• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi tan làm quay về căn hộ, cho đến tận tối Lăng Viễn vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời của Tôn Phụng, anh lại soạn một tin nhắn gửi đi, “Tôi đang sắp bị lửa thiêu cháy đến chân rồi, chị cứ nhẫn tâm thấy chết không cứu vậy sao?”

Lần này tin nhắn vừa gửi đi không bao lâu, Tôn Phụng gọi luôn cho anh, hỏi một cách từ tốn, “Viện trưởng Lăng, sao mà lửa cháy đến chân, còn nói tôi thấy chết không cứu, tôi không gánh được trách nhiệm ấy đâu.”

“Trưởng khoa ngoại ở bệnh viện tôi đã chính thức đề xuất từ chức, tôi đã nói để anh ta ở lại làm một tháng cuối cùng, tháng sau mà bệnh viện số Một vẫn chưa có trưởng khoa Ngoại, chị nói xem chẳng phải lửa đang cháy đến chân tôi rồi sao?”

“Cũng rất nhiều bệnh viện không có trưởng khoa Ngoại, các phòng chuyên khoa có trưởng khoa thì vẫn hoạt động bình thường đấy thôi.”

“Từ trước tới nay bệnh viện số Một đều có trưởng khoa Ngoại, tôi cũng không thể vừa mới nhậm chức đã bãi bỏ chức vụ này, như này lại càng có thêm nhiều lời ra tiếng vào.”

Tôn Phụng im lặng một lúc mới nói, “Tôi xin lỗi, Lăng Viễn, tôi cũng rất muốn giúp cậu, nhưng cậu cũng rõ quan hệ của tôi và Vệ Cương rất phức tạp, tôi không muốn lại về nước cuốn vào mớ bòng bong ấy. Hơn nữa chỉ khi tôi ở Mỹ thì Á Linh mới yên tâm.”

“Tôn Phụng, chị như này căn bản không giải quyết được vấn đề.”

“Nhưng trước mắt duy trì trạng thái như này là cách tốt nhất rồi.”

Tôn Phụng đã nói đến bước này, Lăng Viễn cũng không biết nói gì nữa, “Được thôi, vậy tôi cũng không thể miễn cưỡng…”

Đầu dây bên kia Tôn Phụng cũng có thể cảm nhận được sự thất vọng trong ngữ khí của Lăng Viễn, nhưng cũng chỉ có thể áy náy mà tắt máy.

Thứ 5, trong cuộc họp các trưởng khoa, người có dụng tâm khác làm khó Lăng Viễn, “Viện trưởng Lăng, nghe nói tháng sau trưởng khoa Trương sẽ rời khỏi bệnh viện của chúng ta, khoa của chúng tôi còn có hai bệnh nhân nặng đang cần trưởng khoa Trương tiến hành phẫu thuật, anh xem bây giờ phải làm thế nào?”

“Ca phẫu thuật nào cũng chỉ có trưởng khoa Trương làm được à, vậy các trưởng khoa của các khoa có phải cũng nên xem lại năng lực chuyên môn của mình không?” Lăng Viễn cũng không tỏ sự yếu thế trả lời lại.

“Viện trưởng Lăng, cũng không thể nói như vậy, suy cho cùng trưởng khoa Trương là chuyên gia có cấp bậc cao nhất trong nước, rất nhiều người nhà bệnh nhân chỉ đích danh yêu cầu trưởng khoa Trương thực hiện, chúng tôi cũng hết cách.”

Lăng Viễn nhìn sang trưởng khoa Trương đang ngồi chéo mình cúi đầu không nói, nghĩ chắc anh ta đang mừng thầm trong lòng, “Mọi người có thể yên tâm, tôi đã tìm được người thích hợp để thay thế trưởng khoa Trương đảm nhận vị trí trưởng khoa Ngoại của bệnh viện số Một, nhưng bây giờ chị ấy đang ở Mỹ, nửa tháng sau sẽ về nước.”

Ngồi ở đây có mấy vị trưởng khoa trước đây đã theo Tôn Phụng cùng chẩn đoán bệnh nhân, liền đoán ra là Tôn Phụng, “Trưởng khoa Tôn sẽ về nước sao?”

“Đúng vậy, tháng sau Tôn Phụng sẽ về nước đảm nhận chức trưởng khoa Ngoại của bệnh viện số Một.” Lăng Viễn cũng không biết mình lấy dũng khí từ đâu để nói khoác như vậy.

Bầu không khí trong phòng họp bỗng chốc thay đổi, “Nếu như là trưởng khoa Tôn vậy thì không vấn đề gì.”

“Nghe nói Tôn Phụng đang là trưởng khoa Ngoại của viện Y California, sao lại đồng ý về bệnh viện số Một của chúng ta?”

“Ừ, nhưng lần trước chị ấy cũng đặc biệt đến chỗ chúng ta thực hiện ca phẫu thuật, xem ra quan hệ của viện trưởng Lăng và chị ấy rất tốt.”

Buổi họp kết thúc, mọi người lần lượt rời khỏi phòng họp, đầu Lăng Viễn đau như búa bổ, Tôn Phụng đã bày tỏ rõ ràng sẽ không về nước, phải lấy cái gì để điền vào lời nói khoác này đây. Lúc đi qua phòng thư ký, Lăng Viễn dừng lại, nói với thư ký ở bên trong, “Giúp tôi xem xem chuyến bay sớm nhất đến San Francisco.”

Một lát sau, thư ký gõ cửa rồi đi vào phòng làm việc của Lăng Viễn, “Viện trưởng, tối nay có một chuyến bay thẳng tới San Francisco.”

“Vậy đặt vé cho tôi đi.”

“Có cần đặt vé về luôn không ạ?”

Lăng Viễn nghĩ một lúc, “Tạm thời chưa cần, vé về tôi tự đặt.”

Đến San Francisco, Lăng Viễn gọi xe đến thẳng nhà Tôn Phụng, đi tới cửa ấn chuông.

Tôn Phụng đang chuẩn bị vào phòng ngủ thì nghe thấy tiếng chuông, lại đi ra ngoài, nghĩ trong bụng tối thế này rồi còn ai tới chứ. Cô đi xuống dưới tầng, ngang qua phòng khách đến cửa, Tôn Phụng mở cửa ra thấy Lăng Viễn đang đứng bên ngoài, sững người trong phút chốc, “Lăng Viễn? Sao đột nhiên cậu lại tới đây?”

“Đói chết mất, chị có gì ăn không?” Lăng Viễn cũng không đợi Tôn Phụng mời mà cứ thế xách hành lý xông vào nhà.

“Ây….Cậu…nửa đêm nửa hôm…” Tôn Phụng khó hiểu đến không nói lên lời.

“Tôi đói rồi, chị có thể nấu chút gì cho tôi được không?” Lăng Viễn nhìn Tôn Phụng với vẻ mặt đáng thương.

“Sao cậu lại tới đây, trên máy bay người ta không cho cậu ăn à?”

“Trên máy bay được ăn có một tý sao đủ được, huống hồ 12 tiếng mà chỉ cho ăn có hai bữa.”

“Vậy cậu đợi một lát, tôi đi nấu mì cho cậu.”

Tôn Phụng đang nấu mì trong bếp, chốc lát lại ngẩng đầu nhìn sang Lăng Viễn đang ngồi ngoài phòng khách giải quyết công việc qua điện thoại, trong lòng nghi hoặc sao đột nhiên cậu ấy lại tới San Francisco.

Một lát sau, Tôn Phụng bê bát mỳ để lên bàn, gọi Lăng Viễn ở ngoài phòng khách, “Cậu mau qua đây ăn đi.”

Lăng Viễn đói thật sự, đi qua vừa ngồi xuống liền cầm đũa lên ăn như hổ đói. Tôn Phụng lấy mấy tờ giấy ăn đưa cho anh, “Cậu ăn chậm thôi, cũng chẳng có ai tranh ăn của cậu.”

Cứ thế mà hết sạch bát mỳ trong phút chốc, Lăng Viễn thỏa mãn đặt đũa xuống, “Ngon thật ấy.”

“Vậy bây giờ cậu có thể nói với tôi tại sao cậu tới chưa?” Tôn Phụng ngồi đối diện Lăng Viễn, gương mặt đầy ắp sự nghi hoặc.

“Tôi đến đây tìm chị thôi.”

“Không thể nào, đừng đùa tôi.” Tôn Phụng dường như buột miệng nói ra.

“Tôi nói thật. Hôm qua trong cuộc họp tôi đã nói tháng sau chị sẽ về nước đảm nhiệm chức vụ trưởng khoa Ngoại của bệnh viện số Một, chị nói xem phải làm sao đây?” Lăng Viễn nói tới đây, nhún vai tỏ vẻ bất lực.

“Sao cậu lại có thể nói bừa như vậy, tôi đồng ý với cậu là tôi sẽ về nước khi nào?”

“Chị nghĩ xem, trong cuộc họp của các trưởng khoa, một đám người chất vấn tôi tại sao lại đồng ý đề nghị từ chức của trưởng khoa Trương, trong lúc rối trí với sĩ diện lên cao, thế là miệng tôi buột miệng nói ra.” Lăng Viễn không kìm được cười lên, “Chị không biết khi họ nghe thấy chị sẽ đến bệnh viện chúng tôi, thái độ quay ngoắt 180 độ luôn, còn trưởng khoa Trương thì hai chữ khó coi hiện rõ trên mặt.”

Tôn Phụng lại không thể cười nổi, “Vậy tôi không thể về nước, tiếp sau cậu sẽ làm thế nào?”

“Chị xem tôi đã tới tận San Francisco để mời chị về, chị thật sự thấy chết không cứu sao?” Lăng Viễn vẫn tỏ vẻ bi thảm.

“Lăng Viễn, cậu là viện trưởng, sao cậu lại giận dỗi như một đứa trẻ rồi nói ra những việc không thể làm được như vậy? Tôi đã nói rất nhiều lần, việc này tôi thật sự không thể giúp được cậu.”

Trong phúc chốc sắc mặt Lăng Viễn liền thay đổi, “Chị bây giờ là đang qua cầu rút ván đấy, lần trước tôi vừa mới giúp chị, bây giờ chị liền mặc tôi sống chết ra sao.”

“Haizz….” Tôn Phụng thở dài, rơi vào cảnh khó xử hai bề.

“Tôi cứ tưởng rằng tôi đích thân chạy tới đây một chuyến thì có thể khiến chị hồi tâm chuyển ý, xem ra là tôi tự mình đa tình. Vậy tôi cũng không làm phiền chị nữa.” Lăng Viễn kéo ghế, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Tôn Phụng đuổi theo từ phía sau, kéo lấy tay anh, “Lăng Viễn…đã nửa đêm rồi, cậu đi đâu?”

“Tìm một khách sạn để ở, sáng sớm mai tôi đặt vé máy bay về Bắc Kinh.”

Cậu ấy đặc biệt tới San Francisco để tìm mình, nghĩ tới đây Tôn Phụng lại mềm lòng, “Muộn thế này cũng không dễ gọi xe, tối nay cậu ngủ ở đây đi, ngày mai rồi hai chúng ta nói chuyện sau.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK