Bắc đẩu đại tiên cảm thấy một trận lạnh ác, đã biết là thân sĩ sao ? chính mình rõ ràng là bị người ta đụng xuống dưới, đây là chiêu ai chọc ai a ?
“ Thật sự rất có lỗi.” Phong Mạch Hàn lắc đầu, nữ nhân này gây ra họa cũng không biết đâu, vội vàng chắp tay, “ Tiện nội làm phiền thượng tiên.”
“ Quên đi, tính ta cũng không thích khó dễ người khác.” Bắc đẩu đại tiên khoát tay, nếu không có việc gấp, hắn thật sự muốn cùng nữ này tính sổ, lập tức xoay người, biến mất.
Thần tiên nha. Tử Tuyết chớp chớp mắt, thật là có duyên mà.
Đúng lúc này bỗng nhiên toàn bộ mặt đất lắc lư dữ dội.
“ Không tốt, ác ma bị phong ấn đã bị mở ra.” Phong Mạch Hàn dùng ngón tay tính toán, vừa rồi Tử Tuyết bỗng nhiên phát công lại làm phá hủy phong ấn.
“ Ác ma ?” Tử Tuyết nuốt nước miếng, sẽ không khủng bố như vậy chứ ?
“ Năm đó ác ma hoành hành, là ma tổ dùng lực phong tỏa bọn họ, chính là ngươi nháy mắt làm sao có được ma lực cường đại như vậy ? “ Phong Mạch Hàn nhìn Tử Tuyết, hắn có thể cảm nhận được quanh người nàng ma lực đang chuyển động.
“ Ta….” Tử Tuyết không biết nên giải thích như thế nào?
Phong Mạch Hàn dường như cũng không kịp nghe nàng giải thích, liền kéo tay nàng bay lên,
Phong ấn tuy rằng bị đánh tan nhưng ác ma bị nhốt mấy trăm vạn năm muốn đi ra cũng không dễ dàng như vậy, lúc này Phong Mạch Hàn cảm thấy có người đang giúp bọn họ tấn công trong ngoài, nói như vậy phong ấn rất nhanh sẽ bị phá hủy, lúc đó hậu quả sé không thể tưởng tượng.
Tử Tuyết nhất thời không biết Phong Mạch Hàn muốn dẫn nàng đi đến nơi nào, xem vẻ mặt của hắn phỏng chừng hỏi cũng là không tốt, cho nên đành im lặng.
Đảo mắt bọn họ đáp xuống một ngọn núi. Tử Tuyết mở to mắt nhìn nhìn, trên núi là ba chữ lớn : Phong ma sơn. Tử Tuyết hiểu được đây chính là nơi ác ma bị giam nhốt, bởi vì cả ngọn núi đang không ngừng loạng choạng, giống như rất nhanh sẽ ngã xuống.
“ Thì ra là ngươi !” Phong Mạch hàn nhướng mày, tùy tay bắn một đạo hồng quang về phía đỉnh núi, tiếp theo chỉ thấy một bóng đen nhanh chóng rời đi.
Tử Tuyết mở to hai mắt, nàng nhận ra người kia chính là nữ nhân của Phong Mạch Hàn – hắc mẫu đơn yêu Đan Mặc.
Tử Tuyết còn chưa hiểu được mọi chuyện Đan Mặc đã hung hăng trúng một chưởng.
“ Phong Mạch Hàn, ngươi thật ngoan độc,,,,” âm thanh của Đan Mặc yếu ớt.
Chẳng qua ngay khi Phong Mạch Hàn chuẩn bị ra tay thì cả ngọn núi kịch liệt lay động.
Huyền Băng cùng Chu Diễm vừa tới, muốn ra tay áp chế phần nào sự lay động của phong ma sơn.
Phong mạch Hàn cũng không để ý tới Đan Mặc, xoay người một đạo hồng quang hiện lên, ba đạo lực lượng đồng thời bắn về phía Phong Ma sơn. Tuy rằng số lần rung chuyern có giảm bớt nhưng rất nhanh đã giảm di tác dụng.
Tử Tuyết bỗng nhiên phát hiện ma chi quan nóng lên, ánh sáng bảy màu bao phủ toàn thân nàng.
Phong Mạch Hàn lúc này đột nhiên cảm thấy một lường nhiệt trong cơ thể bắt đầu dấy động, thân thể vốn bị phong ấn cũng trở nên thông thuận, không khỏi vui vẻ, viên nội đan màu trắng vừa mới tiến nhập trong cơ thể mình lại có một sức mạnh lớn như vậy….
Nháy mắt, bạch đan châu cùng tử đan châu trong cơ thể Tử Tuyết đồng thời bây lên cao, sau đó quấn lấy nhau, càng bay càng cao, khi tới đỉnh núi bỗng nhiên dừng lại, sau đó tỏa ra hào quang vạn trượng.
Phong ma sơn đang kịch liệt rung động chậm rãi im lặng xuống dưới, khi hai hạt châu đồng thời bay về phía phong ấn thì ngọn núi đã hoàn toàn trở về trạng thái tĩnh lặng.