16.
Kỳ thi cuối kỳ năm nay, trường đã mời chuyên gia nông nghiệp bên ngoài đến chấm điểm cho chúng tôi. Cà chua nhỏ của tôi tuy trải qua giông bão nhưng may mà vẫn nghiêng ngả lảo đảo mà chín.
Nhóm chuyên gia mặc đồ lao động bình thường, đi qua ruộng thí nghiệm của chúng tôi. Khi ngang qua tôi, một nữ giáo sư đi đầu ngừng lại, chỉ vào tấm biển dựng bên cạnh ruộng tôi hỏi: “Đây là gì?”
Tôi nghiêm túc: “Là tên em đặt cho Cà chua nhỏ.”
Trên biển viết: “Vả cho Diệu Diệu một cái thật mạnh.”
…
Nữ giáo sư đó nhìn tôi sâu xa, không nói gì bỏ đi.
Buổi tối ăn cơm trong nhà ăn, bà ấy ngồi xuống cạnh tôi, tôi vẫn đang gặm chân gà.
Giáo sư nhìn tôi vài lần, nói: “Sao em lại đặt tên cho cây?”
Tôi đáp chiếu lệ: “Dạ… đặt đại thế thôi ạ.”
Giáo sư: “Em giống con trai cô, nó cũng thích đặt tên cho cây cối.”
Tôi: “Thế ạ, con trai cô giống cô nên đặt tên chắc sẽ hay ho tao nhã, không phải kiểu như Diệu Diệu, Hương Hương…”
Tôi lắc đầu ngán ngẩm.
Giáo sư cười cười không đáp.
“Mẹ.”
Một bóng đen phủ trước mặt tôi, tôi ngước lên thấy Yến Tử An.
Đó không phải vấn đề chính, vấn đề là -- anh gọi ai là mẹ?
Tôi cứng ngắc quay sang nhìn giáo sư, bà cười tủm tỉm: “Nghe Tử An nhắc tới con, Lâm Diệp Bạch phải không. Chào con, giới thiệu chính thức, bác là mẹ nó, tên Dư Diệu.”
Bà nhấn mạnh chữ Diệu.
Tôi sững người như bị sét đánh.
Mãi đến khi Yến Tử An kéo tôi ra ngoài, tôi mới định thần lại, sau đó túm chặt tay áo anh: “Từ từ đã! Ba anh tên gì?”
“Yến Tương.”
Hương Hương… (Tương 相 đọc là xiāng, Hương 香 cũng đọc là xiāng)
Mẹ kiếp, ai lại lấy tên ba mẹ đặt tên cho cây cối chứ!
Yến Tử An xem đó là điều hiển nhiên: “Nhà anh đó, nhà anh còn có một chậu trúc xanh tên là Yến Tử An đó.”
Tâm trạng tôi thực phức tạp.
Yến Tử An đột nhiên hỏi: “Nghe nói em đặt tên cho Cà chua nhỏ? Tên là gì?”
Tôi: “…”
Danh Sách Chương: