Hắn nhìn tôi, chậm rãi nói: “Vì sắp xếp một người như cô thôi cũng đã đủ khiến tôi đau đầu lắm rồi.”
“Thế thầy đừng có để ý nhiều nữa, không phải đều là học trò của thầy sao?”
Hắn liếc nhìn tôi bằng ánh mắt cổ quái, chầm chậm nói: “Công ty tôi không phải chỗ thu nhận mấy thứ vứt đi.”
“…”
Tuy hắn chửi tôi như vầy, nhưng đã làm người tốt thì không cần tính toán nhiều làm gì. Căn bản là không khí đang rất thoải mái, đường rộng vắng vẻ không một bóng người, xe chạy êm ru mà thoải mái, người đàn ông nho nhã anh tuấn ngồi bên, trong xe còn phảng phất hương chanh ngòn ngọt thơm mát. Bỗng nhiên tôi có cảm giác, muốn ngồi như thế này đi xa, thật xa ….
Suy nghĩ một hồi, trong lòng tôi dần cảm thấy ấm áp an tâm đi nhiều, sự căng thẳng lúc ngồi ở buổi tiệc trôi đi mất, cảnh vật nhìn qua cửa kính ô tô nhập nhòa, cuối cùng tất cả đều rơi vào bóng tối.
Bỗng nhiên Tô Á Văn xuất hiện, anh giang rộng hai tay đi về phía tôi, tôi vui vẻ định ôm lại anh, nhưng anh đi lướt qua tôi, kéo người khác vào lòng ôm chặt. Tôi tức giận chạy đến, khoa chân múa tay, hét toáng lên với hai người họ: “Xã hội này không phải là của loài người, là của họ cua tinh như chúng tôi!!”
Sặc, thế nào mà tôi lại nói mấy lời này, vừa cúi đầu nhìn thì thấy mình đã biến thành con cua từ lúc nào, quơ quơ hai cái càng hằm hè đe dọa lung tung. Mắt Tô Á Văn nổi lên vằn đỏ, hừ lạnh: “Mày dám đánh cô ấy, mày dám đánh cô ấy!” Một chiếc đũa giơ lên gắp tôi bỏ vào một cái miệng rộng thật rộng.
Hai gò má tê tê, tôi giật mình mở mắt ra, trước mặt không phải đôi mắt như bốc hỏa của Tô Á Văn, mà là gương mặt trầm ổn như nước của Tống Tử Ngôn, thấy tôi tỉnh lại, hắn nói: “Tới rồi.”
Đầu óc còn chưa tỉnh hẳn, tôi chỉ ừm một tiếng rồi xoay người xuống xe, quên mất phải mở dây an toàn trước.
“Ngồi im.” Hắn nhoài người qua giúp tôi tháo dây.
Tôi cúi đầu nhìn đôi lông mi đang rủ xuống gần trong gang tấc, tới cái mũi thẳng, đầu óc càng cảm thấy mơ hồ. Mãi tới lúc hắn ngẩng đầu lên, tôi mới giật mình vội vàng thu ánh mắt lại, cười giả tảng: “Tổng giám đốc, em đi đây, mai gặp ở công ty.”
Hắn ừ một tiếng, vừa mở cửa xe ra đã nghe tiếng hắn gọi lại: “Tần Khanh.”
“Dạ?”
“Đừng quên việc nói lần trước.”
“Nói cái gì ạ?”
Hắn gõ tay lên tay lái: “Cái xe này không có đĩa nhạc tôi thích, mai mang cho tôi mấy cái đĩa.”
Giờ tôi mới nhớ ra, không sợ sếp mượn đồ, mà phải sợ sếp chẳng thích mượn gì, tôi vội vàng gật đầu: “Được được được.”
Hắn gật đầu: “Vậy về đi.”
Về ký túc xá thì chỉ còn gần nửa tiếng nữa là tới giờ tắt đèn đi ngủ, tôi lục tung đồ đạc tìm đĩa CD. Tiêu Tuyết nằm giường trên ló mặt ra khỏi rèm, hỏi thăm: “Cái gì đấy mày, dọn dẹp hả?”
Tôi không thèm quay đầu lại, đáp luôn: “Tìm CD đút lót.”
Nó nhìn tôi nghi ngờ: “Mày đúng là đồ nghèo kiết xác.”
Tôi vung tay lên: “Tục nhân, mày thì biết cái gì, như tao đây là đang làm công tác giao lưu tinh thần đấy.”
Nó lắc đầu: “Được, tao còn tưởng mày sẽ mang theo mấy cái đĩa ghẻ với Tô Á Văn xuống mồ luôn chứ, không ngờ chúng nó còn có ngày lại được thấy ánh mặt trời.”
Con ranh này giỏi nhất là chuyện đó, bình thường thì cứ im im, nhưng cứ mở mồm ra là như muốn kê tủ đứng vào mồm người ta.
Cầm mấy cái đĩa CD Châu Kiệt Luân, nhạc phim Naruto, tôi nhớ lại ngày trước đã từng tự nhủ sẽ đem tất cả đi đốt sạch sau khi tốt nghiệp.
Ngày đó hình như có tuyết rơi nhưng tiết trời cũng không quá lạnh, sau lần tôi thi trượt đợt kiểm tra CET [1], anh vờ lấy cớ là tới an ủi tôi để đến ngắm con gái trong trường.
Lúc đó hai đứa đứng dưới khu ký túc xá nữ, nhìn sinh viên nữ đi tới đi lui, trong lòng tôi ghen muốn chết, nhưng ngoài miệng vẫn giả vờ như không để tâm: “Giờ đã biết rồi chứ, mỹ nhân trường em nhiều tuyệt đối không phải là tin vịt, sao, anh có thích cô nào không?”
Anh nói: “Đương nhiên là có rồi, không có thì anh kiếm cớ chạy tới chạy lui qua trường em làm gì.”
Mũi tôi như đông cứng lại, khó chịu, giọng nói cũng khàn khàn: “Vậy sao anh còn chưa theo đuổi người ta đi.”
Anh nói: “Giờ anh đang theo đuổi đây này. Trời ạ, giúp anh cái coi, nói xem con gái bọn em thích dạng con trai gì?”
Tôi hậm hực đáp: “Mỗi người một sở thích, em làm sao biết cô ta thích thế nào.”
Anh chuyển mắt nhìn qua cổng ký túc xá nữ, làm như lơ đãng hỏi tôi: “Thì em nói xem em thích dạng con trai nào.”
Tôi nói: “Như Kakashi.” [2]
“Cái này hơi bị khó đó.” Anh quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt sáng rực: “Còn ai nữa.”
Ánh mắt của anh như muốn hút người đối diện vào, đầu óc tôi váng vất, hạ giọng thì thào đáp: “Như Inuyasha.” [3]
Mặt anh như cứng lại, giọng cũng cao lên: “Thế còn đời thực.”
Tôi đáp mông lung: “Châu Kiệt Luân.”
Anh trừng mắt nhìn tôi, tôi cũng đần đần người ra nhìn lại, nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên anh bật cười, cười tới nỗi phải gập người xuống. Một lát sau, anh mới ngừng cười, đưa tay phủi tuyết trên tóc tôi, tuyết rơi xuống khiến tôi nhìn không rõ. Mãi tới khi đã nhìn rõ thì tôi đã ở trong lòng anh từ lúc nào.
“Đúng là khờ.” Anh thở dài, cười nhẹ, lồng ngực hơi rung lên, “Nhưng làm sao mà anh lại thích một người khờ như em chứ.”
Tim tôi đập trật một nhịp.
Có đôi khi đoạn ký ức rất ngắn mà vô cùng rõ ràng, rõ ràng tới mức làm người ta không thể nào trốn được. Hồi xem phim Phấn Đấu [4], Mễ Lai nói sẽ không bao giờ ăn kem nữa, Tiêu Tuyết bảo cô ta chỉ bốc phét. Thực ra đó không phải là bốc phét, chỉ là một loại tự bảo vệ bản thân, trong luật có một loại thương tổn, gọi là thương tổn lặp lại, dùng để chỉ người lúc nào cũng bị những điều kinh khủng trong ký ức dằn vặt, không chỉ riêng trong lúc bị tòa án tra hỏi mà là liên tục, lặp đi lặp lại một cách tàn nhẫn.
Với tôi mà nói, đau khổ chỉ là nhất thời, còn hạnh phúc chỉ càng khiến con người ta đau khổ hơn.
Đã lâu rồi tôi chưa nghe lại Châu Kiệt Luân, chưa xem lại Naruto; đã lâu rồi không đi ăn ở quán kem đối diện trường, đã lâu không đi chơi ngọn núi gần trường, đã lâu không đi KTV hát mấy bài của Beyond và Trần Dịch Tấn…có rất, rất nhiều chuyện đã lâu rồi không làm, không muốn, mà cũng không dám làm.
Một lần yêu, tôi nghĩ mình có thể tự phát ra khí chất giống văn nhân mặc khách, thương xuân, buồn thu, xót xa cho ngọn cỏ. Nhưng sự thực chứng minh rằng tôi tuyệt đối là người thuộc chủ nghĩa hiện thực.
Mà thôi, quăng cái ngày xa xưa đó đi.
Vì một tiền đồ tươi sáng, vì muốn lấy lòng sếp, tôi mò từ trong đáy hòm ra mấy thứ kỷ niệm cũ mèm làm của đút lót.
Thế giới này đã quá xấu xa rồi, thế nên tôi cũng không cần làm bạch kim thanh cao tự phát sáng làm gì.
Bỏ mấy thứ vào trong túi, tôi còn không quên nhắn cho Tống Tử Ngôn một cái tin: “Tổng giám đốc, CD tìm được rồi, toàn là những thứ em thích nhất, hy vọng tổng giám đốc thích.” Ngẫm lại thấy mình cũng nên đưa ra yêu cầu hàm súc một chút, thế nên hí hoáy nhấn thêm mấy chữ vô cùng hàm súc: “Nhớ ngày mai phân em vào chỗ nào tốt tốt!!”
Bấm gửi cái tin nhắn đầy hàm súc, tôi chăm chắm chờ tin trả lời.
Tin nhắn trả lời của Tống Tử Ngôn gần như tới ngay sau đó, chỉ là một chữ vô cùng ngắn gọn :”Được.”
—————
[1] CET: College English Test, là chương trình kiểm tra trình độ Anh Văn dành cho sinh viên đại học và nghiên cứu sinh ở Trung Quốc
[2], [3]: nhân vật truyện tranh trong Naruto và Inuyasha.
[4] Phấn đấu: là một bộ phim truyền hình khá nổi của Trung Quốc kể về bốn nam sinh viên sau khi tốt nghiệp ra trường phải đối mặt với cuộc sống và cuộc khủng hoảng tài chính. Đại khái bộ phim này cũng khai thác đề tài như bộ phim Ban Mai Xanh của VN vậy :’)