“Dựa vào cái gì?” Vương Cảnh Chi xưa nay đều là người đầu tiên làm khó dễ người.
Trương Diệu Quân nâng mắt nhìn Vương Cảnh Chi một chút, “Dựa vào việc tôi là tổ trưởng đương nhiệm tổ tô phù hậu kỳ.”
“Tổ trưởng không có quyền hạn đuổi người đi.”
“Cậu có thể thử xem.”
Vương Cảnh Chi bĩu môi còn muốn nói điều gì, Lâm Lập Thu liền đẩy y một cái khiến y ngậm miệng.
“Tốt, không còn vấn đề gì thì bắt đầu đi. Tài liệu đều trên server máy, tài liệu chuyên môn của tô phủ cùng hậu kỳ đều có.” Động tác nhỏ của Lâm Lập Thu không tránh được ánh mắt của Trương Diệu Quân.
Cái gọi là khảo hoạch kỹ thuật, chính là người quản lý chuẩn bị đề thi có liên quan đến kỹ thuật để kiểm tra xem nhân viên có đạt chuẩn hay không, không thể đảm nhiệm được thì thay đổi công việc, rất đơn giản, Trương Diệu Quân quy củ, hợp lệ lưu lại, không hợp cách đuổi đi.
Nói thật, Lâm Lập Thu không coi chuyện này đáng kể, cậu vẫn luôn cảm thấy mình có kỹ thuật, không có vấn đềm tuy rằng Hoàng Hạo Nhiên bình thường gõ phun vách nhiều, thế nhưng thi thử cơ bản có thể ứng phó được, dù sao cũng coi như lăn lộn được một năm, thời điểm mỗi tháng công ty đánh giá đều được mười bức, cũng thỉnh thoảng chiếm được mấy bữa ăn.
Cho nên, tiểu bằng hữu Lâm Lập Thu, khinh địch.
Biết khinh địch có hậu quả như thế nào không? Ừm, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, xong đời.
Nếu như ở trên chiến trường, tình hình bây giờ của Lâm Lập Thu là hai mặt đều là quân địch, tiến thoái lưỡng nan.
Đợi đến lúc làm việc buổi chiều, Trương Diệu Quân đem Lâm Lập Thu cùng Vương Cảnh Chi tính vào trong hàng ngũ không hợp cách, vẻn vẹn chỉ có hai người bọn họ, không hợp cách.
Sau đó Trương Diệu Quân không nói gì, chính là lạnh lùng liếc nhìn bọn họ một cái, xoay người đi nhìn những hạng mục người khác làm.
Vương Cảnh Chi sau khi biết, vẫn luôn hùng hùng hổ hổ, lôi kéo Lâm Lập Thu muốn đi tranh luận, Lâm Lập Thu có chút buồn bực mặc kệ y, “Có thể im lặng chút?”
Vương Cảnh Chi lập tức ngồi xuống bên cạnh Lâm Lập Thu oán giận mắng, “Chỉ biết bắt nạt chúng ta không có quan hệ, tên kia sao không nói chỗ nào không hợp cách? Liền bởi vì hắn là □□.”
“Tinh thần của cậu đang mơ hồ đi, vẹn toàn không phải □□ thì làm sao xử hắn không hợp cách? Lý Triều cùng Dịch Trạch là □□ à?”
Vương Cảnh Chi trừng mắt hổn hển, không nói ra được nguyên nhân.
Kỳ thực Lâm Lập Thu cảm thấy rất mất mặt, thế nhưng cậu vẫn muốn làm bộ dáng vân đạm phong khinh, thế nhưng trong đầu giống như có đoàn xe lửa đang chạy ầm ầm.
Cậu đem bản vẽ khảo nghiệm ra nhìn nhìn, cũng không cảm thấy có kẽ hở lớn nào dẫn đến toàn bộ sát hạch thất bại thảm hại, thế nhưng tổ trưởng tổ hai Tiết Phỉ nói, không được, bản vẽ của cậu quá nhạt nhẽo, không có điểm sáng tạo nào, không đủ hấp dẫn tôi.
Ở trong lòng Lâm Lập Thu đem tám đời tổ tông của Tiết Phỉ ra hỏi thăm một lượt. Chào hỏi nửa ngày, cậu ngừng lại, lý trí nói với bản thân, vô dụng, mày bây giờ hỏi thăm mười tám đời tổ tông của tên kia cũng không thể thay đổi được sự thật.
Cậu muốn đưa cho Trương Diệu Quân nhìn xem bản vẽ của mình một chút, thế nhưng lại không dám, cậu sợ Trương Diệu Quân đến nhìn rất có thể cơ hội lần thứ hai khảo nghiệm dành cho cậu cũng không có. Tiết Phỉ tuy rằng bác bỏ lần khảo hạch này của cậu, thế nhưng tên kia chỉ là thử, không có sự ảnh hưởng quá lơn, cuối cùng vẫn là xem ý của tổ trưởng tổ này. Vào lúc ấy bạn sẽ phát hiện, bạn khát vọng công bằng, công chính, nhưng lại tàn khốc như vậy.
Lâm Lập Thu là học sinh giỏi, cậu chăm học, tích cực, khiêm tốn, giỏi về suy nghĩ, hoặc là nói, cậu hợp tư cách xã hội loài người. Bởi vì có một việc không tốt đẹp phía trước, tay của cậu vẫn chỉ hướng về người khác, không phải bản thân, không có bất kỳ hành động nào có thể diễn đạt vấn đề, mà người khác chỉ cho mày kết quả sau khi giải quyết vấn đề, mày thích chuyện tự giải quyết sao? Mày hưởng thụ quá trình giải quyết vấn đề sao? Nhưng cái gì gọi là quá trình quan trọng nhất?
Lâm Lập Thu tỉnh táo lại tự hỏi nhiều lần, nhưng cái kết quả không được công nhận như vậy thật khiến cậu nếm được tư vị u ám chưa từng trải. Kỳ thực cậu không phải người háo thắng, bởi vì cậu thấy mình so với cấp trên không bằng, so với bên dưới có dư loại người kia, cậu tin chắc mình giữa dòng người là nhân vật tài ba, cũng rõ ràng biết thành tích của mình càng không phải là giả, càng không phải nhân vật lớn trà trộn vào. Cho nên cậu luôn không có sợ hãi, không làm tốt nhất nhưng cũng không kém cỏi nhất, cậu biết rõ ưu thế của mình, cậu có sự kiêu ngạo của mình, dù cho nó không đáng giá một đồng. Đây chính là, điển hình của tâm lý thà làm đầu gà chứ không làm cái đuôi của phượng hòang.
Thế nhưng! Xem đi, việc quan trọng luôn có hai chữ đáng ghét đi theo phía sau.
Thế nhưng bây giờ không phải là lúc để Lâm Lập Thu suy nghĩ có nên háo thắng tranh đấu hay không, cậu không thông minh nhất, nhưng cậu biết thức thời, không tranh giành, liền xong đời.
Cái gì cũng chưa bắt đầu, liền muốn đuổi đi, bạn phục sao?!