Tần Thuật Dương:?
Lăng Kỳ Ý: Cậu đang ở đâu thế? (Soái ca phòng 503, tòa số 7)
Tần Thuật Dương: Đang ở chỗ học trưởng(*), có mấy chuyện cần hỏi.
(*) Học trưởng là một từ Hán Việt để chỉ nam sinh học giỏi đứng đầu tiêu biểu cho một khối hay một trường học nào đó
Lăng Kỳ Ý: Học trưởng đã đi học rồi sao? (Soái ca phòng 503, tòa số 7)
Tần Thuật Dương: Anh ấy quay lại trường sớm.
Lăng Kỳ Ý: Khi nào thì cậu về? (Soái ca phòng 503, tòa số 7)
Tần Thuật Dương: Có chuyện gì không?
Lăng Kỳ Ý: Tôi đói quá, cậu có thể thuận tiện mang cho tôi chút đồ ăn được không? (Soái ca phòng 503, tòa số 7)
Tần Thuật Dương: Tại sao sau mỗi câu đều phải thêm một dòng như vậy?
Lăng Kỳ Ý: Tôi sợ cậu không nhận ra. (Soái ca phòng 503, tòa số 7)
Tần Thuật Dương: Ừ. (Chiều cao 1m85)
Lăng Kỳ Ý:?
Tần Thuật Dương: Hiểu rồi, tôi sẽ mang cho cậu, khoảng nửa tiếng nữa tôi về. (Chiều cao 1m85)
Lăng Kỳ Ý: Tôi không hiểu lắm, có phải nam sinh nào cũng muốn thêm chiều cao của mình sau mỗi câu nói không vậy??
Tần Thuật Dương: Cậu cũng có thể thêm mà. (Chiều cao 1m85)
Lăng Kỳ Ý: Được rồi, cảm ơn cậu. Cảm giác như cậu đang sỉ nhục tôi vậy, im lặng dùm đi.
✧✧✧
Tần Thuật Dương mang cho Lăng Kỳ Ý một phần mì lạnh nướng(*) cho bữa tối. Thấy Lăng Kỳ Ý chuyển tiền ăn cho mình, Tần Thuật Dương bèn nói chuyện với cậu về công việc bán thời gian.
(*) Mì lạnh nướng là một món ăn nhẹ đặc sản của tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc. Mì lạnh nướng được nấu bằng mì đặc biệt giống như những mảnh giấy, với trứng, hành tây và các nguyên liệu khác. Mì hay được trộn với tương đen hoặc tương ớt
“Tìm được rồi à?!”
“Tìm được rồi”.
“Là gì vậy, là gì vậy!”
“Tôi có hai công việc bán thời gian, một là gia sư, hai là thu ngân trong quán trà sữa”. Đây là chuyện mà Tần Thuật Dương đã trao đổi với học trưởng ban nãy, “Lương gia sư cao hơn một chút, làm 60 tệ/giờ, phụ đạo môn Toán cho một học sinh năm nhất Cao trung. Còn thu ngân quán trà sữa làm 20 tệ/giờ, nếu cậu chọn quán trà sữa thì tôi với cậu có thể làm chung.
“Công việc gia sư thì sao?”
“Học sinh đó chỉ cần dạy kèm một môn. Đương nhiên cũng chỉ cần thuê một giáo viên thôi”.
“Vậy tôi sẽ đi làm ở quán trà sữa”. Lăng Kỳ Ý ngay lập tức đưa ra quyết định mà không cần suy nghĩ, “Như vậy chúng ta có thể làm việc cùng nhau!”
Tần Thuật Dương nheo mắt nhìn cậu, lạnh nhạt nói: “Có ý gì?”
“Hả?” Lăng Kỳ Ý đang cầm đũa trên tay, bày ra bộ dáng mất kiên nhẫn, “Cậu không muốn làm chung với tôi sao?”
“Không nghĩ gì”.
“Ồ”. Lăng Kỳ Ý cũng không miễn cưỡng hắn, xoay người bắt đầu ăn bát mì lạnh nướng, “Thế tôi đi làm một mình vậy”.
Tần Thuật Dương: “…”
✧✧✧
Dĩ nhiên, kết quả cuối cùng là Tần Thuật Dương và Lăng Kỳ Ý cùng làm việc ở quán trà sữa.
Quán trà sữa cách trường học của họ khoảng hai con phố, mất mười phút đi bộ. Lăng Kỳ Ý nóng lòng muốn kiếm tiền, nhưng Tần Thuật Dương nói với cậu đây là thông báo về công việc thôi, còn chưa có thời gian làm chính thức.
“Tại sao?!”
Tần Thuật Dương nhìn cậu như nhìn một tên ngốc: “Hiện tại mới chỉ có sinh viên năm nhất nhập học, ông chủ đâu phải không biết tính toán. Nếu khai trương vào thời điểm này khác nào quăng tiền ra ngoài cửa sổ?”
Lăng Kỳ Ý suy nghĩ một lúc, thấy những lời hắn nói cũng đúng.
Huấn luyện quân sự buổi tối thực sự rất nhàm chán, một vài huấn luyện viên sẽ tổ chức các hoạt động chung cho sinh viên. Nhưng huấn luyện viên của lớp Lăng Kỳ Ý thuộc phái thực chiến, anh ta không có nhu cầu vui chơi ngắm hoa, mà chỉ chăm chăm tăng cường huấn luyện vào ban ngày. Sau đó sẽ dặn dò bọn họ nghỉ ngơi thật tốt vì ngày mai sẽ càng vất vả hơn hôm nay.
Trải qua mấy ngày, khuôn mặt của Lăng Kỳ Ý đã bị cháy nắng thành từng mảng. Phía trên trán bị vành mũ che mất vẫn có màu da như ban đầu, nhưng vùng dưới trán đã rám nắng đi vài phần. Tối nay khi nhìn vào gương, thấy nước da dị thường đến mắc cười của mình, cậu chỉ biết than thở, “Làm sao bây giờ—— mặt tôi—— “
Tần Thuật Dương chê cậu la hét ầm ĩ, liền bảo cậu im lặng. Lăng Kỳ Ý quay đầu, thấy hắn đang đeo tai nghe chơi game.
Cậu tò mò đứng dậy đi đến phía sau Tần Thuật Dương. Mặc dù Lăng Kỳ Ý nhìn game không hiểu, nhưng xem những thao tác hoa lệ của Tần Thuật Dương vẫn khiến người ngoại đạo như cậu cảm thấy đẹp trai vô cùng.
“Quào!”
“Ui chao——!”
“Trời ơi——Đẹp trai quá đi——”
“Trời đất!”
Tần Thuật Dương giật giật khóe miệng mấy cái, tâm trạng lập tức nổi xung: “Cậu đừng có ồn ào nữa được không?”
Lăng Kỳ Ý vờ như không nghe thấy: “Tần Thuật Dương, cậu đẹp trai cực luôn!”
Tần Thuật Dương nhìn màn hình đen trắng cùng bảng thành tích vô cùng thê thảm của mình, thật sự không hiểu đẹp trai chỗ nào.
“Cậu đang nói về ai vậy?”
“Cậu đó?” Lăng Kỳ Ý khom người chỉ vào một nhân vật trên màn hình, “Người này này! Không phải là cậu sao?”
“Lăng Kỳ Ý”.
“Hở?”
“Đây không phải tôi”. Tần Thuật Dương bất đắc dĩ lên tiếng, ngữ khí không thể tin nổi, “Là quân địch bên kia”.
✧✧✧
Khóa huấn luyện quân sự kéo dài hai tuần. Khi ngày khai giảng đến gần, rất nhiều sinh viên lần lượt trở lại trường học.
Vào ngày kết thúc huấn luyện quân sự, Lăng Kỳ Ý tùy ý tìm một quán ăn để mua bữa tối. Cậu đứng cuối hàng, trong lúc xếp hàng, cậu lấy điện thoại di động lướt xem Bar của trường.
【Tôi thích một cô gái trong thời gian huấn luyện quân sự, có nên thổ lộ với cô ấy không?】
【Nữ sinh trốn trong góc để nghỉ ngơi lúc tầm ba giờ chiều nay! Nếu nhìn thấy bài viết này, có thể phản hồi tôi không? Tôi thích bạn! 】
【Trong lúc đi đội hình, tôi bị trặc chân và được cậu ấy cõng đến phòng y tế, bỗng nhiên cảm thấy trái tim mình loạn nhịp. 】
【Là mị đã già rồi sao? Sao bấm vào chủ đề nào cũng thấy bong bóng hồng nổi lềnh phềnh vậy?】
Lăng Kỳ Ý xem xem một lúc, cuối cùng cũng tới lượt cậu. Cậu ngẩng đầu nhìn thực đơn và nói, “Cho tôi một burger gà giòn, một phần khoai tây chiên, hai bánh trứng và một miếng cánh gà cay”.
“Tôi muốn mua mang về”.
Thanh toán xong, cậu đứng sang bên cạnh chờ đồ ăn. Nữ sinh đứng xếp hàng phía sau cậu cũng vừa gọi món.
Vì vậy liền biến thành hai người cùng đứng chờ đồ ăn.
Nữ sinh kia mặc đồng phục huấn luyện quân sự giống Lăng Kỳ Ý, nhất định cũng là sinh viên năm nhất. Lăng Kỳ Ý không biết cô ấy, nhưng cô ấy lại nhận ra Lăng Kỳ Ý.
“Cậu là Lăng Kỳ Ý?”
Lăng Kỳ Ý sửng sốt một lúc, như thể không ngờ người bên cạnh sẽ bắt chuyện với mình: “Đúng”.
“Tôi biết cậu!” Khi nữ sinh cười lên, khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ, “Tần Thuật Dương ở ký túc xá cậu rất nổi tiếng đó! Cho nên khi mọi người nói chuyện về cậu ấy, cũng sẽ thuận tiện nhắc tới cậu!”
“Ừm…” Lăng Kỳ Ý thực sự không biết nên đáp lời như thế nào.
“Vậy cậu ấy thật sự có bạn gái rồi sao?!”
“A…” Mớ hỗn độn do mình gây ra thì phải tự mình dọn dẹp, Lăng Kỳ Ý dũng cảm trả lời, “Thật”.
“Có cũng bình thường thôi, cậu ấy đẹp trai vậy mà”. Nữ sinh có tính cách khá cởi mở và vui vẻ, cô nhìn Lăng Kỳ Ý, đột nhiên nói: “Tôi thấy cậu cũng rất đẹp trai nha? Tại sao mọi người không nói về cậu nhỉ?”
Lăng Kỳ Ý kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm một lúc, cả khuôn mặt liền đỏ lựng lên.
✧✧✧
Khi Tần Thuật Dương trở lại ký túc xá, hắn nhìn thấy Lăng Kỳ Ý đang ngồi ở bàn học, lơ đãng ăn một chiếc bánh hamburger.
Cậu ăn rất duyên dáng, cắn từng miếng nhỏ. Tần Thuật Dương xem trọn vẹn một phút đồng hồ, nhất thời không nhịn được nhắc nhở: “Cậu tính ăn cả túi đựng bánh sao?”
“A…” Lăng Kỳ Ý nghe thấy tiếng Tần Thuật Dương mới tỉnh táo lại, phun miếng túi giấy ra khỏi miệng, hồn vía lên mây nhìn hắn, “Tần Thuật Dương…”
Tần Thuật Dương vừa nghe giọng điệu của cậu liền cảm giác có cái gì đó không đúng, lại nhìn vào mắt cậu, chỉ thấy ánh mắt đang tản ra.
“Làm sao thế?”
“Tôi cảm giác như mình đang yêu”.
Tần Thuật Dương theo bản năng nhíu mày, ngữ khí không tốt nói: “Với ai?”
“Tôi không quen cô ấy…” Lăng Kỳ Ý kể lại ngắn gọn tình huống lúc đi mua bữa tối ban nãy, “…Cô ấy đứng trước mặt tôi và khen tôi đẹp trai…”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, tôi trở về ký túc xá”.
Tần Thuật Dương cau mày nhìn cậu hồi lâu, đột nhiên nói: “Lăng Kỳ Ý, nhìn tôi”.
Lăng Kỳ Ý ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, ngây ngốc đối diện với ánh mắt Tần Thuật Dương.
Tần Thuật Dương nhìn cậu, đôi môi ngập ngừng mấy lần, nghiêm túc mà trịnh trọng nói: “Cậu rất đẹp trai”.
Hai người đã ở chung hơn một tuần, nhưng đây là lần đầu tiên Lăng Kỳ Ý nghe thấy Tần Thuật Dương khen ngợi mình. Đồng tử của cậu hơi giãn ra, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
“Cậu, cậu, cậu… Sao đột nhiên lại nói như vậy!”
“Có cảm giác gì?”
“Cảm giác nhè nhẹ, phiêu phiêu”.
“Là yêu sao?”
“Yêu”.
Tần Thuật Dương: “…”