Hôm sau, trang đầu của đăng tiêu đề : Công chúa nhân tộc bắt được quân tâm, đêm đính hôn ngủ tại Lăng Tiêu cung. Bên dưới là bàn luận về vấn đề này.
Sau khi Tử Tuyết hướng Phong Mạch Hàn xin cho Cúc Tâm được đến Lăng Vân cung, sáng sớm hôm sau Cúc Tâm đã được tiến vào.
Nhìn dáng vẻ hưng phấn của tiểu nha đầu đang cầm tờ báo, Tử Tuyết cảm thấy khóe miệng như rút gân. Nàng cùng hắn có gì a, chỉ là uống rượu mà thôi. Hơn nữa chỉ ngủ lại thôi mà, có gì to lớn đâu?
“ Nương nương.” Cúc Tâm giật mình nhìn Tử Tuyết, “ngài đừng nói không biết chứ ? ma hoàng của chúng ta cho tới bây giời vẫn chưa cho bất cứ nữ nhân nào tiến vào tẩm cung !”
Sao ? Tử Tuyết trừng mắt, vậy hắn ở đâu cùng nữ nhân O O X X ? chẳng làm ở hoa viên sao ?
“ Thật sự.” vẻ mặt Cúc Tâm bất đắc dĩ, “ mỗi vị phu nhân đều có tẩm cung riêng của mình.”
Nga, Tử Tuyết gật đầu, nhưng mà cho dù như vậy đi nữa cũng không có gì ngạc nhiên.
“ ngài biết không ? tẩm cung của ma hoàng là có ma rủa, phải chính là ma hậu mới có thể đi vào, nếu không sẽ bị đánh cho hồn phi phách tán….”
Trán Tử Tuyết bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, nghe như vậy nàng có chút sợ, sẽ hồn phi phách tán sao ? nàng đây mới không muốn như vậy nha, tuy rằng cuộc sống thực gian nan. Nhưng mà nàng hiểu có khó mới lên a….
Chính nàng đói với bọn họ là ngoại tộc, đêm qua không bị đánh chắc là cái gì ma rủa đang ngu thôi? nên chưa kịp đánh nàng đâu,nếu lại đến thêm một lần cũng chưa biết chừng….
Càng nghĩ càng giận, khẳng định cái tên Phong Mạch Hàn kia là cố ý, nếu không hắn tại sao đem nàng đuổi về Lăng Vân cung ? thật sự rất khủng bố.
Không được, không thể như vậy ngồi chờ chết được ? việc này cũng không phải là cá tính của nàng. Trốn, trốn thật xa, như vậy là an toàn nhất.
Mượn có sai Cúc Tâm quét dọn tẩm cung , xác định mọi vật có thể lấy được trong phòng đều đã đem bỏ vào ma túi, Tử Tuyết lúc này mới vỗ vỗ tay, đem ma túi giấu kỹ, chỉ đợi cơ hội là bỏ trốn.
Nhưng muốn chạy cũng phải biết đường, nên trước tiên cần phải đi tìm hiểu cho quen thuộc hoàn cảnh chung quanh.
Vì thế, Cúc Tâm cùng Tiểu Thanh, Tiểu Bạch theo sau Tử Tuyết phía sau còn một hang dài thủ hạ từng bước từng bước hoảng ra khỏi Lăng Vân cung.
Thật sự ma cung này quá lớn, nơi nơi đều là hoa hoa cỏ cỏ, thật là quá xinh đẹp, chỉ tiếc là Tử Tuyết không nhận ra được vẻ đẹp đó.
Bởi vì nàng có mục đích cho nên vừa đi luôn vừa hỏi, con đường này là đi nơi nào, cánh cửa kia thì làm cái gì ?…
Vìa tiểu nha đâu, không phòng bị đều nhất nhất nói cho nàng nghe. Chẳng qua, vừa nghe xong tâm Tử Tuyết cũng lạnh đi một nửa. Ma cung này quá to lớn khiến cho nàng bất ngờ.
Trong khi trong lòng đang âm thầm tính toán, trước đây chỉ tính khoảng chừng phải dùng một tuần mới có thể ra ngoài phải chăng là sai lầm rồi ? Chẳng lẽ ở trong này cả đời sao?
Không cam lòng, không cam lòng đâu !
Ngay tại thời điểm Tử Tuyết đang cúi đầu âm thầm than trách, xa xa líu ríu một đám người đang tiêu sái đi đến.
Đi đầu là một hắc y nữ tử, tuy rằng một thân màu đen nhưng lại cực kỳ hoa lệ cao quý, hơn nữa bộ dạng cũng rất đẹp, cho nên nhìn qua thật sự đẹp mắt. Chẳng qua khuôn mặt cao ngạo làm cho nàng mất đi không ít thiện cảm.
Phía sau nàng ta là một hồng y nữ tử, mặt mày tinh xảo, dáng người yểu điệu, hơn nữa một đôi mắt đao nhìn quanh lại càng phát ra vẻ quyến rũ. Cùng nàng đi song song là một thanh y nữ tử, mị thái so với hồng y nữ tử lại càng uốn uốn éo éo, không chỉ nam nhân chỉ sợ nữ nhân nhìn cũng phải chảy hết máu mũi.
Phí sau còn có thêm vài nữ tử màu sắc rực rỡ, tất cả đều là nhan sắc nhất đẳng, mỗi người một vẻ, chẳng có địa vị có lẽ chỉ thấp hơn một chút.
Tử Tuyết nhíu nhíu đầu chân mày, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, những người này không phải đều là nữ nhân của ma hoàng đó chứ ?
Đúng lúc này, Cúc Tâm bên cạnh kéo kéo cánh tay áo của nàng, nhỏ giọng giới thiệu, thực bất hạnh, Tử Tuyết lại thataj sự đoán đúng rồi.