• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hà Nguyệt Tâm cảm nhận điện thoại trong balo run lên, nhưng bởi vì đang là giờ học, cho nên cô không có lấy ra xem.

Đợi đến lúc hết tiết rồi mới chợt nhớ ra và mở điện thoại ra xem.

Là anh tư gửi tin nhắn cho cô.

Hà Lộ Từ: Chép bài suốt cả tiết học mới phát hiện ra thì ra học hành cũng không phải là chuyện khó khăn gì cả. [Đắc ý]

Hà Lộ Từ: [Hình ảnh]

Mở hình ra xem thì là một trang bài ghi chép, có thể nhìn ra là nội dung bài học của lớp 11, mấy ngày trước Hà Nguyệt Tâm cũng vừa mới học qua.

Hà Lộ Từ làm việc gì cũng giương nanh múa vuốt nhưng ai ngờ được chữ viết lại ngay ngắn đến vậy chứ.

Kiếp trước cô chưa từng nhìn thấy chữ viết của Hà Lộ Từ, không ngờ là chữ viết của anh tư lại ngay ngắn chỉnh tề đến vậy.

Cô nhếch môi cười, có chút hài lòng, hồi nãy mới khuyên nhủ anh tư hết lời xong thôi thì anh tư đã thực hành ngay luôn rồi.

Hà Nguyệt Tâm: Anh tư thật tuyệt!

Hà Nguyệt Tâm: [Ngón cái] [Ngón cái] [Ngón cái]

Cô không chút keo kiệt gửi liền mấy icon giơ ngón cái qua cho anh tư ngay.

Con đường học hành vừa dài lại gian nan, rất nhiều người dễ dàng chùn bước lại, anh tư cô đã có ý muốn học hành rồi thì cô cũng phải cổ vũ, khích lệ anh tư mới được.

Hà Lộ Từ thấy icon ngón cái mà Hà Nguyệt Tâm gửi qua thì miệng đã kéo đến tận mang tai rồi.

Quả nhiên là chiêu này hữu hiệu mà, em gái thích người học hành đàng hoàng, vậy anh sẽ trở thành một người cố gắng học hành.

Nhưng chuyện học không phải là chuyện một sớm một chiều, lúc lên lớp anh cũng sẽ nghiêm túc nghe giảng, cũng sẽ nghiêm túc chép bài.

Nhưng mà chữ viết của anh thật sự là quá khó coi rồi, anh sợ sẽ nhận không được sự biểu dương của em gái, cho nên mới gửi hình tập chép bài của Tôn Càn qua cho em gái xem.

Tôn Càn nhỏ giọng hỏi một câu: "Anh Lộ, mày không sợ bị phát hiện à?"

Tôn Càn nhìn hành động của Hà Lộ Từ thì kinh hoảng vô cùng. Anh Lộ của cậu cũng quá bạo rồi đi, theo đuổi con gái thì cũng thôi đi, còn dám dùng thủ đoạn này nữa chứ.

Lỡ như ngày nào đó bị phanh phui ra rồi thì Hà Nguyệt Tâm không phải sẽ lột da anh ấy sao?

Nụ cười trên mặt Hà Lộ Từ lập tức tắt ngay, ánh mắt nhìn Tôn Càn lóe lên sự nguy hiểm: "Mày có nói ra không?"

Đương nhiên là không dám rồi, nếu mà cậu nói ra thì sợ anh Lộ sẽ lột da cậu trước thì có.

Đầu anh lắc nguầy nguậy như trống bỏi.

"Bọn mày sẽ nói ra không?" Hà Lộ Từ lại quay đầu nhìn mấy người còn lại.

Cả đám tiếp xúc tới ánh mắt của Hà Lộ Từ thì lập tức quéo liền, vội vàng lắc đầu liên tục.

Hà Lộ Từ cười hài lòng: "Vậy không phải được rồi sao."

Nói xong nhìn Tôn Càn một cách thật sâu sắc: "Sau này cực cho mày rồi."

Tôn Càn lúc đầu còn chưa hiểu lắm, ngây ngô "Hả" một tiếng.

Hà Lộ Từ vỗ vỗ vai cậu, thâm tình nói: "Tiếp tục giữ tiêu chuẩn chép bài như vậy nha, nhớ là chữ phải viết ngay ngắn hơn nữa, hay là tao đi tìm vài cuốn tập mẫu về cho mày luyện chữ nha?"

Tôn Càn nghe xong lời này, thì sắc mặt đã biến thành màu gan heo rồi, thì ra đây vẫn chỉ là mới bắt đầu thôi à? Sau này cậu phải trụy lạc thành công cụ chép bài của anh Lộ rồi à?

Thật không phải là người mà. Nhưng mà cậu lại không dám phản bác, cậu sợ anh Lộ của cậu sẽ bụp cậu, cậu sợ anh Lộ của cậu sẽ thật sự tìm tập mẫu về cho cậu luyện chữ.

"Không......không cần đâu."

Nói xong cậu vẻ mặt đau khổ nằm bò lên bàn hoài nghi nhân sinh. Rốt cuộc cậu đã làm sai gì vậy? Không phải chỉ là viết chữ đẹp xíu thôi sao, tại sao ông trời lại bắt cậu phải chịu đau khổ như vậy chứ?

"Nó bị gì vậy?" Một người khác hỏi Hà Lộ Từ.

Hà Lộ Từ tay chống cằm, duỗi dài chân chắn ngang đường đi, nhìn lịch sử trò chuyện với Hà Nguyệt Tâm trên màn hình điện thoại, tâm tình vô cùng tốt trả lời bâng quơ: "Tìm được giá trị cuộc sống cho nên vui quá đó mà."

Tôn Càn nghe xong cúi đầu thấp xuống hơn nữa. Cậu thật sự là quá vui luôn mà. Vui tới nổi muốn chết luôn.

***

Chuông hết tiết Tiếng Anh vang lên, đợi sau khi giáo viên bước ra khỏi lớp thì trong lớp lại lập tức náo nhiệt lên ngay.

Hà Nguyệt Tâm sắp xếp những bài tập hôm nay cần làm ra, nghe thấy tiếng huyên náo trong lớp đột nhiên nhỏ xuống rất nhiều thì ngẩng đầu lên xem.

Đám người Triệu Nghệ đang đứng dựa người trước cửa lớp, khoanh tay nhìn về hướng cô.

Đầu tóc cả đám đều nhuộm năm màu bảy sắc, nhất là Triệu Nghệ, cô thắt bím sát da đầu và mặc áo sát nách để lộ hình xăm hầm hố trên cánh tay.

Cả đám với tạo hình như vậy đứng chặn trước cửa lớp họ bọn họ, nhìn cứ như đến kiếm chuyện vậy, hung hăn càn quất nhưng lại khiến người khác không dám tiếp cận.

Mọi người không ai dám lên tiếng, ai biết được tại sao Triệu Nghệ lại chạy đến lớp bọn họ chứ. Chẳng lẽ lớp bọn họ có ai chọc phải Triệu Nghệ rồi nên giờ đến kiếm chuyện à?

Có người lấy can đảm bước lên trước nhỏ giọng hỏi: "Mầy bạn......đến kiếm ai à?"

Triệu Nghệ dùng cằm ra dấu chỉ về phía Hà Nguyệt Tâm, động tác có chút bướng bỉnh khó trị: "Hà Nguyệt Tâm."

Nhất thời tất cả mọi ánh mắt tràn đầy nghi hoặc đều tập trung lên người Hà Nguyệt Tâm. Triệu Nghệ tìm Hà Nguyệt Tâm để làm gì vậy? Chẳng lẽ Hà Nguyệt Tâm chọc phải Triệu Nghệ rồi sao?

Hà Nguyệt Tâm có chút kinh ngạc và vui mừng đứng bật dậy.

Triệu Nghệ không học chung trường với cô, tuy rằng không biết Triệu Nghệ vào đây bằng cách nào, nhưng Triệu Nghệ chủ động đến tìm cô chơi rồi, điều này khiến cho tâm tình cô tốt vô cùng tốt.

Cô đi đến trước mặt Triệu Nghệ, tò mò hỏi: "Bà vào đây bằng cách nào vậy?"

Triệu Nghệ trả lời một cách bình thản: "Leo tường vào."

Hà Nguyệt Tâm khó tin mà "Ả" lên một tiếng, nhưng nghĩ tới thân thủ của Triệu Nghệ thì quả quyết ngậm miệng lại. Đối với Triệu Nghệ mà nói thì leo tường chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Triệu Nghệ tay quàng vai Hà Nguyệt Tâm, kéo cô ra khỏi lớp học.

Nhìn thấy cảnh này mọi người trong lớp đều há hốc mồm, Triệu Nghệ đến tìm Hà Nguyệt Tâm cũng đã thôi đi, thế nhưng còn thân mật như vậy nữa chứ, nhìn là biết hai người họ rất thân nhau rồi.

Nhưng Triệu Nghệ là ai chứ, là một trong hai lão đại của những trường học gần đây đó, thế nhưng lại chơi chung với Hà Nguyệt Tâm ư.

Trọng điểm là Hà Nguyệt Tâm nhìn vẻ ngoài thì rõ ràng là gái ngoan hiền, còn Triệu Nghệ lại là thiếu nữ quậy phá điển hình đấy, nhìn trái phải ngang dọc gì cũng không thế hợp tí nào cả.

Triệu Nghệ nói ngắn gọn: "Sau khi tan học tao đợi mày ngoài cổng trường, lát cùng chơi lướt ván."

Hà Nguyệt Tâm đương nhiên là cầu còn không được rồi, tuy rằng việc học là hàng đầu, nhưng cô đã học trước tất cả kiến thức các môn của lớp 11 xong rồi, cho dù bây giờ đi chơi ngoài chút cũng không sao, quay về rồi cũng có đủ thời gian làm thêm 2 bộ đề nữa.

Hơn nữa cô muốn chơi chung với Triệu Nghệ.

Cô cười híp mắt gật đầu đồng ý.

Triệu Nghệ có chút muốn nói lại thôi, cô nhíu chặt mày lại: "Tao có nghe mấy lời đồn về mày, nghe nói trong trường có người ăn hiếp mày à?"

Từ sau khi quen biết Hà Nguyệt Tâm, cô mới từ trong miệng của người khác biết được những chuyện xảy ra trong Thập Nhất Trung hồi trước, thân thế của Hà Nguyệt Tâm phức tạp, 17 tuổi mới được đón về nhà họ Hà, còn đứa con gái nuôi vốn sống trong nhà họ Hà lại xúi dục bạn bè ăn hiếp Hà Nguyệt Tâm lần này tới lần khác.

Cô kết bạn trước giờ không bao giờ để tâm đến thời gian ngắn hay dài, hơn nữa cô vẫn luôn có một cảm giác vừa mới gặp nhưng cứ như đã quen thân nhau rất lâu với Hà Nguyệt Tâm, nghe thấy như vậy liền lập tức ngồi không yên rồi, nên mới đột xuất qua đây kiếm Hà Nguyệt Tâm.

Thấy Triệu Nghệ hỏi vậy thì trong lòng Hà Nguyệt Tâm cảm thấy ấm áp dần lên.

Cô biết tại sao Triệu Nghệ lại đột nhiên đến tìm cô rồi, nếu như chỉ là đơn giản đến tìm cô chơi chung thì có thể nhắn tin Wechat là được rồi, nhưng bà ấy lại cố tình gióng trống khua chiêng xuất hiện trên lớp cô như vậy.

Bà ấy muốn nói với tất cả mọi người rằng, Hà Nguyệt Tâm là người mà Triệu Nghệ che chở, ai cũng không được ăn hiếp Hà Nguyệt Tâm vậy.

Hà Nguyệt Tâm dịu dàng nói: "Trước đây thì có, nhưng bây giờ đã giải quyết hết rồi. Bà không cần lo lắng đâu."

Nghe Hà Nguyệt Tâm nói vậy, đầu lông mày của Triệu Nghệ liền dãn ra ngay, cô nhìn đám bạn của mình một cái, thần sắc của tụi nó cũng đều thả lỏng hết rồi.

Triệu Nghệ vỗ vỗ vai Hà Nguyệt Tâm: "Nếu như có người ăn hiếp mày thì nói cho tụi tao biết ngay, tụi tao đều luôn đứng về phía mày."

Hà Nguyệt Tâm cười tươi rói, gật đầu ngay.

Cô đột nhiên phát hiện mình có rất nhiều chống lưng, anh cả anh hai anh tư này, còn có Triệu Nghệ nữa, đều đứng về phía cô cả.

Đợi Triệu Nghệ đi rồi, Hà Nguyệt Tâm mới quay về chỗ ngồi, nhưng lại thấy mọi người trong lớp đều nhìn cô với ánh mắt quái dị.

Ngay cả Phương Viên đều có chút muốn nói lại thôi.

Hà Nguyệt Tâm hỏi Phương Viên: "Sao vậy?"

Phương Viên cắn môi: "Bà rất thân với Triệu Nghệ à?"

Lần trước trên quảng trường nhỏ thấy Hà Nguyệt Tâm chủ động chơi chung với Triệu Nghệ rồi, nhưng không nghĩ tới chỉ qua mấy ngày thôi mà Triệu Nghệ và Hà Nguyệt Tâm đã thân tới mức quàng vai bá cổ rồi.

Nếu như cô đã đồng ý với Hà Thúy Chi là sẽ bảo vệ tốt Hà Nguyệt Tâm thì không thể mặc kệ chuyện này được.

"Đúng vậy. Tụi tôi là bạn thân của nhau." Hà Nguyệt Tâm nói.

Nghe xong lời này Phương Viên lại càng không yên tâm rồi. Hà Nguyệt Tâm là ai chứ, là học sinh ngoan hiền nghiêm túc học hành, làm sao có thể chơi chung với đám quậy phá suốt ngày hút thuốc đánh nhau như Triệu Nghệ được chứ?

Nếu như Hà Nguyệt Tâm học hư theo Triệu Nghệ thì sao đây?

Trong đầu Phương Viên đột nhiên hiện lên hình ảnh Hà Nguyệt Tâm hút thuốc xăm mình, cô nhịn không được rùng mình một cái.

"Nguyệt Tâm, tôi cảm thấy......bà tốt nhất là đừng nên chơi chung với nó thì hơn, chuyện gì nó cũng làm ra được hết đấy, còn đánh nhau với con trai nữa, chọc phải không ít người đâu. Điều quan trọng nhất là, nếu như bà chơi chung với nó học biết hút thuốc đánh nhau thì phải làm sao đây."

Cô thật tâm thật tình lo lắng thay Hà Nguyệt Tâm.

Triệu Nghệ đối với cô mà nói cứ như sinh vật của thế giới khác vậy, bình thường có gặp phải loại người thị phi như vậy thì cô đều sẽ tự động dạt ra chỗ khác ngay.

Nữ sinh ngồi đằng trước cũng nhịn không được rồi, quay đầu lại nói: "Thực ra......tôi cũng cảm thấy Phương Viên nói không sai đâu, Hà Nguyệt Tâm à, Triệu Nghệ không ai dám trêu chọc vào ra, thầy cô cũng quản không nổi nó nữa kìa, bà tốt nhất là đừng chơi với tụi nó thì hơn."

Từ khi xảy ra chuyện của Lý Yến xong thì cô thay đổi cách nghĩ về Hà Nguyệt Tâm rất nhiều, bình thường học tập chung với Hà Nguyệt Tâm thì phát hiện bà ấy dịu dàng lại trang nhã, rất là hòa đồng, cô cũng càng ngày càng thích bà ấy hơn. Thấy Triệu Nghệ đến tìm Hà Nguyệt Tâm thì nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.

Nếu không Hà Nguyệt Tâm bị Triệu Nghệ đầu độc tâm hồn thì sao đây?

Ánh mắt của hai người đều tràn đầy lo lắng.

Hà Nguyệt Tâm lý giải cách nghĩ của hai người, đối với những sự vật sự việc không hiểu rõ thì bản năng con người của họ sẽ biểu lộ ra sự sợ hãi.

Cô nghiêm túc nói: "Tôi kết bạn không bao giờ xem những thứ bên ngoài mà thôi, hai người sợ bạn ấy là vì hai người không hiểu bạn ấy. Triệu Nghệ rất là nghĩa khí lại lương thiện nữa, chỉ những thứ này thôi là đủ để tôi muốn làm bạn với bạn ấy rồi. Học hành không tốt thì có sao đâu, có người sinh ra là đã không tốt trong việc học hành rồi. Nhưng đây không thể nào trở thành lý do mà họ phải chịu sự định kiến của người khác được. Đúng không nào?"

Thành tích của Triệu Nghệ năm nào cũng đội sổ, nhưng lướt ván lại chơi rất tuyệt, kiếp trước Triệu Nghệ cũng từng tham gia không ít cuộc thi về lướt ván khắp các tỉnh thành trong nước, và cũng đạt được không ít giải thưởng.

Tuy là Hà Nguyệt Tâm nói vậy, nhưng sự lo lắng trong lòng hai người đều không thể nào giảm xuống được.

Giờ tan học Phương Viên kiên quyết phải đi chung với Hà Nguyệt Tâm. Cô không thể thuyết phục Hà Nguyệt Tâm được, nhưng cô đã hứa với Hà Thúy Chi là phải bảo vệ Hà Nguyệt Tâm rồi.

Lỡ như Triệu Nghệ dắt Hà Nguyệt Tâm đến những chỗ nguy hiểm thì cô còn có thể báo tin cho Hà Thúy Chi ngay được.

Thấy vẻ dũng nghĩa muốn bảo vệ cô của Phương Viên thì Hà Nguyệt Tâm cảm thấy vừa bó tay vừa mắc cười.

"Hà Nguyệt Tâm đi với Triệu Nghệ rồi ư?"

Hà Lộ Từ đang chuẩn bị tìm em gái để về nhà chung thì nửa đường bị đám Tôn Càn gấp gáp chặn đường lại.

Đám người Tôn Càn phẫn nộ rồi.

"Trong địa bàn của chúng ta mà nó cũng dám đến à, đây là muốn nhổ râu cọp à, trong mắt nó còn có anh Lộ của chúng ta không đây?"

"Cái này cũng quá lớn gan rồi đi. Xem ra phải cho nó một bài học mới được."

Thập Nhất Trung là địa bàn của Hà Lộ Từ, Triệu Nghệ thế nhưng dám ngang nhiên leo tường vào, đây rõ ràng là không xem Hà Lộ Từ ra gì mà.

Cả đám người bàn tán một hồi thấy Hà Lộ Từ không nói lời nào xoay người đi về hướng cổng trường thì lập tức đi theo.

"Anh Lộ, anh đi đâu vậy?"

"Đi tìm Triệu Nghệ." Hà Lộ Từ đen mặt nói.

Lần trước thấy Triệu Nghệ và Hà Nguyệt Tâm thân mật như vậy thì anh đã không ưa rồi, khuyên em gái tránh xa Triệu Nghệ cũng không có tác dụng gì cả, bây giờ Triệu Nghệ thế nhưng lại còn dám đến tìm Hà Nguyệt Tâm ư? Hơn nữa còn ngang nhiên làm vậy trước mặt anh nữa chứ?

Phạm vị hoạt động của Triệu Nghệ thường là gần trường, đám Tôn Càn dò hỏi một hồi mới có người nói là thấy qua Triệu Nghệ và Hà Nguyệt Tâm ở quảng trường nhỏ.

Hà Lộ Từ và đám Tôn Càn lập tức phi qua đó ngay.

Nửa tiếng sau, cả đám người ngồi trên bậc thang trong quảng trường nhỏ, còn Hà Nguyệt Tâm và đám Triệu Nghệ thì đang chơi lướt ván ở chỗ gần đó.

Tôn Càn cảm thấy khó hiểu hỏi: "Anh Lộ, không phải đã nói là sẽ cho nó một bài học sao?"

Anh Lộ của cậu từ sau khi trở về từ Nam Cực thì đã thay đổi hoàn toàn rồi, bắt đầu học hành thật tốt nè, cũng mất bà nó đấu trí muốn giành địa bàn với Triệu Nghệ luôn rồi.

Thấy Triệu Nghệ cũng không lên kiếm chuyện nữa rồi, mà ngược lại đi yên tĩnh ngồi bên cạnh xem.

Hà Lộ Từ trừng mắt nhìn Tôn Càn một cái, kiếm chuyện gì chứ, không thấy em gái anh đang chơi rất vui vẻ đó sao.

Hà Nguyệt Tâm từ xa nhìn thấy Hà Lộ Từ thì có chút ngạc nhiên, anh tư của cô thì ra cũng đến quảng trường nhỏ rồi à. Nhưng nghĩ lại học sinh gần đây đều thích đến đây để chơi hết, Hà Lộ Từ có đến cũng là chuyện thường thôi, cô đưa tay lên vẫy chào Hà Lộ Từ, coi như là chào hỏi anh rồi.

Triệu Nghệ cũng nhìn thấy đám người Tôn Càn, thấy bọn họ không có ý định qua đây mà chỉ yên tĩnh ngồi đó thôi thì lạnh lùng dời mắt qua chỗ khác.

Cả đám người ngồi xổm bên cạnh Hà Lộ Từ, vốn đều đang nhiệt huyết dâng trào tưởng rằng có lộn để đánh rồi, kết quả là chả có gì cả thì có chút buồn rầu.

Bọn họ đồng loạt quay đầu lại nhìn Hà Lộ Từ, ánh mắt cả đám đều toát lên vẻ khao khát, Anh Lộ anh mau tỉnh lại đi, bay lên oánh nhau với Triệu Nghệ đi đi đi!

Nhưng ngược lại lại thấy anh Lộ của bọn họ đang lục đồ trong balo, lục một hồi lôi ra một cây viết và cuốn vở bài tập bị tàn phá đến sức đầu mẻ trán của mình ra, bắt đầu làm bài tập.

Cả đám:......

Tôn Càn đã không màng thế sự nữa rồi, anh Lộ của cậu có làm thêm chuyện gì nữa thì cậu cũng không kinh ngạc đâu, nói chung là anh Lộ của cậu vì theo đuổi người ta đã bất chấp tất cả rồi. Vậy thì đám anh em bọn họ cũng có thể bất chấp tất cả vì anh Lộ.

Anh đưa ra kiến nghị: "Anh Lộ, hay là chúng ta cũng lấy tập bài tập ra để làm dáng ha? Như vậy thì có thể sẽ đáng tin hơn chút."

Cả đám người cũng đồng tình mà gật đầu, đề nghị này rất tốt.

Hà Lộ Từ nhìn đề bài trong tập, anh không quen biết đề bài này, đề này cũng chả quen biết gì anh cả.

Muốn bắt tay viết thì phát hiện có chút khó, anh vò đầu nói: "Không cần đâu, tụi bây cứ giữ vẻ không thích học hành là được rồi."

"Tại sao vậy?"

"Như vậy sẽ làm bật lên tao rất thích học hành."

Tôn Càn: "......"

Phương Viên không biết chơi lướt ván, cô yên lặng ngồi ở một bên nhìn Hà Nguyệt Tâm chơi. Cô nãy giờ vẫn luôn như gặp phải địch mạnh vậy, thần kinh trong não căng chặt tới hết cỡ.

Triệu Nghệ đang dạy Hà Nguyệt Tâm một số kỹ thuật lướt ván có chút độ khó cao, kiếp trước Hà Nguyệt Tâm cũng từng tiếp xúc qua với những kỹ thuật này, giờ được Triệu Nghệ dạy thêm lần nữa thì cũng dần nhớ lại, lướt cũng càng ngày càng thuận lợi hơn, số lần sai sót cũng càng ngày càng ít hơn.

Dáng người Hà Nguyệt Tâm thon gầy, đồng phục mùa hè của trường là váy, dưới tà váy là cặp chân vừa thẳng vừa dài vừa trắng, kết hợp với eo thon dáng cao của cô, lại cộng thêm kỹ thuật lướt ván mượt mà nữa. Giờ đây cô đã trở thành một bức phong cảnh tuyệt đẹp trong cái quảng trường nhỏ này.

Không ít học sinh đi ngang qua đều quay đầu lại nhìn, thấy Hà Nguyệt Tâm làm động tác có độ khó cao thì cũng có người huýt sáo nữa.

Phương Viên ngồi cách đám bạn của Triệu Nghệ có chút xa, cô ôm balo của mình vào người với tư thế phòng vệ.

Nhưng nhìn thấy Hà Nguyệt Tâm lướt ván trượt thì cũng nhịn không được ngưỡng mộ, tại sao cái gì Hà Nguyệt Tâm cũng biết hết vậy!

Hơn nữa lướt ván......hình như cũng rất vui đấy, làm sao mà Hà Nguyệt Tâm lại có thể làm được nhẹ nhàng như vậy nhỉ!

Triệu Nghệ lướt một vòng xong thì thấy Phương Viên có chút buồn thì lướt đến trước mặt Phương Viên: "Tao dạy mày nha?"

Phương Viên nghe xong lập tức nín thở lại, Triệu Nghệ thế nhưng lại bắt chuyện với cô ư!

Nửa ngày sau Phương Viên mới tìm lại được giọng nói của mình, cô điềm tĩnh nói: "Tôi, tôi không biết chơi."

Triệu Nghệ thấy Phương Viên sợ sệt vo lại thành một đống thì có chút buồn cười: "Đơn giản lắm. Hay là tao dìu mày? Như vậy thì sẽ không bị té ngã nữa."

"Hả?" Phương Viên trì độn kêu lên một tiếng, Triệu Nghệ thế nhưng nói là muốn dìu cô ư, là cô nghe lầm rồi sao?

Tại sao lúc này Triệu Nghệ nhìn vào lại không thấy đáng sợ vậy nữa rồi nhỉ, chẳng lẽ là cô nhìn lầm sao?

Cô nhịn không được liếc mắt nhìn thân ảnh lướt ván siêu mượt của Hà Nguyệt Tâm ở đằng xa, có chút hâm mộ, nhưng nếu như người đứng trên ván trượt là cô thì chắc là sẽ ngã chỏng họng mất.

"Tôi..., thật sự không cần đâu."

Triệu Nghệ cũng nhìn ra sự chần chừ của Phương Viên, thì nhướng một bên lông mày lên, cô làm gì trước giờ cũng không bao giờ sợ đầu sợ đuôi như vậy cả, muốn làm thì làm thôi, nhưng nhìn Phương Viên thì có thể rõ ràng nhìn ra được là nó lo sợ quá nhiều rồi.

Cô kéo cánh tay Phương Viên: "Mày nắm lấy tay tao, chỉ cần đơn giản lướt đi là được, thử lướt đi?"

Phương Viên giật cả mình, lúc này sự sợ hãi đối với Triệu Nghệ trong lòng cô đã quên sạch sành sanh rồi, giờ đây cô chỉ muốn đặt chân lên ván trượt để lướt thử thôi.

Do dự một hồi, cuối cùng cô vẫn là gật đầu đồng ý.

Cô cẩn thận đặt chân lên ván trượt, tay thì nắm chặt bắp tay của Triệu Nghệ, ai biết được trọng tâm cô nhất thời không vững dẫn tới ván trượt vút một cái bay thẳng về phía trước, nhưng may là một chân vẫn còn đặt trên mặt đất, cô tay chân luống cuống ôm chặt cánh tay của Triệu Nghệ nhảy hẳn xuống đất, mặt đã bị dọa đến trắng bệt hết cả rồi.

Đám bạn của Triệu Nghệ ngồi trên bậc thang, tướng ngồi của cả đám người vừa thô tục vừa huênh hoang, thấy bộ dạng này của Phương Viên đều hả họng cười lớn.

Phương Viên hờn dỗi quay đầu trừng mắt nhìn bọn họ, lúc này sự sợ hãi đối với đám người Triệu Nghệ đã bay biến hoàn toàn rồi.

Hà Nguyệt Tâm lướt một vòng quay về cũng nhìn thấy cảnh tượng này, nhịn không được ý cười trên khóe mắt, xem ra Phương Viên và đám Triệu Nghệ ở chung cũng rất hòa thuận đấy chứ.

Cô xoay đầu nhìn về phía Hà Lộ Từ, có chút kinh ngạc nhướng mày lên, anh tư thế nhưng lại làm bài tập trong quảng trường nhỏ ư?

Học sinh đến quảng trường nhỏ đều để vui chơi cả, hầu như là không ai đến đây để học cả, Hà Lộ Từ lôi bài tập ra làm như vậy, lập tức trở thành người lạc loài trong vòng bán kính 15m này.

Hà Lộ Từ vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của Hà Nguyệt Tâm, thấy Hà Nguyệt Tâm hình như đang nhìn về phía anh thì lập tức cắm cúi làm bài tập ngay.

Tuy rằng đề bài trước mặt anh không biết làm, nãy giờ vẫn chưa đặt bút xuống, nhưng giải đề cần có quá trình, phải nghiên cứu làm như thế nào nữa chứ.

"Anh tư, anh đang làm gì vậy?"Hà Nguyệt Tâm lướt ván trượt lại gần anh, có chút hiếu kỳ nhìn vở bài tập Hà Lộ Từ đang viết một cái.

Hà Lộ Từ ngẩng đầu lên nghiêm túc đáp: "Anh......đang làm bài tập."

"Ừm." Hà Nguyệt Tâm gật đầu, nhưng vở bài tập của anh tư cũng quá sạch sẽ rồi đi, rõ ràng là chưa viết một chữ nào cả.

"Anh không biết làm à?" Hà Nguyệt Tâm hỏi tiếp.

Em gái đã hỏi vậy rồi, anh tuyệt đối không thể để lộ được, cũng chỉ có thể thành thật đáp lời mà thôi: "......Ừm."

Anh chỉ mới vừa bắt đầu học hành ngày đầu thôi, không biết làm cũng là chuyện thường thôi.

Hà Nguyệt Tâm hiểu, với trình độ đội sổ của Hà Lộ Từ thì không thể nào chưa học đi đã học chạy được.

Hà Nguyệt Tâm để ván trượt qua một bên: "Không biết chỗ nào vậy?"

Hà Lộ Từ cắn bút, đưa vở cho Hà Nguyệt Tâm xem.

Hà Nguyệt Tâm nhìn đề bài suy ngẫm một hồi rồi lấy giấy nháp ra và bắt đầu giải bài trên giấy nháp, một hồi sau liền đưa lại cho Hà Lộ Từ xem.

Chữ viết trên giấy nháp ngay ngắn đẹp đẽm quá trình giải đơn giản dễ hiểu, em gái còn đặc biệt khoanh một công thức lại nữa.

Hà Lộ Từ có chút kinh ngạc, thành tích trước đây của em gái anh biết mà, chỉ nằm ở mức trên trung bình ở trường cấp 3 bình thường mà thôi, anh không biết độ khó của bài này, nhưng tốc độ giải để của em gái cũng quá nhanh đi.

Trước sau không đến 3 phút nữa.

Hay là do đề này khá dễ nhỉ?

Thấy biểu cảm trầm tư của Hà Lộ Từ, Hà Nguyệt Tâm sợ anh tư nghĩ rằng đề vậy mà mình cũng không biết làm sẽ bị đả kích liền vội an ủi anh ngay: "Học tập là một quá trình dài, một đề không biết làm cũng là chuyện thôi, học lâu rồi thì loại đề này đối với anh tư mà nói khẳng định chỉ là chuyện nhỏ mà thôi."

"Anh tư vốn đã thông minh rồi, chỉ cần học hành nghiêm túc thì nhất định sẽ lội ngược giọng được thôi."

Liên tục nhận được hẳn hai câu an ủi của em gái, nhất thời Hà Lộ Từ cảm thấy nỗ lực của mình không có uổng.

An ủi là thể hiện em gái quan tâm đến anh, là thể hiện trong lòng của em gái có người anh này.

Anh gật đầu một cái thật mạnh: "Ừm! Anh sẽ tiếp túc cố gắng thật nhiều!"

Đám Tôn Càn ngồi bên cạnh cằm cũng sắp rớt hết xuống đất rồi, anh Lộ làm thế nào có thể thốt ra những lời thoại già rụng răng này vậy. Là bọn họ quá trẻ người non dạ rồi, hay là anh Lộ của bọn họ quá đáng sợ nhỉ?

Lúc ở bên Hà Nguyệt Tâm Hà Lộ Từ cứ như thay đổi thành một người khác vậy, anh thu liễm hết sự gắt gỏng của mình lại, trở thành một người dịu dàng và......tràn đầy năng lượng tích cực, hướng về phía trước.

Tôn Càn khóc rồi, cậu cảm thấy anh Lộ trước đây hay nhậu nhẹt chém gió cúp học đã rời bỏ bọn họ càng ngày càng xa rồi.

Hà Nguyệt Tâm nhìn bộ dạng nghiêm túc thề thốt của Hà Lộ Từ thì thấy có chút an ủi, nếu như anh tư thông qua việc nghiêm túc học hành mà thay đổi quỹ tích cuộc đời của anh thì có lẽ kiếp này anh tư sẽ không phải rơi vào tình trạng túng quẫn như kiếp trước nữa.

Triệu Nghệ dạy Phương Viên một số kỹ thuật cơ bản xong, xoay đầu lại thấy Hà Nguyệt Tâm đang đứng bên cạnh Hà Lộ Từ thì mặt mày tối đen đi ngay.

Đạp ván trượt lướt qua đó, đến gần mới phát hiện, trước mặt Hà Lộ Từ thế nhưng bày ra một cuốn vở bài tập, và Hà Lộ Từ thì đang nghiêm túc thỉnh giáo Hà Nguyệt Tâm.

Triệu Nghệ:?

Cô nhíu chặt mày lại, Hà Lộ Từ đây là muốn gì đây?

Hai người đã làm kẻ đối đầu hơn năm rồi, cô cũng khá là hiểu rõ Hà Lộ Từ, Hà Lộ Từ uống nhầm thuốc hãng nào rồi à, bây giờ thế nhưng lại bắt đầu học hành đàng hoàng rồi.

Triệu Nghệ lạnh lùng nhìn Hà Lộ Từ nói: "Mày đang làm gì vậy?"

Mặt Hà Lộ Từ lạnh đi hơn phân nửa, mối thù với Triệu Nghệ anh vẫn còn nhớ rõ đấy, em gái kết bạn WeChat với Triệu Nghệ trước sau đó mới kết bạn với anh, đây là điều không thể nào nhịn được.

Đám Tôn Càn thấy Triệu Nghệ đến gần thì lông nhím trên người lập tức dựng lên hết.

"Mày đui à, không thấy anh Lộ của bọn tao đang học hành đàng hoàng sao?"

"Học hành, đàng hoàng?" Triệu Nghệ liếc mắt nhìn cuốn vở bài tập bì tàn phá không ra hình dạng trên tay Hà Lộ Từ, hừ lạnh một tiếng.

Người học kém luôn hiểu mấy thằng học ngu nhất, Hà Lộ Từ đồng ý học hành đàng hoàng ư? Đây là điều không thể nào.

Sớm không học muộn không học, chăm chăm ngay lúc Hà Nguyệt Tâm có mặt thì lại làm ra vẻ như vậy, hơn nữa hồi nãy cô thấy rất rõ bộ mặt đòi Hà Nguyệt Tâm khen của Hà Lộ Từ.

Và Hà Nguyệt Tâm cũng là vẻ mặt lấy làm an ủi nữa.

Triệu Nghệ nhìn vẻ mặt Hà Nguyệt Tâm một cái, hình như là bạn ấy đang rất vui thì than thở ngầm trong lòng, xoay người qua loa nói: "Ờ, vậy cố lên nha, tranh thủ thoát khỏi kiếp đội sổ."

Tôn Càn nhất thời không phục rồi: "Cái gì gọi là thoát khỏi kiếp đội sổ, mày có biết nói chuyện không vậy, anh Lộ của tụi tao bình thường không chịu học thôi, một khi đã học rồi thì làm gì có chuyện chỉ thoát khỏi kiếp đội sổ thôi chứ?"

Nhưng Triệu Nghệ đã lướt đi xa rồi, căn bản là không nghe thấy những lời cậu nói.

Hà Nguyệt Tâm thấy Triệu Nghệ đi rồi thì cũng chào Hà Lộ Từ một tiếng rồi lướt ván trượt đi theo luôn.

Thấy vậy Tôn Càn có chút đắc ý nhìn Hà Lộ Từ: "Sao nào anh Lộ, ở trước mặt chị dâu tao để đủ thể diện cho mày không?"

Nếu như Hà Lộ Từ đã muốn theo đuổi Hà Nguyệt Tâm rồi thì người làm anh em như cậu nhất định phải ủng hộ toàn lực mới được.

Ở trước mặt chị dâu tương lại phải khen anh Lộ nhiều lên mới đúng.

Nhưng Hà Lộ Từ lại híp mắt nhìn cậu bằng ánh mắt có chút nguy hiểm: "Mày mới nói ở trước mặt ai?"

"Chị dâu đó."

Hà Lộ Từ thấy có chút khó hiểu: "Ai là chị dâu?"

Tôn Càn và đám bạn 4 mắt nhìn nhau, vẻ mặt vô tội: "Hà Nguyệt Tâm đó."

Trước đây bọn họ chưa từng gặp qua Hà Nguyệt Tâm, chỉ biết em ấy là học sinh mới chuyển trường đến đây thôi, hơn nữa anh Lộ của bọn họ vừa từ Nam Cực về gặp Hà Nguyệt Tâm thôi là liền thay đổi thành một con người vậy, vì Hà Nguyệt Tâm mà quăng hết mâu thuẫn với Triệu Nghệ ra sau đầu ngay, còn bắt đầu học hành đàng hoàng nữa, tất cả chỉ là vì để Hà Nguyệt Tâm khen anh ấy thôi, em ấy không phải chị dâu thì còn là gì nữa?

Gân xanh trên trán Hà Lộ Từ nhảy giật, anh đứng bật dậy, dùng cuốn vở bài tập đập thẳng lên đầu Tôn Càn mấy cái.

"Đó là em gái tao! RUỘT đó."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK