Lâm Lập Thu nhìn nơi tiểu tử bỏ chạy, xác định rốt cuộc không nhìn thấy mới quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi, cặp mắt đen đẹp mắt nổi lửa đang lườm của nam nhân. Lâm Lập Thu nghiêng đầu, mi tâm của nam nhân nhíu chặt tỏ rõ đang giận như thế nào, trong lòng cậu thở sâu, cảm thấy mình không có ngày nào sống dễ chịu.
Trong lòng Trương Diệu Quân nói thật là có chút phát cáu, về thói quen vẽ hẳn là dạy rất nhiều lần, nhưng người trẻ tuổi nào đó chính là không cố gắng làm. Bộ dáng ngoan ngoãn lúc đầu đến bây giờ đã biến mất không sót lại gì, lúc giảng đạo lý bộ dạng hiểu thấu còn hơn mình, từ lúc tiếp nhận trong tay Hoàng Hạo Nhiên đã gần hai tháng, theo dự tính của hắn tiểu tử Lâm Lập Thu này có lẽ nên bắt đầu đánh phó bản mới đúng, dù sao cũng không phải là đánh quái sơ cấp, Ai TM có thời gian bồi dưỡng bằng phương thức EASY đây? Coi như hắn đồng ý, khách hàng cũng sẽ không chờ, công ty càng không thể, mọi yêu cầu nếu muốn lợi ích sử dụng tốt nhất, không nói tới cái gì là bóc lột hay không bóc lột, bên trong hợp tác đoàn đội không thể tránh khỏi biểu đồ ngắn hạn, nhưng mà trong thời gian dài biểu đồ ngắn hạn nhất định sẽ bị thay, hắn cũng không hy vọng đến cuối cùng người bị thay chính là người trẻ tuổi tên Lâm Lập Thu này.
Cho nên nam nhân đến gần chỉ người trẻ tuổi hỏi: “Cậu biết hiệu ứng biểu đồ ngắn hạn không?”
Lâm Lập Thu dừng bước ngẩn người, cậu thật sự có chút không lý giải được tâm điểm vấn đề mà mỗi lần Trương Diệu Quân hỏi! Ngay cả một chút quá trình cũng không có!
Hoàn hảo ở bên cạnh nam nhân này đã nhanh chóng tìm được điểm quan trọng, Lâm Lập Thu gật gật đầu, ”Biết.”
“Tôi lần trước đã hỏi cậu, cậu có tỉ mỉ suy nghĩ tới mình ở công ty làm được vị trí nào không.” Trương Diệu Quân ngồi vào ghế dựa của Lâm Lập Thu, lạnh lùng nhìn người trẻ tuổi, “Cậu nghĩ được chưa?”
Lâm Lập Thu nháy mắt mấy cái, kỳ thực cậu muốn nói, “Muốn trở thành tổ trưởng như anh.” Nhưng mà câu nói này lăn tới mép lại không thể nói ra, cậu hoàn toàn biết hậu quả khi nói ra, Lâm Lập Thu nhìn lén nam nhân một cái, Trương Diệu Quân nghiêng đầu nhìn bản vẽ trên màn hình, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống ngũ quan vô cùng tuấn lãng của hắn.
“Anh hy vọng em làm được vị trí gì?”
“Hả?” Trương Diệu Quân quay đầu, nhếch miệng, hơi ngạc nhiên.
Lâm Lập Thu nhìn biểu tình nam nhân đang từ có chút ngốc liều mạng giữ vững vẻ mặt nghiêm túc, lặp lại rõ ràng lần nữa: “Anh hy vọng em làm được vị trí gì?”
Trương Diệu Quân lấy tay chống đầu tựa hồ nghiêm túc suy nghĩ một chút mới đáp lại: “Hy vọng cậu không bị khai trừ.”
Lâm Lập Thu mở to mắt có chút không thể tin tưởng kỳ vọng của Trương Diệu Quân với mình thấp như vậy. “Không bị khai trừ?” Cậu hỏi, sau đó như đinh đóng cột mà nói: “Em chắc chắn sẽ không bị khai trừ!”
“Tôi hiện tại liền muốn khai trừ cậu.” Lần này Trương Diệu Quân không hề nghĩ ngợi, câu nói này lại giống như đã chờ sẵn.
“Tại sao?” Lâm Lập Thu quái lạ kêu, thậm chí lắc lắc cánh tay, “Em làm gì sai? Yêu cầu của anh em đều nỗ lực hoàn thành, bản vẽ đánh giá 7 điểm hay 10 điểm em đều làm, tại sao? Tại sao anh nói khai trừ liền khai trừ? Cố gắng của em anh một chút cũng không nhìn thấy?”
“Lâm Lập Thu, cậu nỗ lực không phải là vì tôi!” Trương Diệu Quân trầm giọng quát lên. “Cậu cảm thấy tôi mỗi ngày như vậy đều là buộc cậu vì tôi sao?”
“Không phải, em biết, nhưng là anh không thể đem toàn bộ cố gắng của em coi như không!”
“Cậu cảm thấy cậu nỗ lực đủ chưa? Nếu như tôi không ở đây, sau này chính cậu có thể tiếp tục nghểnh đầu đi con đường này sao? Quá trình quan trọng đối với cậu, thế nhưng tôi muốn chính là kết quả, không phải cậu nói cậu theo tôi gian khổ nỗ lực thê thảm cỡ nào sao, cơm không có quần áo cũng không đủ.”
Trương Diệu Quân nhìn người trẻ tuổi nhếch môi, trên mặt kìm chế đến rung rung, hắn cảm thấy có khả năng có thể quản chặt Lâm Lập Thu, không thể nghe được thở dài, “Tôi hy vọng lúc không có tôi, cậu có thể tiếp tục đi.”
“Em mặc kệ!” Lâm Lập Thu nhảy dựng lên, ba một tiếng vỗ lên bàn làm việc, ”Em mặc kệ!” Người trẻ tuổi nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, ”Anh tại sao không ở lại? Anh lập tức muốn đi sao? Anh phải về tổng bộ sao?”
“Cậu đang suy nghĩ cái gì?” Trương Diệu Quân bắt đầu không thể hiểu trong đầu người trẻ tuổi đang nghĩ gì.
Lâm Lập Thu căn răng thở hổn hển, tay chống trên bàn năm thảy quả đấm, trong óc như bung ra, thật giống như tín ngưỡng từ trước tới nay muốn đổ nát, Trương Diệu Quân nói sẽ không ở lại. Trong đầu người trẻ tuổi luôn chuyển cậu này, nhất thời có chút hoang mang, sâu trong nội tâm thanh tỉnh biết Trương Diệu Quân không thể che chở cả đời, nhưng mà trong đầu tựa hồ chỉ quan tâm vấn đề Trương Diệu Quân ở hay không ở, cậu trợn to mắt nhìn chằm chằm Trương Diệu Quân, “Anh Quân. Anh đừng đi.” Thậm chí mang theo khẩn cầu.
Trương Diệu Quân nhìn đôi mắt xinh đẹp chứa nước mắt của cậu, nhất thời không biết nói gì cho phải, hắn có chút không rõ nguyên nhân cảm xúc bất đồng của Lâm Lập Thu, không thể làm gì khác là an ủi cậu, “Tôi hiện tại sẽ không đi, chờ trong đám các cậu có người có thể đảm nhiệm vị trí này của tôi, khi đó tôi lại về tổng bộ.” Nam nhân tỉ mỉ quan sát biểu tình người trẻ tuổi, cuối cùng tự giễu nói: “Đến lúc đó các cậu đuổi tôi còn không kịp đây.” Trương Diệu Quân nhếch miệng cười cười, khóe môi câu lên.
Lâm Lập Thu từ từ đứng lên, đem đầu nhìn về một bên, dĩ nhiên nhìn thấy quả cầu lông bỏ chạy đã trở lại, tiểu tử yên tĩnh nằm trên mặt đất mở mắt nhìn vẻ mặt cô đơn của người trẻ tuổi.
Nhưng mà, em không muốn anh đi.
Người trẻ tuổi nghĩ như vậy, cố gắng trát ánh mắt.
Em tình nguyện kỹ thuật vĩnh viễn không tiến bộ, anh mắng hay đánh em đều chịu.
Ý nghĩ khốn nạn như vậy làm Lâm Lập Thu tự chọc mình phát cười, “Phốc!”
Nam nhân vẫn luôn quan sát Lâm Lập Thu nhìn thấy trên mặt cậu lộ ra má lúm đồng tiền quen thuộc, càng mơ hồ về người trẻ tuổi một hồi cười một hồi khóc này.
“Lâm Lập Thu?”
Lâm Lập Thu quay đầu, Trương Diệu Quân cũng không che giấu sự lo lắng, vì vậy cậu nghĩ, quản cậu, có thể gặp Trương Diệu Quân tất cả đều đáng giá.
“Ừm, anh Quân, lúc đó chúng em sẽ luyến tiếc anh.” Không còn nói em, mà là chúng em.
Trương Diệu Quân giật nhẹ khóe miệng, cười lạnh, “Tôi xem ra cậu không nỡ từ bỏ lúc tôi đánh cậu.” Nói xong mở bản vẽ trong PS ra, “Vấn đề đổ tầng tôi đã nói qua rất nhiều lần rồi, nên hợp tầng thì hợp tầng, nên đánh nhóm thì đánh nhó, cậu nhìn một chút bản vẽ này của cậu, đổ tầng rối tinh rối mù, tôi dạy rồi vẫn vậy là thế nào?”
Nhìn nam nhân càng nói càng giận thêm, Lâm Lập Thu bắt đầu chậm rãi lùi về sau, vừa nãy tâm tình đã lột ra hơn nửa, sự kính nể với nam nhân lại bắt đầu chiếm thượng phong.
“Cậu đứng lại đó cho tôi! Cấm trốn!”
Nhưng mà Lâm Lập Thu nào lại nghe, cậu bắt đầu điểm chân chạy tới bên cạnh trốn, Trương Diệu Quân đứng lên xẹt đến duỗi tay dài nắm lấy ống tay áo người trẻ tuổi, dùng sức kéo đến trước mặt.
Lâm Lập Thu sợ đến nhắm mắt lại chỉ sợ tay nam nhân giáng xuống trên mặt.
“Cậu vừa nãy sao vậy?”
“A?” Lâm Lập Thu mở mắt ra, lo lắng bởi vì tới không phải là lòng bàn tay của Trương Diệu Quân, lo lắng này hiện rất rõ trong ánh mắt của nam nhân.
“Không sao.” Người trẻ tuổi cười cười, nhưng trong lòng vẫn căng thẳng, liền muốn cố ý kích Trương Diệu Quân, khiến hắn nhanh vượt qua ngày vừa rồi, “Anh nếu về tổng bộ, em sẽ không làm.” Nói xong nhìn chằm chằm Trương Diệu Quân, nhìn trong mắt nam nhân tràn lên tức giận cùng sự không tin.
“Cậu đến cùng đang suy nghĩ cái gì?”
“Em đã nói không có gì, em xưa nay đều không ôm chí lớn, là anh ép em đi về phía trước mà thôi.”
Phẫn nộ cùng thất vọng bắt đầu tập kích lý trí Trương Diệu Quân, trực giác nói Lâm Lập Thu ngày hôm nay rất lạ, lời nói quả thật đáng giận.
Lâm Lập Thu cảm thấy con đường tìm đường chết của mình tăng thêm vài tầng, trong lòng trướng đến trĩu xuống, trên mặt chỉ là bĩu môi, nhưng mà lời nói không thể nói ra. Thậm chí còn không dám nhìn biểu tình nam nhân, cậu đành phải cúi đầu, thông minh quay người chống đỡ trên bàn làm việc, “Kỳ thực em cảm thấy Vạn Toàn so với em còn có thiên phú, hơn nữa cậu ấy đủ nỗ lực, nếu nhưng anh dẫn dắt cậu ấy có thể so với em thoải mái hơn chút.”
Trương Diệu Quân cau mày nhìn Lâm Lập Thu tựa hồ đang bàn giao hậu sự, “Cậu đang muốn nói với tôi tôi lúc trước mang cậu đều uổng phí?”
Lâm Lập Thu khẽ cắn răng, đem đầu chôn vào trước ngực, cho nên tiếng nghe tới cũng buồn buồn, “Cũng không phải uổng phí, ít nhất lượng công việc so với mấy tháng trước tốt hơn.”
Trương Diệu Quân nghe cậu nói tức giận không ngừng thở dốc, lại thấy bộ dáng thông minh của cậu chống đỡ trừng phạt. Nam nhân nắm chặt quyền liền buông ra, tay lấy qua thước nhựa trên bàn, chộp lấy nện ba lần trên mông người trẻ tuổi.
Đến lúc này, Lâm Lập Thu cái gì đều không thể nghĩ, chỉ có đau, đến đến đại não đều trống không, đau đến tinh quang trước mắt muốn nổ tung.
Trương Diệu Quân đè lên eo cậu rõ ràng cảm giác được thân thể dưới tay đang căng thẳng, nhưng hắn không có ý dừng tay, lúc tay rơi xuống thước đo hung hăng xẹt qua một vết sưng, mông dưới quần Lâm Lập Thu lâm tức bị đè lên vết bầm tím đáng ghét.
“Ngao”
Như là rốt cuộc phản ứng lại, Lâm Lập Thu liều mạng giãy dụa muốn trốn, không biết lực tay của Trương Diệu Quân lớn đến đáng sợ, nhấn eo cậu không thể nhúc nhích, ”A! Anh Quân! Anh Quân… A!” Trương Diệu Quân ra tay vừa nhanh vừa độc, cho nên người trẻ tuổi không thể lưu loát nói tròn vẹn một câu.
“Câm miệng!” Trương Diệu Quân hiện tại một câu phí lời đều không muốn nghe, chỉ muốn đầu tiên là chỉnh đốn tên tiểu tử này, còn lại mình sẽ từ từ tính!
Lâm Lập Thu bị đánh đến run rẩy, bị Trương Diệu Quân giữ chặt, cũng không dám lên tiếng, trong lòng vừa sợ vừa ấm ức, câu nói tự mình làm bậy không thể sống không ngừng đảo quanh trong mắt, mồ hôi lạnh cùng nước mắt chảy xuống trên bàn làm việc.
“Ba!”
“A!”
Lâm Lập Thu cắn chặt răng, nắm quyền để trước hàm răng, phía sau thực sự quá đau.
“Anh Quân! Anh Quân!”
“Kêu la cái gì!”
“A! Đau quá a… Anh Quân!”
Lâm Lập Thu đau đến lắp ba lắp bắp, trong lòng ngũ vị tạp trần, ai nguyện ý mỗi ngày để côn bổng đánh lên thân thể? Nếu như không phải người kia, nếu như không phải hắn, không phải người tín nhiệm kia, bạn bái phục, bạn tín ngưỡng, bạn ngưỡng mộ, đến cuối cùng có ai nguyện ý?!
Trương Diệu Quân mặt lạnh xoát xoát thước đo trên tay, nửa người trên của Lâm Lập Thu toàn bộ đều nằm trên bàn, nửa đêm trong công ty ngoại trừ tiếng trầm đùng đùng vang lên cũng không có cái gì.
Lâm Lập Thu cảm thấy mình muốn chết, bất kể thân thể hay làm tâm, như là người chìm xuống nước gần chết giãy dụa nhưng không nắm được điểm tựa. Phía sau đau như vậy, cũng không che giấu vết sưng trầm trọng trong tim.
Nhưng mà, trừng phạt kỳ thực cũng không chỉ đến từ nam nhân phía sau, đến cuối cùng vẫn là, không thể nói, không thể nói.
“Cậu sao vẫn chưa chịu trưởng thành vậy?” Tựa hồ qua rất lâu, lâu đến khi trừng phạt kết thúc cũng không chú ý.
Trương Diệu Quân đứng ở một bên tay theo thói quen nhu nhu tóc ngắn của người trẻ tuổi, trong ánh mắt ngoài yêu thương, cũng chỉ là yêu thương.
Lâm Lập Thu quay đầu cười rộ lên, cậu khát vọng yêu thương trong mắt nam nhân, cho dù chỉ là yêu thương, mà không phải luyến ái.
“Không phải còn có anh Quân sao.” Nói tới lại có chút làm nũng.
Trương Diệu Quân nhìn cậu, nói thật từ đáy lòng thích người trẻ tuổi thuần khiết này, hắn từ trên người Lâm Lập Thu nhìn thấy tiềm lực còn lớn hơn so với mình. Chỉ là hắn thường không nói, hắn nghĩ vẫn là nên trách mắng nặng nề nhiều một chút, hắn không hy vọng cậu đi qua nhiều đường vòng đem tia chớp vốn sáng rực làm hao mòn hầu như không còn lại gì.
Lâm Lập Thu hít mũi, trong mắt Trương Diệu Quân không chứa quan tâm nặng trĩu đầy tạp chất, làm cho cậu lần thứ hai xác định không thể nói, không thể nói ra tình cảm, nên, cứ như vậy đi.