• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau một hồi ăn chay niệm phật cuối cùng cũng có chút mỡ màng để ăn. *cười lớn*

Dải lụa trắng rơi xuống giường, kiều diễm mà e thẹn.

A Bạch cởi bỏ quần áo của Vạn Ninh, Vạn Ninh cũng cởi y phục của a Bạch, hai thân thể áp sát vào nhau lúc nóng lúc lạnh, bờ môi giao triền quấn quýt, cảm giác ngọt ngào vô tận làm hai người dường như đã quên đi chuyển động của bàn tay mình.

── Việc bọn họ đang làm, chính là để khiến thứ đang cứng ngắc kia phát tiết.

Bộ vị Vạn Ninh cực nóng lại bị bàn tay lạnh lẽo của y sờ nắn, a Bạch vô cùng tinh tế nhẹ nhàng luận động, sự bất đồng thân nhiệt khiết bọn họ phát giác cảm giác run sợ mà thoải mái.

Trước còn nói muốn dạy Vạn Ninh, nhưng hiện tại a Bạch đã là mềm nhũn trước ngực hắn, thở dốc không ngừng.

Vạn Ninh một tay ôm cơ thể mềm mại lạnh lẽo của a Bạch một tay xoa nắn khí quan nhạy cảm của y.

“Ân....” Vạn Ninh một cái vuốt ve, cơ thể a Bạch lại run lên một chút, phần eo không tự chủ mà xiết chặt, dồn dập hư mềm phả từng luồng hơi thở vào bờ ngực trần cả Vạn Ninh, khoan khoái đến mức trên căn bản đã quên triệt mục đích ban đầu của mình.

Vạn Ninh cũng không có ý kiến gì, trông thấy biểu tình khoái lạc của a Bạch, thỉnh thoảng y còn cất lên những tiếng rên rỉ hư huyễn, hắn lại làm theo bản năng, thoải mái vuốt ve địa phương kia vài cái, làm cho a Bạch càng thêm ý loạn tình mê.

Lơ đãng nhìn xuống dưới, địa phương đó của a Bạch vốn là trắng nõn tinh xảo, giờ đã bị hắn mân mê đến trướng hồng, tuy nhiên bộ dáng a Bạch thoảng nhìn thật thoải mái đi, chính là cả thân hình bạch thấu phấn nộn chợt hiện ra một nơi hồng hồng thật sự khiến người ta thần tâm kinh động.

Vạn Ninh nuốt nuốt nước miếng, thật không dám lại tiếp tục vuốt xuống dưới, nơi đó dường như bị hắn niết đến tổn thương rồi.

“.... Vạn Ninh?”

A Bạch mê loạn nhìn hắn, không rõ hắn vì sao đột nhiên dừng lại động tác thứ thái ấy?

Vạn Ninh chợt nhớ mình khi bị thương thường dùng đầu lưỡi liếm vết thương, cũng có lúc đem ngón tay bị cành cây cứa cho vào miệng ngậm, trong miệng ẩm áp, ẩm ướt tựa hồ có thể khiến vết thương đỡ sưng.

“Ta, ta giúp ngươi…ngậm…ngậm một chút nhé?”

Ngậm? Ngậm cái gì?

Khi a Bạch đầu còn đang nghĩ không thông thì Vạn Ninh đã đem y áp xuống giường.

“Ân? A....”

A Bạch nắm lấy tóc Vạn Ninh, đầu hắn đang ở giữa hai chân y, thong thả luận động.

Tóc Vạn Ninh bị a Bạch nắm lấy, vốn tưởng rằng y không thích, nhưng lại chợt nghe thấy từng tiếng rên rỉ hòa theo sự run rẩy của cơ thể y, còn thêm cả một biểu tình thực sung sướng, liền đối với hành động của mình thêm phần tin tưởng.

Hắn ngậm khí quan kiều nộn của a Bạch, dùng đầu lưỡi liếm láp khắp nơi khiến địa phương ấy của y phản ứng thật mạnh, hơn nữa hắn còn chiếu cố tới hai tiểu cầu trắng noãn, ngậm vào trong miệng càng nuốt càng sâu.

“Ân ~~ ”

A Bạch khó kìm nổi tiếng rên rỉ, hơi thở gấp gáp, thân thể như bị kéo căng bơi địa phương mẫn cảm vẫn đang nằm trong khoang miệng ướt át của Vạn Ninh, khoái cảm theo đó truyền đến ngày càng mãnh liệt, thoải mái đến mức khiến y không thể tự chủ nổi bản thân, đem hạ thể đẩy vào miệng Vạn Ninh, chủ động đòi hòi.

Vạn Ninh nhận được ám chỉ như vậy liền biết y thoải mái cực kỳ, hơn nữa còn đòi hòi hắn nhiều hơn nữa, vì vậy hắn liền chú ý đến động tác của mình, mỗi lần đều mãnh liệt hơn lần trước.

Hắn ngậm chặt môi, làm cho a Bạch cảm nhận đường từng tác động của hắn, đầu lưỡi càng không ngừng trêu đùa, liếm láp từng mảng trên khí quan, có khi còn lấy môi nhiệt tình ma sát “cành cây” đáng yêu kia, có khi dừng lại đại động làm, chỉ dùng đầu lưỡi chạm vào, mũi nhọn kia không ngừng run run chảy ra một lượng chất lỏng, làm cho tiếng rên rỉ của a Bạch càng thêm cuồng loạn mãnh liệt.

Vạn Ninh ngoài miệng không ngừng động tác, sau lại không muốn hai tiểu cầu dưới khinh quan không được chiếu cố đến, vì vậy nâng mông a Bạch lên, ôn nhu vuốt ve hai khỏa cầu mềm mại không xương kia, rồi nắm lậy nhẹ nhàng xoa nắn.

“A ~~ ”

A Bạch phản ứng càng thêm kịch liệt, toàn thân phủ một tầng hơi mỏng, miệng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng, giống như kẻ sắp chết cố gắng giãy dụa, nhưng thân thể run rẩy lại vô cùng vui thích.

Vạn Ninh không để ý đến bộ vị của mình đang đại trướng gào thét vô cùng khó chịu, thầm nghĩ muốn khiến a Bạch khoái hoạt. Hắn ra sức liếm láp khí quan mẫn cảm của a Bạch, lại đột nhiên bị a Bạch lấy bả vai, liền kêu lên.

“Di?”

Còn không kịp biết việc gì phát sinh, a Bạch đã cuồng loạn hôn hắn, bàn tay lạnh buốt nhanh chóng tìm được bàn tay hắn, kéo đến địa phương dưới bụng, đem hai nơi cơ quan cùng căng cứng nắm chặt vào nhau.

“Vạn Ninh.... Ta van ngươi....” A Bạch một bên hôn Vạn Ninh, một bên khẩn  thiết nói.

Vạn Ninh nuốt một ngụm khí, bàn tay a Bạch không hề có kỹ xảo, sờ nắn lung tung hai bộ vị. Vạn Ninh kéo tay y ra tự mình vuốt ve, rất nhanh thành một quy luật.

“Ân.... Ân hừ....”

A Bạch hôn hắn, mơ hồ phát ra những tiếng “ưm..ưm…”, hai tay y quàng trên cổ Vạn Ninh, hai chân không còn chút sức lực nào cứ thế mở ra, để Vạn Ninh ôn nhu bế y ở trên người hắn, cùng chia sẻ thân nhiệt.

Những tiếng thở dốc bị nuốt vào trong miệng đối phương, hai đôi mắt gần sát có thể nhìn rõ người kia tràn đầy tình ý.

Tay Vạn Ninh chuyển động càng nhanh, khoái hoạt bao phủ hai người cũng ngày một lên cao, cơ hồ Vạn Ninh muốn đem kinh nghiệm của mình bức a Bạch đến muốn điên khùng, Vạn Ninh hô hấp ngày càng dồn dập, a Bạch rên rỉ cũng ngày một kích động.

“Ân, ân hừ, ân, ân....”

A Bạch rên rỉ vài tiếng, hai tay xiết chặt lấy cổ Vạn Ninh, hắn liền cảm thấy tay mình dính một thứ chất lỏng lành lạnh bạch sắc, lại nhìn a Bạch tựa như hôn mê nhắm hai mắt lại, nằm trên giường kịch liệt thở gấp.

Vạn Ninh nhìn nhìn chất lòng dính trên tay mình, hắn luôn nghĩ thứ này chỉ có khi ngủ mới có thể phóng ra, nguyên lai là không phải như vậy. Mà bản thân hắn chính là còn chưa có phát tiết, bất quá thấy a Bạch chẳng còn khí lực, bộ dáng thường ngày triệt để không còn một chút, cũng không nên tiếp tục nữa, liền lăn xuống giường. Vốn nghĩ đi kiếm một cái khăn ướt nhưng lại bị a Bạch kéo lại.

“Ngươi đi đâu vậy?” A Bạch không chút sức lực cử động nửa người trên, gương mặt nhuốm hai vầng đỏ hồng, hai mắt hõn độn ngập trong làn sương mù hư ảo.

“Ta đi lấy khăn ướt giúp ngươi lau người, ngươi đổ nhiều mồ hôi quá.”

“Chính là ngươi còn chưa…” A Bạch nhìn khí quan đỏ thẫm đang cố gắng gượng của Vạn Ninh, cảm thấy trong cơ thể có chút nóng lên.

“Không sao cả, buổi sáng thức dậy đều như vậy, đợi lát nữa nó sẽ tự tiêu đi thôi.”

“Nhưng mà....”

“Bằng không ta trước giúp ngươi lau người trước, để lần sau ngươi khỏe lại thì giúp ta a!”

Vạn Ninh vừa nói như vậy, a Bạch ngẫm thấy cũng đúng liền buông lỏng tay.

Y sống hơn một nghìn năm, chưa bao giờ biết làm loại chuyện này tốn nhiều khí lực như vậy, hơn nữa còn rất thư thái, thời gian trước hồ yêu tộc trưởng làm mẫu cho y xem, y còn thấy như bọn họ đang diễn trò! Vì muốn câu dẫn con người đên mới rên lớn như vậy, bất quá hiện tại chính mình từng có thể nghiệm, mới biết được thực sự là không sai chút nào. Đã vậy, y với Vạn Ninh cũng đâu thể coi là giao phối thực sự nhưng đã khiến y thư thái đến muốn lên mây, không biết nếu làm đến tận cùng thì sẽ thế nào đây?

Khi đó hồ yêu tộc trưởng còn hỏi y, muốn nằm dưới hay nằm trên?

Y không rõ cho nên, tộc trưởng liền chỉ điểm hai hồ yêu đứng ra làm mẫu, nói là trong khi giao phối, nếu hai bên đều là nam thì phải có một bên chịu trách nhiệm làm thụ, để cho bên công dùng bộ phận sinh sản của mình cắm vào động khẩu, như vậy là hoàn thành nghi thức giao phối.

Lúc ấy a Bạch thực sự khiếp sợ, biết rằng phụ nữ chính là theo nơi đó để làm nhưng không ngờ đến đàn ông cũng như vậy. Nhưng mà.... Sẽ không đau chứ? Nơi đó của động vật đực không phải dùng để giao phối nha!

Hồ yêu tộc trưởng nở nụ cười thần bí, gọi y tới coi hồ yêu làm mẫu nằm ở dưới.

A Bạch đến bên cạnh xem, quả thực cả hai đều là hồ yêu đực, một con nam tính đang cắm khí quan của mình vào lỗ bài tiết của hồ yêu kia, còn liên tục rút ra đâm vào, liên tục chảy ra chất lỏng bạch sắc, bên tai đồng thời truyền đến âm thanh rên rỉ của hồ yê nằm dưới, a a a a ừ, lại càng liên tục không ngừng, nhưng lại không phải tiếng kêu thống khổ.

A Bạch lúc ấy còn không minh bạch, nghĩ thầm y sống lâu như vậy, chưa có thứ gì có thể khiến ý khoái hoạt kêu to, liền tưởng tộc hồ yêu khuếch trương quá mức. Bất qá vừa rồi Vạn Ninh giúp y vuốt ve nơi đó, y mới biết rõ cảm giác giao phối là cái gì, cũng bởi vậy không khỏi tưởng tượng mình cùng Vạn Ninh làm tới tận cùng, trong người thấy có chút khô nóng, cũng có chút chờ mong.

Ước chừng nửa khắc đồng hồ sau, Vạn Ninh đã mặc quần đem chậu nước tiến vào, dường như đã tùy ý tắm rửa đôi chút.

Hắn vụng trộm lấy mảnh vải tốt nhất trong nhà làm khăn mặt, vắt nước, chú ý cẩn thận giúp a Bạch lau cơ thể, sợ vải quá thô làm đau cơ thể a Bạch.

“Nếu đau thì cứ nói ra.” Vạn Ninh nói, một bên nhẹ nhàng lau cơ thể y, cố không khiến a Bạch có một vết xây xát.

“Không đau, thật thoải mái.” A Bạch ngoan ngoãn nằm, tận hưởng cảm giác được Vạn Ninh lau người.”... Vừa rồi cũng…”

“Cũng….?” Vạn Ninh nghi hoặc nhìn y.

“Ân, cũng rất thỏai mái.”

“Ác.... Vậy là tốt rồi....” A Bạch hồi tưởng lại chuyện mới rồi?

“Cái đó.... Vậy là tốt rồi....” Nhớ lại dáng vẻ a Bạch khi đó, bọ dáng tràn đầy tỉnh cảm mãnh liệt, Vạn Ninh có chút ngượng ngùng, lại cảm thấy chỗ đó hơi cứng lên, vội vàng lắc lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa.

Bất quá, a Bạch lúc ấy thật đẹp, so với bình thường còn xinh đẹp hơn nhiều…

Giúp a Bạch lau sạch người xong, Vạn Ninh bê nước đổ đi rồi quay lại nằm xuống cạnh y.

“Thực xin lỗi a, ngươi mới cứ ta trở về, ta lại không giúp ngươi nghỉ ngơi cho tốt.”

“Không sao cả, ta thích ngươi làm như vậy với ta.”

“Ta từ nay sẽ giúp ngươi làm như vậy, được không?”

“Hảo.”

A Bạch áp lên người Vạn Ninh, hôn hắn thật sâu.

Ầm ầm!

Đột nhiên truyền đến tiếng sấm cực lớn, cửa sổ “rầm” một cái bị phá tan, a Hổ vội nhảy vào.

“A Hổ?” Vạn Ninh nâng người a Bạch dậy, thấy a Bạch rộng miệng gào rú như lão hổ hung ác.”A Hổ ngươi làm sao vậy?”

A Bạch đẩy nhẹ hắn ra, xuống giường đi về phía a Hổ đang hoảng loạn vô cùng, vỗ vỗ đầu nó rồi tiến ra ngoài.

Vạn Ninh cũng đi theo, đến bên cửa sổ xem xét.

“Di, rõ ràng là trời nắng a....” Vạn Ninh nghi ngờ nói.

Bên ngoài mặt trời rực rỡ chiếu sáng, không khí khô mát, hoàn toàn không có dấu hiệu nào là sắp mưa, sự xuất hiện của tiếng sấm kia liền chở nên kì dị.

“Có nghe lầm hay không....” Vạn Ninh nghĩ vậy, nhìn qua a Bạch.

Chỉ thấy a Bạch mặt mày nghiêm trọng, A Hổ ở bên cạnh y cũng lo lắng xoay qua xoay lại, Vạn Ninh mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.

“Làm sao vậy sao?” Hắn không yên lòng ôm lấy a Bạch.

A Bạch thở dài một hơi, quay đầu đối diện hắn.

“Là thiên lôi cảnh báo.”

“Thiên lôi cảnh báo?”

A Bạch lần nữa quay ra cửa sổ, nhìn xa xăm.

“Thiên kiếp thứ hai của ta đã tới rồi.”

Vạn Ninh không rõ y nói gì nhưng nghe chừng không phải truyện tốt đẹp. A Bạch im lẳng không nói thêm gì nữa, a Hổ cũng ngừng đi qua đi lại, ngồi xuống hướng mặt lên trời gầm lớn, không khí lại càng thêm phần bất an.

Hot xong là tới ngược đó nha các nàng *cười gian*

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK