• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe của Lăng Viễn dừng lại, anh nhìn sang Tôn Phụng đang tháo dây an toàn, “Tôi có nên nghe lời Vệ Cương đưa chị lên trên không?”

“Không cần đâu, thứ 5 cậu nhớ đến đón tôi đúng giờ, đừng đến trễ nữa đấy.” Tôn Phụng để lại một câu nói rồi mở cửa xuống xe.

Gương mặt dịu dàng ngọt ngào vừa rồi bỗng chốc biến thành gương mặt lạnh lùng, Lăng Viễn không khỏi cảm thán, “Phụ nữ đúng là sớm nắng chiều mưa, giữa trưa trở trời.”

Tôn Phụng đang tắm thì bên ngoài phòng khách có tiếng gõ cửa, giờ này còn ai tới nữa, Tôn Phụng tắt vòi hoa sen, nhanh chóng lau người, mặc quần áo rồi đi ra ngoài.

Cô mở cửa thì thấy Vệ Cương đang đứng ngoài đó, “Sao anh lại tới đây, chẳng phải em đã nói chúng ta không gặp mặt riêng nữa rồi mà?”

“Em và Lăng Viễn là thật à? Vừa rồi hai người đang đóng kịch trước mặt anh đúng không?” Vệ Cương đứng ngoài cửa chất vấn Tôn Phụng.

“Em rảnh rỗi đến vậy hay sao mà phải tự biên tự diễn một vở kịch cho anh xem, lại còn hao tâm tổn sức để tìm một nam chính nữa?” Tôn Phụng hỏi ngược lại.

“Em không thể yêu Lăng Viễn.”

“Sao không thể? Bọn em đã yêu nhau một thời gian khi ở Mỹ, chỉ là không nói cho mọi người mà thôi.”

“Nhưng tối hôm đó…”

“Anh đừng nhắc tới tối hôm đó nữa, tối hôm đó là em uống say, nhưng bây giờ chúng ta đều rất tỉnh táo, hai người nên quay về vị trí ban đầu của riêng mình. Đã rất muộn rồi, em phải nghỉ ngơi, anh mau về đi.” Tôn Phụng nói rồi đóng cửa lại.

Sau khi khóa cửa lại, Tôn Phụng tựa mình vào cánh cửa gỗ lạnh lẽo, cố gắng không để nước mắt tuôn ra.

Thứ 5, Lăng Viễn đúng giờ tới đón Tôn Phụng, thấy cô đẩy hành lý ra ngoài, anh vội vàng xuống xe giúp cô để hành lý vào trong cốp xe.

“Nói thật, chị không chút rung động nào với vị trí trưởng khoa ngoại bệnh viện số Một à?” Lăng Viễn vừa lái xe vừa hỏi.

“Tạm thời tôi không muốn về nước.” Đây coi như là lời từ chối nhẹ nhàng của Tôn Phụng.

“Có những vấn đề đối diện với nó sẽ tốt hơn trốn tránh nó.”

Tôn Phụng biết Lăng Viễn đang nói gì, không trả lời anh.

“Lần này chị đi, tôi lại không có cơ hội được thể hiện khả năng diễn xuất nữa.” Lăng Viễn hoạt bát làm thay đổi bầu không khí gượng gạo trong xe.

“Cậu còn rất luyến tiếc à?”

“Có chứ.”

Tôn Phụng không nhịn được cười lên, “Đợi lần sau tôi về nước, nói không chừng cậu vẫn có cơ hội.”

“Nói rồi nhé, lần sau về nước chị vẫn phải cho tôi làm bạn trai đấy.”

Tôn Phụng vừa lấy vé xong thì Vệ Cương và Á Linh cũng tới.

Tôn Phụng đi lên trước ôm lấy Á Linh, “Hai người bảo trọng, có cơ hội thì đến San Francisco chơi.”

“Cậu cũng vậy, nhưng bây giờ có Lăng Viễn đang ở trong nước, cậu chắc chắn sẽ thường xuyên về hơn.”

Nghe tới đây, Vệ Cương nhìn sang Lăng Viễn, ánh mắt đượm tình của anh đang chăm chú nhìn Tôn Phụng, xem ra hoàn toàn không phải đang diễn. Yêu mội người có thể giữ miệng không nói ra nhưng ánh mắt có thể bị bại lộ bất cứ lúc nào.

Trước khi Tôn Phụng đi vào kiểm tra an ninh, Lăng Viễn lên trước ôm lấy cô, nói nhỏ bên tai cô, “Tôi chuẩn bị hôn chị, chị đừng tránh, tránh là bị lộ đấy.”

Lăng Viễn nói rồi không đợi Tôn Phụng phản ứng liền hôn lên má cô.

Dù biết là đang đóng kịch, nhưng mặt Tôn Phụng vẫn ngại ngùng đỏ ửng, vẫy tay về phía Vệ Cương và Á Linh, “Mình vào đây.”

“Đến nơi nhớ gọi điện thoại cho anh.” Lăng Viễn nhìn bóng lưng Tôn Phụng nói.

Tôn Phụng quay người lại, nhìn thấy nụ cười mật ngọt trên gương mặt anh, “Em biết rồi.”

Sáng thứ Hai, Lăng Viễn vừa đến phòng làm việc thì nhìn thấy đơn xin nghỉ việc của trưởng khoa Trương của khoa Ngoại, cũng là việc sớm đã trong dự đoán nên nội tâm Lăng Viễn không chút dậy sóng.

Anh cầm điện thoại gọi cho thư ký, “Mời trưởng khoa Trương của khoa Ngoại đến phòng làm việc của tôi một lát.”

Hơn một tiếng sau, trưởng khoa Trương mới tới, “ Viện trưởng Lăng, thật xin lỗi, buổi sáng tôi phải đi kiểm tra phòng bệnh, làm xong mới có thời gian qua đây.”

“Tôi hiểu, mời trưởng khoa Trương ngồi.” Lăng Viễn chỉ vào vị trí đối diện bàn làm việc.

Sau khi trưởng khoa Trương ngồi xuống, Lăng Viễn cầm đơn xin thôi việc của anh ta lên, “Tôi muốn hỏi trưởng khoa Trương, việc từ chức này không còn níu kéo được sao, nhất định phải thôi việc?”

Trưởng khoa Trương gỡ chiếc kính trên mặt xuống, “Viện trưởng Lăng, cậu cũng biết nghề này của chúng ta, tôi cũng đã làm công việc ở khoa ngoại cũng đã mấy chục năm, thường xuyên luân chuyển, tuổi cũng đã cao, không tránh khỏi lực bất tòng tâm, tôi nghĩ tôi cũng nên nghỉ ngơi rồi.”

Tất nhiên Lăng Viễn biết những điều này chỉ là lý do biện hộ, nguyên nhân thật sự chính là muốn Lăng Viễn khó xử, vừa mới nhậm chức viện trưởng chưa bao lâu, một vị trí quan trọng nhất là trưởng khoa ngoại lại từ chức, chắc sẽ không ít người đang đợi cười nhạo anh. Nhưng Lăng Viễn cũng không cúi đầu cầu xin anh ta, niềm kiêu hãnh khắc trong xương tủy của anh khiến anh không thể không phê duyệt đơn thôi việc của trưởng khoa Trương, “Được rồi, đã như vậy thì tôi cũng không miễn cưỡng nữa. Chỉ là, anh cũng biết vị trí trưởng khoa ngoại quan trọng cỡ nào, tôi sẽ cố gắng trong vòng một tháng sẽ tìm được người thích hợp thay thế anh, đến lúc đó hai người bàn giao xong công việc thì anh rời khỏi chức vụ sau, anh thấy được không?”

“Được, vậy tôi đợi cậu một tháng.”

Lăng Viễn không ngờ trưởng khoa Trương lại nhanh chóng đồng ý như vậy, xem ra anh ta chắc chắn mình sẽ không tìm được một trưởng khoa ngoại xuất sắc hơn anh ta, điều này lại càng kích thích mãnh liệt dục vọng Lăng Viễn nhất định phải tìm Tôn Phụng từ Mỹ về.

Anh nhìn qua đồng hồ, bây giờ Mỹ đang là buổi tối, thế là anh cầm điện thoại mở Wechat, nhắn một tin nhắn cho Tôn Phụng, “Trưởng khoa ngoại chỗ bệnh viện anh đã chính thức từ chức, giờ anh đang rất cuống quýt tìm người.” Viết xong, rồi lại sửa đi sửa lại hai lần, thấy không vấn đề gì anh mới gửi đi.

Trong nhà ở San Francisco, Tôn Phụng buông cuốn sách trong tay xuống, đang chuẩn bị tắt nguồn đi ngủ. Vừa cầm điện thoại lên thì có tiếng rung, cô mở tin nhắn Wechat, thấy tin nhắn Lăng Viễn gửi tới cô liền nhíu mày, vốn dĩ vừa mới thoát khỏi quan hệ ba người, cô khong muốn quay về làm sự việc phức tạp thêm, nên cô không trả lời mà tắt nguồn điện thoại luôn.

Buổi trưa, Lăng Viễn đang ăn cơm trong căng tin, cầm điện thoại ra xác nhận mấy lần, không có tin nhắn nào của Tôn Phụng, đang thấy kỳ lạ tại sao cô vẫn chưa trả lời tin nhắn thì Lý Duệ ngồi xuống bên cạnh anh, “Viện trưởng Lăng đang xem gì mà chăm chú vậy?”

“Không có gì.” Lăng Viễn cầm điện thoại bỏ vào trong túi áo blouse.

“Nghe nói trưởng khoa Trương đã chính thức từ chức, anh cũng đã đồng ý rồi?”

“Tin tức lan truyền nhanh thật đấy.” Lăng Viễn không cả ngẩng đầu lên nói.

“Chắc chắn là anh ta truyền ra ngoài, khích tướng anh thôi.”

“Tùy anh ta.”

“Nhìn bộ dạng đã có dự định trong lòng này của anh, xem ra đã nghĩ ra người thay thế anh ta rồi à?”

“Tôn Phụng chẳng phải là người có ngay trước mắt sao, luận việc công, chuyên môn cô ấy xuất sắc hơn anh ta, cũng có thể bịt miệng mấy người đó lại. Luận việc tư, tôi cũng có thể làm việc cùng một chỗ với cô ấy, nói không chừng lại nắm chắc bạn gái trong tay, đây chẳng phải một công đôi việc sao?”

“Vậy trưởng khoa Tôn đã đồng ý rồi à?”

Lăng Viễn thở dài “Haizzz…Vẫn chưa, nhưng tôi sẽ khiến cô ấy đồng ý.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK