Di chứng của ngày huấn luyện quân sự đầu tiên dường như đặc biệt nghiêm trọng đối với Lăng Kỳ Ý. Lúc đi mua cơm cho Tần Thuật Dương về, cả người cậu đều cảm thấy không thoải mái.
Tần Thuật Dương nhìn cậu đặt bữa tối lên bàn, vô thức nắm lấy cổ tay cậu.
“Mặt cậu bị sao vậy?”
Lăng Kỳ Ý bối rối, lặp lại câu hỏi của hắn: “Mặt tôi làm sao cơ?”
Cậu vốn trắng trẻo, nhưng vì bôi kem chống nắng không đúng cách nên dù ngất xỉu, vừa hay lười biếng được một chút, thì vẫn bị cháy nắng.
Khuôn mặt Lăng Kỳ Ý lúc này đỏ ửng lên, như bị sốc nhiệt khi ở trên cao. Nhưng nếu nhìn kỹ, dường như trên bề mặt cậu đã xuất hiện những vết bong da. Tần Thuật Dương giơ tay lên, vừa định chạm vào mặt cậu liền sững người lại.
Bởi vì Tần Thuật Dương nhớ ra hình như mình còn chưa rửa tay.
Nhìn thấy hắn giơ tay ra, Lăng Kỳ Ý theo phản xạ lùi lại vài bước. Cậu cau mày, dường như không quen với việc tiếp xúc thân mật như vậy.
“Mặt cậu không rát sao?”
Tần Thuật Dương nhìn bộ dạng ngu ngơ của cậu, cảm thấy không nói nên lời.
Lăng Kỳ Ý mãi sau mới nhận ra trên mặt mình có vết thương nhẹ từ sau khi rời khỏi sân tập. Cậu muốn chạm vào mặt, nhưng Tần Thuật Dương đã nhanh tay lẹ mắt hất tay cậu ra.
“Không được sờ, tay còn chưa rửa, bẩn lắm”.
Thần sắc Lăng Kỳ Ý thay đổi tức thì. Cậu vô cùng lo lắng chạy vào phòng tắm, khóc lóc nhìn gương hét lớn: “A a a, không phải chứ! Mặt của tôi sao lại biến thành thế này!”
“Cậu bị cháy nắng”.
“Tôi, tôi, tôi… Tôi sẽ không bị xấu đi đấy chứ!” Tâm lý Lăng Kỳ Ý có chút suy sụp, cậu mới vào đại học mấy hôm, tại làm sao mà không ngày nào không gặp chuyện.
Tần Thuật Dương khó chịu vì bị quát tháo, lấy điện thoại ra nói với cậu: “Tôi giúp cậu tìm cách giải quyết”.
✧✧✧
Tần Thuật Dương mở nhóm lớp, lúc này quần chúng đang tám chuyện rất sôi nổi. Hắn thậm chí còn không buồn liếc xem họ đang nói về điều gì, chỉ gõ vào khung chat—— Có ai có gel lô hội không? Cho tôi mượn với, cám ơn.
Tần Thuật Dương chưa từng gửi tin nhắn trong nhóm lớp, ngoại trừ ngày đầu tiên mở nhóm thành công. Kể từ đó, hắn sủi bọt không tăm hơi, rất nhiều suy đoán cho rằng có khi hắn đã chặn nhóm lớp rồi.
“Tôi có!”
“Tôi cũng có!”
“Tôi nữa, tôi cũng có!”
Những người trả lời hắn phần lớn là bạn học nữ. Thấy Tần Thuật Dương mượn gel lô hội, Cố Trạch Bình cảm thấy hơi kỳ lạ. Vì vậy, cậu ta @ hắn để hỏi – Sao cậu phải mượn gel lô hội thế?
“Lăng Kỳ Ý bị cháy nắng, đang bị bong da rồi”.
“A?!”
“Cái đệch!!”
“Bong da?! Sẽ rát lắm đấy!!”
“Vừa rồi tôi có thấy cậu ấy ở căn-tin! Bảo sao mặt cậu ấy đỏ như vậy! Tôi còn tưởng cậu ấy nóng!”
“Các cậu ở khu kí túc xá nào? Tôi sẽ gửi ở dưới lầu cho. Vừa hay tôi cũng có rất nhiều kem chống nắng, để các cậu mượn dùng cũng được!”
“Tôi tình cờ mang theo mặt nạ trị cháy nắng nè! Để tôi gửi một hộp qua cho nhé! Cháy nắng rất đau và ngứa, bôi lên sẽ đỡ nhiều đấy!”
Tần Thuật Dương nhìn các nữ sinh trong nhóm lớp vô cùng nhiệt tình giúp đỡ, @ họ và nói: Cám ơn, để tôi cho các cậu biết tòa ký túc xá rồi sẽ tự xuống lấy.
Sau khi gửi đi, nhận ra giọng điệu của mình có vẻ không thân thiện lắm, dù sao cũng đang đi nhờ vả người ta, hắn vội thêm một biểu tượng cảm xúc——
“Hoa tươi.jpg”
Vì chuyện này mà nhóm chat sôi sùng sục một phen. Các nam sinh không ngừng gào khóc kêu trời tại sao không nhận được đãi ngộ như vậy. Quả nhiên, ngoại hình thực sự có thể ảnh hưởng đến cuộc đời của một con người. Các nữ sinh nườm nượp gửi hết món đồ nọ tới món đồ kia. Ký túc xá của Tần Thuật Dương lúc này có thể mở một cửa hàng mỹ phẩm nhỏ ngay và luôn.
Lăng Kỳ Ý rửa tay với vẻ mặt đau khổ, Tần Thuật Dương đứng ở cửa phòng tắm gọi cậu ra.
“Làm gì vậy!”
“Giúp cậu giải quyết phiền phức”.
✧✧✧
Tần Thuật Dương ra ngoài một chuyến mà thu hoạch đầy tràn. Hắn trở về ký túc xá với đủ loại mỹ phẩm, đồng thời giới thiệu công dụng của từng loại mỹ phẩm cho Lăng Kỳ Ý.
“Cậu rửa mặt bằng sữa rửa mặt này trước”.
“Sau đó đắp mặt nạ này”.
“Đắp xong thì bôi cái này, cái này, cái này và cái này”.
Lăng Kỳ Ý trợn mắt há hốc mồm nhìn những món đồ trên tay, ngây ngốc hỏi: “Những thứ này… ở đâu ra vậy?”
“Đi mượn”.
“Mượn của ai?”
“Bạn học trong lớp”.
Lăng Kỳ Ý làm theo hướng dẫn của Tần Thuật Dương, bắt đầu rửa mặt bằng sữa rửa mặt. Cậu không dám dùng quá nhiều lực nên phải mất một lúc mới có thể rửa mặt sạch bằng nước.
Sau đó, cậu bắt đầu đắp mặt nạ.
Lăng Kỳ Ý chưa bao giờ sử dụng mặt nạ, sau khi mày mò một lúc, cậu rụt rè gọi Tần Thuật Dương đang ngồi ở bàn ăn bên ngoài: “Tần Thuật Dương… Cậu xem giúp tôi với…”
Tần Thuật Dương đặt đũa xuống, yên lặng đi tới.
Nghe mấy nữ sinh nói mặt nạ này có tác dụng làm dịu thương tổn và giúp phục hồi da, chỉ không ngờ mặt nạ vậy mà lại có màu đen.
Tần Thuật Dương đưa tay giúp cậu vuốt lại mép mặt nạ. Lăng Kỳ Ý ngẩng mặt lên, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng: “… Xong chưa?”
“Rồi”.
“…Trông tôi bây giờ thế nào?”
“Như tên ngốc”.
✧✧✧
Lăng Kỳ Ý vừa đắp mặt nạ vừa mở nhóm lớp, lần lượt cảm ơn các nữ sinh đã giúp đỡ.
Mọi người đều cười vui vẻ, nói đừng khách sáo, miễn là cậu có thể dắt mối giúp họ một chút.
Lăng Kỳ Ý nghe mà không hiểu ý của họ, nhắn trong nhóm hỏi: Dắt mối gì cơ?
“Tất nhiên là dắt mối làm quen với soái ca rồi! Trong ký túc xá của cậu không có soái ca nào sao?!”
Lăng Kỳ Ý gõ chữ theo bản năng — Các cậu đang nói tôi à?
“?”
“???”
“Hả?”
“Không phải”.
“Cậu dễ thương, chứ không tính là đẹp trai. Tự đánh giá bản thân chính xác chút đi à”.
Ký túc xá của bọn họ chỉ có hai người, nếu không phải nói cậu, vậy nhất định là Tần Thuật Dương rồi.
“Tần Thuật Dương…” Lăng Kỳ Ý nhìn nhóm lớp sôi nổi bàn tán, ngơ ngác nói: “Mọi người đều nói rất yêu thích cậu đấy”.
“Ai nói cơ?”
“Các nữ sinh trong lớp chúng ta…”
“Ồ”. Tần Thuật Dương quay lưng về phía cậu, phản ứng rất lãnh đạm, “Biết rồi”.
“Cậu không phản hồi lại sao?”
“Phản hồi gì cơ?”
“Họ đang chờ câu trả lời của cậu mà!”
Tần Thuật Dương cau mày xoay người, đột nhiên chuyển đề tài: “Nửa tiếng nữa, cậu có thể đi tháo mặt nạ”.
“Ối ối ối ối ối ối!!!” Lăng Kỳ Ý vội vàng đặt điện thoại xuống, hoang mang hoảng loạn chạy vào phòng tắm. Sau một tràng nước chảy, Lăng Kỳ Ý nhìn vào gương một lúc rồi ngập ngừng bước ra ngoài.
“Thế nào rồi?”
Tần Thuật Dương nghiêm túc nhìn cậu: “Mặt vẫn còn hơi đỏ, nhưng cũng đỡ nhiều rồi”.
“Nhan sắc của tôi có bị ảnh hưởng không?”
Tần Thuật Dương im lặng, không biết phải trả lời cậu như thế nào.
“Sao cậu không nói gì?”
“Tôi đang nghĩ một chuyện”.
“Chuyện gì thế?”
“Nếu tôi có được một nửa sự tự tin của cậu, có lẽ cuộc đời tôi sẽ bớt thăng trầm hơn rất nhiều”.