"Ừ thì bọn nó không phải lúc nào cũng có thời gian rảnh trùng với chúng ta, nên cứ đi lẻ như vậy cũng có sao đâu? Đủ đông vui rồi."
Nghe lời đối thoại của bọn họ, Diệp Dung mới biết bạn của Trần Khải vẫn còn nhiều người lắm. Ai cũng lạ, Diệp Dung chỉ quen biết hắn, đối bạn của hắn, cậu thấy thật khó hòa nhập. Tuy vậy cảnh đêm đêm nay khá đẹp, lại khó lắm mới được ra chơi đêm nên phải tận hưởng chứ dù gì Trần Khải cũng đã mất công đưa cậu ra đây chơi.
"Hôm nay đi chơi ở đâu nha?"
"Đằng kia có xiếc với diễn kịch đó, chúng ta đi xem rồi dạo chợ. Xong lại đi uống chút đi."
"Tốt nha! Khải ca thấy sao? Mấy người đó biểu diễn kịch thú vị lắm. Em đi cạnh anh được không." Lê Niệm Tâm đối Trần Khải nói, trong giọng nói còn có vài phần làm nũng. Cô ta tướng mạo nhu mỹ, làn da thiên trắng, dáng người là một bộ hảo sinh dưỡng, không gầy, tuổi còn trẻ lại biết được lợi thế của mình luôn là biểu hiện thanh thuần rồi lại không mất phần kiều mỹ, đa phần con trai đều rất thích cái loại này. Trần Khải không cùng cô ta biểu hiện quá mức thích hay là quá mức không thích gì. Lúc thì sẽ mang chút ân cần quan tâm, lúc thì sẽ không quá để ý đến cô ta. Hiện tại thì Trần Khải tâm trạng khá tốt, liền đồng ý với cô ta. Lê Niệm Tâm nghe câu trả lời của hắn, khóe môi mang cười lại đắc ý nhìn Diệp Dung một cái. Diệp Dung không hiểu lắm, chỉ quan tâm tới ba từ xiếc, kịch cùng chợ. Đang tính cùng Trần Khải nói mình cũng muốn đi xem thì trước mặt tới một bóng người.
"Diệp Dung à, anh là bạn của Trần Khải tên là Đặng Lâm chúng ta làm quen được chứ."
"A! Dạ được." Diệp Dung trả lời. Tự dưng toát ra tới một người, Diệp Dung thoáng giật mình một chút nhưng cũng không ảnh hưởng lắm. Ngoan ngoãn chờ đợi Đặng Lâm nói tiếp theo lời nói.
Người trước mặt Diệp Dung diện mạo không so Trần Khải kém, khí chất có vài phần giống Trần Khải, khi nhìn về Trần Khải thì trong mắt lại luôn mang theo vài tia ganh đua cùng ghen ghét. Diệp Dung thấy cũng không sai, vốn dĩ Đặng Lâm là cùng Trần Khải không hợp, chuyện gì cũng đi ngược lại với Trần Khải nhưng bên ngoài luôn là không có chuyện gì bộ dáng, đương nhiên là hắn ta cũng không phải là người tốt lành gì. Lúc trước Đặng Lâm từng có thích quá Lê Niệm Tâm, nhưng cô nàng chỉ hướng Trần Khải xum xoe mà thôi. Hắn ta tự nhận bản thân không phải cái người tốt, cũng nhận rõ bản tính của Trần Khải, lại không thấy nơi nào hơn hắn. Ghen ghét cùng không phục nên vẫn luôn chờ cơ hội kéo Trần Khải xuống nước.
"Em bao nhiêu tuổi rồi?"
"Năm nay em mười lăm tuổi."
"Như vậy nhỏ tuổi?!" Đặng Lâm hơi ngạc nhiên một chút, Trần Khải vậy mà lại có kiên nhẫn dẫn theo một đứa nhóc mười lăm tuổi đi cùng. Ở đây bọn họ ai cũng là mười bảy tuổi trở lên. Thiếu niên trẻ tuổi, sinh lại thanh tú đáng yêu, nhiều thân cận cũng không tổn hại gì.
Đặng Lâm cười cười, hỏi: "Em gọi Trần Khải là gì?"
"Khải ca."
"Hmm... Vậy liền gọi anh là Đặng ca đi. Anh nên gọi Diệp Dung là gì đây?"
"Anh cứ gọi em là a Dung được rồi, ai cũng gọi như vậy."
Bên kia Trần Khải đã để ý tới Đặng Lâm cùng Diệp Dung đang trò truyện gì đó. Không cùng Lê Niệm Tâm nói thêm, Trần Khải đi đến lôi kéo Diệp Dung mà nói: "Em nói gì với Đặng Lâm mà trông vui vậy, có muốn đi xem xiếc không anh dẫn em đi. Còn có diễn kịch nữa đó."
Trần Khải không có ý muốn biết hai người nói gì, hắn tỏ ra thật tự nhiên. Câu trước thì theo phép lịch sự mà hỏi, câu sau dường như chỉ là vô tình rủ Diệp Dung đi xem diễn mà thôi. Trần Khải hắn hiện tại không nghĩ cho Đặng Lâm quá chú ý tới Diệp Dung.
"Em muốn đi."
Vừa nói xong Trần Khải liền bảo Diệp Dung hãy theo sau hắn, đồng thời cũng đối Đặng Lâm khách khí nói: "Đặng Lâm cậu cũng cùng chúng tôi đi đi thôi. Bên kia bọn họ đều đi trước rồi kia."
Nhìn Lê Niệm Tâm còn đứng chờ Trần Khải, Đặng Lâm đáp: "Vẫn còn Lê Niệm Tâm đâu. Mà thôi, nếu cậu đã mời thì cùng đi vậy."
Một đường đi tới người càng đông, phía trước tụ tập lại thật nhiều người xem diễn tại một chỗ trông có vẻ hơi chen chúc.
"Đây này, đi lối này."
Mấy người bạn đi trước mở đường, nhường lối cho Đặng Lâm, Trần Khải đi vào gần hơn để dễ xem. Diệp Dung nghe lời Trần Khải nên khi hắn đi, cậu liền theo sát phía sau hắn. Vừa tới được một vị trí rất gần, nhìn vào người ta biểu diễn Diệp Dung đã bị choáng ngợp bởi cảnh trước mắt, người diễn xiếc thì rất thú vị, nào là ảo thuật, phun lửa, tay không đập vỡ tảng đá, hay đấu võ,...vv. Dù biết là chiêu trò, có bí mật nhỏ để làm như vậy được nhưng động tác họ làm như nước chảy mây trôi, nhìn rất thật. Đến nỗi không chú ý tới được Lê Niệm Tâm đang trừng mắt mình, dù sau ai cũng xem diễn, cô ta tự biết bản thân làm chuyện rỗi hơi, Diệp Dung một lần cũng không có tiếp ánh mắt cô ta, liền tạm bỏ qua Diệp Dung rồi.
Mấy chương trình tạp kỹ này để giải trí khá vui, Diệp Dung cũng muốn coi diễn kịch ở cạnh bên một chút, vì người ta diễn vở mới, cậu lại thích kịch hơn nếu không xem từ đầu liền không trọn vẹn nữa.
"Khải ca..." Ngưng nói.
Thấy Trần Khải có hứng thú với màn ảo thuật phía trước quá, Diệp Dung tự dưng không nghĩ làm phiền hắn dẫn đi. Bản thân cũng mười lăm tuổi rồi, bình thường đi làm kiếm tiền, hay ra chợ cũng đâu có thiếu từ trên đường di chuyển ở chốn đông người. Người ta diễn ở cạnh bên thôi, nhưng Diệp Dung vẫn là trước đối với Trần Khải hỏi một tiếng cho hắn biết, nghe được lời chấp nhận mới đi. Không tự ý một mình làm quyết định. Quả thật Trần Khải còn muốn xem xiếc hơn là so với hát kịch, diễn kịch, nên suy nghĩ rất nhanh liền đồng ý.
"Ngoan! Chút nữa anh cũng qua bên đó, a Dung không cần lại một lần qua đây." Trần Khải cầm tay Diệp Dung, ôn tồn dặn dò.
"Dạ vâng."
Lê Niệm Tâm ở cạnh, liếc mắt một cái rồi nói: "Em trai lớn rồi, có phải tiểu hài tử đâu. Khải ca cũng quá quan tâm rồi."
Trần Khải không tỏ vẻ, dù sao hắn rất vừa lòng Diệp Dung hỏi ý kiến mình trước.