ em vẫn chưa nhập học ngày mai anh dắt em đi ăn thử nha."
Hôm sau mới là ngày nhập học, Hà Nguyệt Tâm định giành khoảng thời gian này để ôn tập nhiều hơn một chút.
Lại nói trong nhà đã có đầu bếp rồi, tại sao lại phải lãng phí tiền bên ngoài nữa chứ.
Hà Nguyệt Tâm lắc đầu từ chối: "Không cần đâu."
Hà Tinh Hoài mím môi, bị em gái từ chối, anh cảm thấy có chút tổn thương.
Nhưng anh nghĩ lại thì có thể hiểu được, cái này cũng không trách được Hà Nguyệt Tâm, anh vẫn luôn làm lơ Hà Nguyệt Tâm, ngược lại đi cưng chiều Hà Nguyệt Dao. Không biết Hà Nguyệt Tâm đã đau lòng thất vọng biết bao nữa, rõ ràng em ấy mới là em gái ruột của anh mà.
Vốn là anh làm sai rồi, bây giờ em gái lạnh nhạt với anh cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Đột nhiên nhớ ra gì đó, anh lôi một cái hộp bự bằng bàn tay từ trong túi ra: "Tâm Tâm, đây là quà anh mua trên đường trở về từ concert Châu Úc cho em này."
Hà Nguyệt Tâm ngước đầu lên, nhìn hộp quà một hồi mới chậm rãi nhận lấy hộp quà.
Cô có chút do dự, thái độ của anh hai thay đổi quá nhanh, lại bắt đầu mua quà cho cô nữa. Chẳng lẽ anh cũng giống như anh cả vậy, đã phát hiện ra Hà Nguyệt Dao được cưng chiều mà kiêu ngạo quá mức rồi, cho nên mới nhớ tới đứa em gái ruột là cô đây sao. Cho nên mới đối xử tốt với cô đến vậy ư?
Trong hộp là một chiếc kẹp tóc màu bạc. Kẹp tóc có hình lá dương xỉ, bên trên lá còn đính thêm vài viên kim cương tô điểm thêm. Phần cuống lá hơi cong lại tạo thành đường cong ưu nhã.
Vừa nhỏ xinh lại tinh xảo.
Nếu như kẹp trên tóc nhất định sẽ rất là đẹp.
Đối với mấy món đồ lấp lánh này Hà Nguyệt Tâm không có chút sức đề kháng nào cả, nhưng vẫn có chút do dự, dè dặt hỏi: "Anh hai, kẹp tóc này bao nhiêu tiền vậy?"
Dùng mấy thứ trên mười mấy nghìn tệ làm cô cứ cảm thấy quá phung phí. Nếu như nó quá mắc thì cô sẽ không nhận.
Hà Tinh Hoài tay chống cằm, thấy Hà Nguyệt Tâm thích thì cười híp cả mắt.
Đây là lần đầu tiên anh lựa quà cho con gái, anh ngâm mình trong tiệm trang sức chọn đi lựa lại rất lâu mới chọn ra được chiếc kẹp tóc này. Cái kẹp này là thứ mắc nhất trong tiệm, giá 5 triệu, hơn nữa là phiên bản giới hạn cả thế giới chỉ có 5 cái mà thôi. Kim cương đính trên kẹp là có chất liệu kim tốt nhất, và được điêu khắc phức tạp nhất, được đích thân nhà thiết kế trang sức nổi tiếng chế tạo ra.
Nhưng đứa em gái này của anh từ nhỏ đã có thói quen tiết kiệm rồi, không thích vung tiền để mua quần áo hay trang sức quá đắt tiền.
Ngữ khí anh không thèm để tâm nói: "Trên đường từ sân bay về thấy có tiệm bán trang sức nhỏ, trợ lý nói muốn mua đồ kỷ niệm, anh cũng thuận tiện dạo quanh luôn. Thấy cái này đẹp nên mua về thôi."
Nghe thấy là thuận tay mua, chắc là không đáng tiền lắm thì Hà Nguyệt Tâm yên tâm rồi.
Hà Thúy Chi bàng quan bên cạnh, ánh mắt từ kẹp tóc trong tay Hà Nguyệt Tâm dời đến trên mặt Hà Tinh Hoài. Hà Tinh Hoài tặng quà cho Hà Nguyệt Tâm đương nhiên là chuyện tốt rồi, nhưng tại sao anh lại cảm thấy cảnh tượng trước mắt lại thân quen đến vậy chứ?