Chương 17
Bạch Sâm : “Hu hu hu hu hu…”
***
Điện thoại của Bạch Sâm đã bị hư, nhưng thẻ nhớ bên trong vẫn còn dùng được, cô mượn dì Mẫn một cái điện thoại di động, dì Mẫn lập tức nói, cái điện thoại này coi như cho cô.
Bạch Sâm nhìn cái điện thoại có một ngàn của mình, rồi nhìn sang cái điện thoại mắc tiền bên cạnh, đột nhiên rất muốn cảm ơn Giai Tề.
Vừa mới cắm thẻ nhớ vào điện thoại mới, Giai Tề đã gọi đến, Bạch Sâm thở dài một hơi, nhưng vẫn nhận điện thoại.
Lúc này, Giai Tề không dám sử dụng chiêu sư tử rống nữa, cô nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy … Tớ cảm thấy rất sợ …”
Bạch Sâm rất muốn nói, phải là cô sợ mới đúng chứ?
Suy nghĩ một hồi, Bạch Sâm nói: “Haiz, bây giờ giải thích không tiện, tóm lại tớ chỉ là bất đắc dĩ thôi, cậu đừng hỏi nhiều, biết nhiều không tốt cho cậu … Đợi mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa rồi tớ sẽ về bệnh viện. Nếu như cậu của tớ tới, cậu nhất định không được nói cho ông ấy biết chuyện tớ đã từ chức, biết chưa? Cứ nói tớ đang đi công tác là được rồi!”
Giai Tề nói: “Cậu chỉ là một bác sĩ quèn thôi, đi công tác cái gì chứ …”
Bạch Sâm “ặc” một tiếng, nói: “Hừ, mặc kệ đi, cứ làm theo lời tớ nói là được rồi…”
“Được được được, tớ sẽ nghe lời cậu, nhưng sau này cậu nhất định phải nói đã có chuyện gì xảy ra cho tớ nghe, biết chưa?” Thấy Giai Tề không hỏi nữa, Bạch Sâm thở dài một hơi, nói: “Ừ, nhất định.”
Tắt điện thoại, Lâm Nhược Quân ngoan ngoãn ngồi đợi bên cạnh Bạch Sâm , chớp chớp mắt nhìn cô: “Mẹ, mẹ không vui sao?”
Bạch Sâm ngơ ngẩn, Lâm Nhược Quân vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào hàng lông mày của Bạch Sâm , anh cố gắng hàng lông mày đang nhíu chặt của cô ra: “Mami đừng nhăn nhó nữa.”
Bạch Sâm bỗng cảm thấy cảm động, nói: “Ừ.”
Lâm Nhược Quân nói tiếp: “Nhăn nhó nhiều quá sẽ mau già đó.”
“… Cám ơn lời nhắc nhở của con.”
***
Buổi tối, Lâm Nhược Tiêu có gọi điện về, khi điện thoại của Lâm gia vang lên, Bạch Sâm rất biết điều không nhận, nhưng dì Mẫn lại quay sang bảo cô: “Cô Lâm, đại thiếu gia tìm cô.”
Bạch Sâm căng thẳng nhận điện thoại, đáp: “Có … có chuyện gì vậy?”
Lâm Nhược Tiêu nói: “Tôi phải đi công tác một chuyến.”
Bạch Sâm : “Ừm …”
Cô nghĩ, sao còn phải xin phép với cô làm gì?
Lâm Nhược Tiêu nói tiếp: “Chăm sóc Nhược Quân cho tốt, ngày mai sẽ có người đến dạy Nhược Quân một số kiến thức cơ bản.”
Ồ, ra là thông báo chuyện này …
Bạch Sâm nghi ngờ nói: “Tôi cảm thấy anh ta chẳng mất tí kiến thức nào cả.”
Lâm Nhược Tiêu nói: “Cô hỏi Nhược Quân xem, 37 nhân 73 bằng bao nhiêu.”
Bạch Sâm : “…”
Cô xoay người hỏi anh, Lâm Nhược Quân không hiểu nhìn cô, sau đó nói: “3701”.