• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 21

Chậc chậc, cảnh tượng này hình như chỉ trong tiểu thuyết mới có thôi!

Bạch Sâm bắt đầu suy diễn như trong tiểu thuyết thường viết – – kế tiếp, Lâm Nhược Quân sẽ khôi phục lại trí nhớ, ném cái túi kia xuống đất, sau đó ôm cô vào lòng, nói: “Hừ, người của tôi cũng dám đụng vào sao?”

Còn cô thì …

Bạch Sâm chợt tỉnh táo lại từ trong mộng.

Lâm Nhược Quân tiện tay ném cái túi lại, đúng vào giữa mặt của cô gái họ Chu.

“Phịch”, chiếc túi từ từ rớt xuống.

Mặt của cô gái họ Chu đỏ lên …

Bạch Sâm: “…”

Cô gái họ Chu: “…”

Dì Mẫn: “…”

Lâm Bạch Sâm nhíu mày, bất mãn nói: “Dám đánh mami tôi, tôi phải đánh cô lại.”

Lâm Nhược Quân: “… = = “

Đây là những lời mà đàn ông con trai nên nói sao … Còn … còn “đánh cô lại” nữa!!!

Cô muốn che mặt mà khóc quá, Lâm Nhược Quân không những không khôi phục trí nhớ và EQ lại, mà cảm giác còn bị thoái hóa đi sao?

Sắc mặt cô gái họ Chu chuyển từ hồng sang trắng, trắng sang xanh, chỉ có phần giữa mặt vẫn đỏ ửng lên không đổi.

“Lâm Nhược Quân, anh giỏi lắm!” Cô nàng nói một câu kinh điển, sau đó từ từ bình tĩnh lại, tiếp tục: “Bây giờ muốn ngả bài rồi phải không? Không diễn trò yêu đương với tôi nữa phải không? Bởi vì cô gái này? Anh còn gọi cô ta là mẹ cái gì chứ … Đang chơi trò đóng kịch sao? Tôi và Khải Trạch cũng chơi đùa như vậy đó, tôi là ba của anh ta, sau đó anh ta bỏ tôi trong nhà vệ sinh công cộng hết 30 phút …”

Bạch Sâm: “…”

Lâm Nhược Quân: “???”

Dì Mẫn đã yên lặng rời khỏi.

Bạch Sâm hoàn toàn không hiểu nổi, sao cô gái thoạt nhìn như bên thứ ba ác độc này lại bắt đầu lải nhải chuyện của mình và một người đàn ông khác chứ …

Diễn kịch yêu đương là cái gì? Mà ngả bài là cái gì?

Còn chơi trò đóng kịch là cái gì? Còn cô …

Thấy cô gái họ Chu này vẫn muốn nói tiếp, Bạch Sâm vội vàng ngắt lời: “Ừm …Cô không biết à, Lâm Nhược Quân đã bị mất trí nhớ rồi.”

Cô gái họ Chu chợt khựng lại.

Cô nàng mở to hai mắt nhìn Bạch Sâm, sau đó đưa mắt nhìn Lâm Nhược Quân.

“Lâm Nhược Quân, anh thật là lực lưỡng …”

Lâm Nhược Quân chẳng để ý đến cô nàng.

Bạch Sâm đành lúng túng giải thích giúp anh: “Không phải anh ta bị tai nạn giao thông sao? Sau khi tỉnh lại, anh ta không còn nhớ cái gì cả, nói năng giống như một đứa bé ba tuổi vậy, còn gọi tôi là mami…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK