“Alo?” Đầu bên kia vang lên tiếng trả lời.
Tôi hét to: “Tôi là người hôm nay anh đã để lại số điện thoại – Tần Khanh.”
Bên kia ngây người, ậm ừ: “À…”
Không cho người kia có cơ hội trả lời, tôi lập tức hạ lệnh: “Từ giờ trở đi anh là bạn trai của tôi, ngày mai tan làm đứng trước cửa công ty chờ tôi!”
Thanh âm từ bên kia mang theo ý cười: “Làm gì?”
Tôi gân cổ hét vào di động: “Hẹn hò!”
Hôm sau tôi diện nguyên bộ đồ mới, hăng hái tới công ty làm việc, trong lòng dâng tràn nhiệt huyết đợi đến lúc hết giờ làm. Chiều, Tống Tử Ngôn lại gửi một tin nhắn cụt lủn qua: “Cửa, đợi.”
Nhưng tôi đã nghĩ qua rồi, Tống Tử Ngôn là người đã từng ra nước ngoài du học, có lẽ là người tôn trọng nhân quyền nhất, tôi run run bấm một tin nhắn hồi đáp: “Tổng giám đốc, hết giờ làm hôm nay em phải đi hẹn hò, hôm sau anh mà có chuyện em nhất định sẽ giúp liền.”
Đợi mãi không thấy tin nhắn lại, chắc là đồng ý ngầm rồi, tôi lôi gương ra chải lại tóc, mong ngóng tới lúc ra về.
Sắp hết giờ làm việc, giám đốc Tôn vào phòng thông báo: “Mọi người ngừng tay một chút nghe tôi nói.”
Tất cả ngừng lại, ngẩng đầu nhìn giám đốc.
“Xét thấy biểu hiện gần đây của các nhân viên vô cùng xuất sắc, tối nay tổng giám đốc mời mọi người cùng đi liên hoan.”
Ba ngày hai bữa liên hoan, công ty này đúng là lắm tiền chi cho tiệc tùng thật, nhưng cái giờ tôi muốn không phải tiệc tùng gì hết, mà là bạn trai! Tôi giơ tay lên hỏi: “Giám đốc, xin hỏi có thể xin nghỉ không ạ?”
“Có chuyện thì nghỉ cũng được.”
Tôi thở phào.
“Nhưng sinh viên của tổng giám đốc phải có mặt.” Chị ta cười cười nhìn tôi nhưng giọng thì lạnh băng: “Đây là nguyên văn lời tổng giám đốc.”
Người đi không nhiều, vì lúc có thông báo, nhiều người có gia đình, có bồ bịch, có hẹn hò đều không tới được, chỉ những người buổi tối rảnh rang không đi đâu chơi mới đến. Đương nhiên, phải nói rõ hơn là cũng có người có hẹn mà không thể trốn được, ví dụ như tôi.
Dài mặt ngồi trước bàn ăn dài kiểu Tây, tôi bắt đầu nốc rượu giải sầu. Có những thứ vốn đã bị chôn sâu, nhưng chỉ một câu nói của Nghiêm Bằng hôm qua đã đủ bới nó lên, lôi nó ra nắng phơi khô cho kỳ được. Uống rượu nhanh chẳng khác gì uống nước lã, nhưng chiếu theo nội dung của đa phần các tác phẩm văn học, uống rượu có thể phủ lên những thứ cần lãng quên một lớp màng vô hình.
Mượn rượu có thể tiêu sầu nổi không tôi không biết, nhưng rượu có thể khiến người say thì đã thành chân lý rồi. Chỉ một lát sau, hình ảnh người trước mắt tôi đã nhập nhòe. Tôi cố lắc đầu cho tỉnh lại, dáng Tống Tử Ngôn đang ngồi vị trí chủ tọa chao đảo, nhập lại thành một với người ngồi cạnh hắn, nhưng ánh mắt lạnh lùng của hắn tôi còn nhận rõ, chỉ mới liếc qua đã suýt làm tôi đóng băng. Vội vàng chuyển ánh nhìn, ánh mắt tên nhóc Tóc Vàng ngồi bên kia cũng âm trầm lành lạnh y chang.
Sao tôi lại bị như thế? Sao ai cũng dùng nhãn thần lạnh tanh đó với tôi?!
Thế nên tôi lại cặm cụi quay về với công cuộc uống rượu giải sầu, đang uống thì người ngồi cạnh đã kéo kéo áo, nhỏ giọng nói: “Tới lượt cô rồi đó.”
“Hở?” Tôi líu lưỡi hỏi lại: “Đến lượt tôi cái gì?”
Cô ta hạ giọng nhắc: “Lúc nãy tổng giám đốc bảo từng người đứng lên nói về mục tiêu của mình.”
“Ha ~ tôi có mục tiêu đó, có.” Tôi lảo đảo đứng lên, lè nhè cất giọng: “Mục tiêu của tôi là mau chóng tìm được bạn trai!”
Phía dưới cười rộ lên, có người còn hét to: “Đã tìm được chưa?”
Khinh nhau à?! Tôi bực mình đáp: “Ai bảo tôi không tìm được! Vốn dĩ hôm nay tôi đi hẹn hò! Mấy người nghe rõ cho tôi, bạn trai tôi là giám đốc Triển bên bộ phận khai thác kỹ thuật!! Đã rõ chưa? Giám đốc Triển đó là của tôi, sau này các cô các chị tránh xa anh ấy ra!” Nghĩ nghĩ một lát lại bổ sung thêm: “Đàn ông cũng phải tránh ra xa một chút!”
“Cạch!” một cái, là tiếng chén rượu rơi xuống bàn, tôi hét toáng lên: “Ai? Ai dám ngắt lời thổ lộ tình cảm của tôi hả?!” Trừng mắt lia một vòng mới phát hiện hóa ra người đó là Tống Tử Ngôn.
Mặt hắn dài ra nhăn nhó chẳng khác nào cống thoát nước, nhìn tôi vẻ nghi hoặc.
Đồng nghiệp ngồi quanh ai cũng nhìn tôi như không thể nào tin được, chỉ có tên nhóc Tóc Vàng là người duy nhất không như thế.
Ngược lại, ánh mắt còn lấp lánh tia vui mừng rõ ràng, chăm chú nhìn tôi.
“Tần Khanh.” Tống Tử Ngôn trầm giọng hỏi: “Cô có biết mình đang nói gì không hả?”
Tôi cố hết sức gật cái đầu đang quay mòng mòng của mình: “Đương nhiên biết rồi, đang công khai tỏ tình lãng mạn đó.” Rồi như muốn chứng minh rõ ràng hơn, tôi tuyên bố lại, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Tôi rất thích giám đốc Triển, siêu thích giám đốc Triển, ai tôi cũng không để mắt tới một lần, mục tiêu của tôi là hôm nay yêu giám đốc Triển, ngày mai kết hôn cùng anh ấy luôn!”
Tống Tử Ngôn im lặng, chỉ lạnh lùng nhìn tôi bằng bộ mặt vô cảm. Tôi cũng trừng mắt qua đọ với hắn, cuối cùng hắn chỉ mấp máy môi, không nói nổi ra lời.
Đây là lần đầu tiên tôi đấu khẩu với hắn mà dành được thằng lợi, thật đáng để ăn mừng.
Tôi tự rót cho mình một chén rượu, vừa đưa lên miệng đã bị người khác giật lấy.
Tóc Vàng đứng trước mặt tôi, nheo mắt nhìn: “Tôi đã biết cô không thể không thích tôi mà.”
Tôi với tay qua cướp lại chén rượu: “Cậu làm cái gì đó?”
Cậu nghiêng người tránh tay tôi: “Vừa nãy cô tỏ tình làm tôi xúc động lắm, tuy rằng cô có hơi kém một chút, nhưng tôi quyết định đồng ý.”
“Rồi, chị đây không cần nhóc đồng ý, chỉ cần đưa lại chén rượu đây cho chị, rồi biến đi xa xa một chút trước khi chân chị đây làm trò thân mật với mông nhóc, được không?” Tôi nhắc nhở đầy hảo tâm.
Cậu nhóc cười híp cả mắt: “Tôi biết cô giả vờ tức giận để chữa thẹn mà, không sao, tôi không để ý tới đâu.”
Chữa thẹn? Nhìn đôi mắt hoa nở tưng bừng của tên đối diện, tôi nghi hoặc hỏi lại: “Giữa chúng ta hình như có hiểu lầm gì đó phải không nhỉ?”
Cậu nhóc nắm lấy tay tôi: “Tôi thật không ngờ cô lại có dũng khí tỏ tình công khai với tôi như thế.”
Một giả thuyết nổi lên trong óc, tôi rùng mình một cái, giọng run run: “Cậu cậu cậu cậu cậu là?”
Cậu ta dịu dàng nở nụ cười: “Tôi là giám đốc Triển của bộ phận khai thác kỹ thuật!”
Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn khuôn mặt non choẹt của cậu ta, nhìn đủ mười phút.
Mười phút sau, tôi ngất xỉu…
——————
[1] Tứ hóa: là gồm hiện đại hóa công nghiệp, hiện đại hóa nông nghiệp, hiện đại hóa quốc phòng, hiện đại hóa khoa học kỹ thuật.
Chính sách [bốn hóa] này là được Chu Ân Lai – theo kiến nghị của Mao Trạch Đông – đề ra trong đại hội toàn quốc lần thứ 3 tháng 12 năm 1964