• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói dịu dàng, trong trẻo vang lên, sau đó một nam tử vận bạch y khoảng chừng hai mươi tuổi, gương mặt thanh tú, da trắng dáng cao, cùng mái tóc dài trắng xóa bước ra khỏi miếu. Tóc mái được cài ngược ra phía sau đầu, tùy ý túm lại, để lộ ra vầng trán xán lạn, phía dưới là đôi mắt đang nhắm hờ, hàng mi nhạt màu gần như trong suốt, nhìn từ xa tựa như kết sương, vừa kì lạ vừa lóa mắt.

Người có mặt tại đó, chẳng kể già trẻ gái trai, đều bàng hoàng trước nam tử có khí chất thoát tục, dung mạo xinh đẹp tựa tiên nhân hạ phàm kia, không khỏi há hốc mồm, vừa lên tiếng tán thán vừa chảy không ít nước miếng.

Nam tử bước đến bên cạnh con hổ, khiến mọi người đều hít sâu vào một hơi, có vài người thậm chí còn đưa tay muốn lôi nam tử hình như không thấy con hổ lớn kia lại — bởi mắt của y chưa từng hé ra lần nào.

“Cẩn thận…”

Nam tử có vẻ như không nghe thấy gì, đột nhiên đưa tay vuốt đầu con hổ.

“Ta tới từ núi Zalaliza cách đây rất xa, đi qua quý địa, thì mượn căn miếu nhỏ này ở tạm vài ngày, không biết có chỗ nào không thỏa đáng hay không?” Nam tử dứt lời, cúi đầu “nhìn” con hổ. “Đây là A Hổ nhà ta nuôi từ nhỏ tới lớn, ngoài ra còn có một con rắn rất lớn tên A Bạch nữa, mong không khiến mọi người sợ hãi.”

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

Nuôi bằng cái gì không biết? Nuôi cũng đến là mát tay!

“Ể? Vậy A Bạch không phải là con rắn huyện thái gia nuôi à? Sao rắn mọi người nuôi đều to hơn rắn sống ngoài tự nhiên vậy?”

Vạn Ninh nói một câu, làm huyện thái gia còn đang king ngạc, mụ mị vội giật thót mình.

“Sao vậy được? Ngươi nghĩ nuôi rắn bậy bạ cũng lớn được như vậy sao?”

Thế là, bốn phía liền vang lên tiếng dị nghị kiểu như “Ông cũng biết thế cơ đấy”, “Coi như cũng biết nói tiếng người”, “Thế tổ mẫu nhà ông nuôi sao mà được con rắn lớn thế”.

“Im miệng! Kẻ nào to gan dám bôi nhọ bản quan?”

Tất cả mọi người đều trưng ra vẻ mặt vô tội, cứ như việc chẳng liên can chi đến mình mà dỗ con, huýt sao với ngoáy mũi.

Sau đó tên sư gia từ chỗ trốn đằng xa chạy lại.

“Đại nhân,” kề tai nói nhỏ “Người này từ nơi khác đến, không có chỗ dựa. Chúng ta cứ lừa y nói là hổ kia đã ăn thịt người, bắt nó về xử tử, mỹ nhân… à không, còn chủ nhân của nó thì bắt tống vào đại lao, tùy đại nhân xử trí, con rắn lớn nọ thì để phái người đi bắt về sau cũng được, vậy không phải là một mũi tên trúng ba con chim sao?” Sư gia lại hiến gian kế.

Huyện thái gia nghe xong nước miếng chảy ròng ròng, liên tục gật đầu.

“Hà hà, vị này…”

“Ta họ Bạch.”

“À, Bạch công tử, chưa vội nhắc đến chuyện con rắn kia, ta nghi ngờ con hổ này đã ăn thịt người, cho nên phải đưa các ngươi về. Người đâu!”

“Xin hỏi đại nhân, chuyện xảy ra lúc nào vậy? Ăn thịt ai? Ăn ở đâu?” Nam tử họ Bạch nhẹ nhàng hỏi.

“Ặc…” Huyện tháo gia nhìn sư gia.

“Là, là và tối qua! Người bị hại là đứa con mà tiểu thiếu thứ ba của ta mới nhận nuôi!”

Người dân châu đầu ghé tai.

“Nhận nuôi á…” “Chắc chắn là do làm nhiều chuyện thất đức quá nên cưới ba đời vợ rồi mà chẳng sinh nổi mụn con…”

Mỹ nhân tóc dài áo trắng khẽ cười, tựa gió xuân tràn về giữa chúng nhân.

“Đại nhân, nói ra sợ ngài không tin, nhưng A Hổ và A Bạch nhà ta ăn chay.”

Ăn chay mà có thể lớn như vậy?! Mọi người không khỏi hiếu kì.

“Đại Nhân, ngài nói tối qua A Hổ ăn thịt người, hẳn phải có chức cứ xác minh rõ ràng phải không? Giả như trong miệng nó còn mặc ít vụn thịt chẳng hạn?”

“Việc này… không chừng là nhà ngươi muốn bao che cho nó, nên đã đánh răng rồi!” Huyện thái gia quyết muốn đổi trắng thay đen.

Bạch công tử từ tốn tiến về phía trước, tuy vẫn nhắm nghiền mắt, nhưng lại có thể đi thẳng đến trước mặt huyện thái gia.

“Đại nhân, dựa vào kiến thức và kinh nghiệm thì ngài hẳn phải biết, nếu dã thú ăn thịt, thì nội trong ba ngày miệng sẽ toàn mùi thịt thối, ta nói đúng không?”

Mỹ nhân đứng trước mặt, mùi hoa cỏ như có như không tỏa đến, khiến huyện thái gia phút chốc miệng lưỡi khô cứng.

“Phải, đúng vậy! Đây là chuyện người bình… không không, chỉ số ít người biết, nhưng bản quan kinh nghiệm phong phú, kiến thức siêu, siêu gì gì đó, đương nhiên biết rồi.”

Mỹ nhân nắm tay huyện thái gia, từng bước từng bước lùi về chỗ đứng ban đầu.

“Vậy, mời ngài thẩm định một chút đi.”

“Hả?”

Mỹ nhân khẽ đá một cái, đúng ngay điểm hõm sau đầu gối của huyện thái gia. Huyện thái gia quỳ xuống theo phản xạ, vừa hay quỳ ngay trước mặt con hổ, còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay mềm mại đã đặt sau ót lão, ấn dúi đầu lão về phía trước, con hổ lớn rất hiếu ý mà phối hợp lại, há to cái miệng, sau đó kẻ dúi kẻ mở miệng, đầu của huyện thái gia đã nằm vừa in trong miệng hổ.

“Đại nhân!” Sư gia kinh hô một tiếng.

Người dân im lặng như tờ, nhưng mỗi người đều mang vẻ mặt dữ dằn, vỗ tay hết mình.

“Sư gia đừng căng thẳng, ta nãy đã nói rồi, A Hổ không ăn thịt.” Bạch công tử “không thèm nhìn” bộ dạng căng thẳng đến tay chân cuống cuồng của sư gia, vẫn nhẹ nhàng hỏi huyện thái gia. “Đại nhân đừng sợ, ngài ngửi kĩ xem, có mùi thịt thối hay không?”

“Cứu, cứu…” Da hai bên đầu đến có thể cảm nhận rõ được từng chiếc từng chiếc răng nanh đang cắm xuống, huyện thái gia bị dọa sợ đến muốn tiểu ra quần, nhưng trước mặt mỹ nhân sao có thể mất mặt như vậy? “Cứu, cứu… chỉ ngửi thấy chút chút…”

“Chút chút gì cơ? Đại nhân nói rõ xem nào.” Nam tử vừa xinh đẹp vừa dịu dàng vuốt vuốt đầu hổ lớn như cổ vũ, nhưng hổ lớn lại tỏ ra vẻ ghê tởm như “hận không thể nhổ huyện thái gia ra xa”.

“Chút chút, chút chút…” Huyện thái gia tuy sợ đến không dám thở, nhưng chí ít cũng cũng ngửi được chút mùi trong miệng hổ… Ý? Dường như… đúng là không hề có mùi thịt thối… Giờ phải làm sao đây?

“Đại nhân, ta quên không nói với ngài, A Hổ nhà ta rất có linh tính, nếu nó không ăn thịt người mà ngài lại đổ oan cho nó, nó tức giận làm gì ngài, ta đây cũng khó đảm bảo.”

… Đầu nằm gọn trong miệng hổ, làm chuyện gì thì ai cũng đoán ra được.

Huyện thái gia biết gian kế của mình khó thành, nên chỉ có thể tạm thời bỏ cuộc.

“Bạch công tử, hổ nhà ngươi nuôi ngoan thật đấy, đúng là không có chút mùi thịt thối nào, chắc là ta sai rồi.”

“Vậy ta yên tâm rồi.” Bạch công tử mỉm cười kéo huyện thái gia ra, hổ kia liền xì xì khạc nước miếng.

Huyện thái gia vừa thoát khỏi miệng hổ, sư gia lập tức đón lấy, bị huyện thái gia đạp cho mấy cái xả giận.

“Vậy đại nhân còn muốn tìm A Bạch nhà ta nữa không? Ta kêu một tiếng là nó về liền.”

“Không không không, không cần.” Huyện thái gia vội vàng ôm đầu. “Nếu ngươi gọi một tiếng là về, thì chắc chắc là rắn ngươi nuôi rồi, không phải là con rắn của ta.”

“Thế nhưng!” Sư gia muốn lập công chuộc tội lại nhảy ra. “Tên nghi phạm này nói dối rằng hắn nhặt được vảy rắn trong miếu, nhưng nhìn cái thì biết đó là bảo thạch, ngươi có cách nào chứng minh hay không?”

“Ta không biết bảo thạch nào cả.” Bạch công tử lắc lắc đầu.

Huyện thái gia và sư gia vừa nghe, liền cười gian ra vẻ đắc thắng. Vạn Ninh vẻ mặt đau khổ, tiến lên vài bước xin chủ nhân của A Bạch giúp giải thích.

“Cơ mà A Bạch gần đây thay da, rơi vãi nhiều vảy rắn lắm.” Bạch công tử rút ra vảy rắn trong suốt phát sáng lấp lánh từ trong ngực áo. “Nếu đại nhân nói đến cái này… thì chẳng qua là vảy rắn mà thôi, mọi người thích, thì ta cũng rất vui lòng tặng mọi người làm quà kỉ niệm.”

Mọi người kích động nhỏ tiếng hoan hô, sau đó Bạch công tử liền tiến một cưới kéo người ở gần mình nhất — cũng chính là Vạn Ninh vừa mới lại gần y. “Vị tiểu ca này, nhờ ngươi giúp ta phát tặng từ phía ngoài cùng hộ ta nhé! Tặng xong rồi thì xin mọi người về cho.”

“Ơ, được.” Vạn Ninh biết nỗi oan của mình đã được rửa sạch rồi, vui vui vẻ vẻ ôm đống vảy rắn, chạy về phía đám người ở phía ngoài cùng, vừa phát quà vừa tiễn khách. “Cảm ơn Lý đại thẩm, đi đường cẩn thận. Cảm ơn Trần bá, đi đường cẩn thận. Tiểu Đậu ngoan, mang cái này về cho mẹ đi, đi cùng Trần bá đừng có tách ra nghe chưa…”

Huyện thái gia và sư gia nhìn chằm chằm vào Vạn Ninh, lại thật chẳng ra sao chen từ phía đám người ở trong cùng ra phía ngoài.

“Đại nhân, sư gia, xin lại đây một lát.” Mỹ nhân dịu dàng gọi lại. “Ta còn có thứ tốt hơn vảy rắn muốn tặng cho các ngài.”

Nghe y nói như vậy, huyện thái gia và sư gia vốn rất không cam lòng liền vội vã lại gần.

“Bạch công tử đúng là khách khí quá.”

“Đúng vậy, đúng vậy, đại nhân và ta đều không thích của cải của người khác, không cần phải quà cáp nhiều làm gì.”

“Đại nhân, ta chẳng hay người nơi đây lại thích những thứ như thế, vảy rắn chỉ có nhiêu đấy, nhưng ta còn có thứ từa tựa vảy rắn, chỉ tặng riêng cho các ngài.” Bạch công tử dịu dàng nói, sau đó xoay người về phía hổ lớn, nhổ một cái, nhổ xuống một túm lông. “A Hổ dạo đây cũng đang thay lông, túm lông này xin tặng hết cho các ngài, không cần khách khí.”

“Cái này…”

Bọn họ lấy đống lông ấy làm gì!

“Lẽ nào, các ngài ghét A Hổ sao?”

“Grào!”

“Sao thế được sao thế được!” Huyện thái gia và sư gia vội vàng vui mừng khôn xiết nhận lấy túm lông.

“Vậy, ta không tiễn nữa, hai vị đi đường cẩn thận.” Mỹ nhân hơi khom người, mái tóc trắng dài phất phơ xõa xuống.

Huyện thái gia và sư gia bất chợt cảm thấy vị mỹ nhân này không hề yếu đuối dễ bắt nạt như vẻ bề ngoài, chỉ biết cười mấy tiếng, gãi gãi mũi rồi xuống núi.

Vạn Ninh tiễn hết thôn dân, kể cả Châu đại tiểu thư cùng cha mẹ, bạn bè thân thích của hắn và lũ nha dịch, vui vẻ chạy lại tìm người toàn thân màu trắng kia..

“Tặng hết rồi!” Vạn Ninh vì có thể tặng cho mọi người nhiều bảo thạch nên cảm thấy vô cùng hưng phấn, có phần thở hổn hển.

“Tặng hết rồi? Không phải ta đưa ngươi rất nhều sao?” Mỹ nhân nhìn hai tay trống không của Vạn Ninh, hơi nhíu mày.

“Phải, mỗi người một mảnh vẫn còn thừa, ta bền tặng thêm cho Châu đại tiểu thư ba mảnh, bởi của vảy rắn của nàng còn để ở chỗ huyện thái gia, không biết là có thể lấy lại được không.”

“Chỗ còn lại thì sao?”

“Còn Tiểu Đậu muốn tặng cho đệ đệ không có mặt ở đây, nên ta đưa thêm cho nó một mảnh; Hà thúc nói họ hàng xa của ông ấy rất thích mấy món đồ chơi kiểu này, ta lại tặng thêm cho ông ấy một mảnh; Ngô Đại mở tiệm cầm đồ bảo thứ này bán ra vùng khác tiêu thụ được lắm, xin ta thêm hai mảnh…”

“Vậy của ngươi đâu?” Mỹ nhân ngắt lời hắn.

“Hả?”

“Ta hỏi phần của ngươi đâu?”

“Tôi có mà! Mấy lần trước tới tìm A Bạch, tôi đều nhặt vài mảnh về, tất cả đều để trong hộp gỗ nhỏ đặt bên gối ở đầu giường trong phòng ta, vào phòng cái là thấy liền.”

Không cần phải miêu tả rõ vậy đâu…

Hình như Bạch công tử nhẹ thở dài một hơi, lại thản nhiên mỉm cười, xoay người vào trong miếu.

Hổ lớn thấy vậy, sau khi duỗi người liền nhảy một bước lớn, thoắt cái đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.

Vạn Ninh có hơi bứt rứt trong lòng liền đi theo.

“Công tử, công tử” Vạn Ninh nhỏ giọng gọi, sợ mình nói lớn tiếng sẽ dọa nam tử tựa như được tạc nên từ bạch ngọc kia. “Thế, A Bạch đúng là do ngài nuôi dưỡng sao?”

“Ừ?”

“Thế…” Vạn Ninh ngại ngùng gãi đầu. “Bởi, ta thấy ngài rất giống A Bạch, à không, nên nói là A Bạch rất giống ngài mới đúng. Ấy, ý ta không phải là nói ngài giống rắn đâu!”

“Nhãn lực của ngươi tốt đấy.”

“Hả?”

Giữa lúc Vạn Ninh còn đang ngờ vực, thì vị nam tử trắng toát kia quay lưng về phía hắn đột nhiên cởi bỏ đai lưng, cởi bộ trường bào duy nhất trên người xuống.

“Công tử, ngài cởi đồ làm gì vậy?!” Vạn Ninh bị hành động đó dọa giật nảy mình, tay chân loạn xạ không biết nên trốn vào đâu, cứ như cái suy nghĩ “nam nhân cởi đồ trước mặt nam nhân là chuyện hoàn toàn bình thường” dường như hoàn toàn bốc hơi khỏi đầu hắn vậy.

Mà vào cái lúc Vạn Ninh đỏ mặt khó thở, nam tử cởi bỏ y phục càng thêm trắng nõn nà kia quay đầu lại.

Ấy là một đôi mắt tựa mĩ ngọc, trong suốt xanh biếc không gì sánh bằng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK