"Có nên thay quần áo không nhỉ?" Diệp Dung tự hỏi.
Ngày thường dọn cơm lên thì Diệp Dung cùng Diệp Phương Nhi cứ thế dùng bữa thôi, nhưng hôm nay lại có khách đến chơi, bản thân cậu đầy mùi như vậy người ta có mất hứng không?, suy đi nghĩ lại không lâu Diệp Dung vẫn cứ đi mời mẹ, dì Ngô với Trần Khải lên dùng bữa vì Diệp Dung sợ hôm nay bữa ăn ngon như vậy cứ thế mà nguội vì chậm chạp mất.
Từ phòng bếp đi ra Diệp Dung thấy ba người họ vẫn đang ngồi nói chuyện, liền đi lên mời: "Mẹ, dì Ngô với Khải ca. Có thể dùng cơm được rồi ạ!"
Dì Ngô nhìn Diệp Dung mà cười nói: "A Dung nấu món gì mà mùi hương thơm thế, dì ngồi đây mà bị hương thơm làm bụng réo cả lên."
"Phải đó, cả anh cũng vậy." Trần Khải nhìn Diệp Dung mà nói, sau đó lại chuyển hướng Diệp Phương Nhi mà khen Diệp Dung.
"Dì Diệp à, a Dung làm cơm chắc ngon lắm, có phải di truyền từ dì không?"
"Không đâu, đều là a Dung có thiên phú." Nhi tử được khen, Diệp Phương Nhi có chút hãnh diện.
Mọi người lời qua tiếng lại như vậy, Diệp Dung ngại ngùng lại mời một tiếng rồi bảo là trước lại bàn để xới cơm, xong liền rời đi rồi. Thấy mùi hương đồ ăn bay bay trong không khí, bụng ai cũng đói cả rồi, liền đi lại bàn ăn mà ngồi xuống. Cho ba người xới cơm vào mỗi chén xong, Diệp Dung liền lui ra, không biết Diệp Dung định đi đâu. Trần Khải liền đi theo nắm tay cậu lại.
"A Dung không ăn sao?"
"Mùi dầu mỡ bám đầy người, nên em định đi thay quần áo."
"Vào ăn đi thôi, đồ ăn sẽ nguội mất."
"A Khải nói đúng, a Dung vào bàn đi mọi người đều chờ đây." Diệp Phương Nhi rất vui vì Trần Khải với Diệp Dung có quan hệ tốt như vậy.
Thấy mọi người không để ý nhiều như vậy, Diệp Dung cũng không dông dài nữa mà ngoan ngoãn ngồi vào bàn, mọi người bắt đầu dùng bữa trưa mà Diệp Dung nấu.
Diệp Phương Nhi biết nhi tử trù nghệ cao, nên cũng không bất ngờ với vị của đồ ăn, bà cứ thế mà từ tốn ăn thôi. Khác với Diệp Phương Nhi, thì dì Ngô với Trần Khải khá bất ngờ vì Diệp Dung nấu ăn giỏi như vậy, ban đầu khen cũng chỉ là khách sáo mà thôi, dù gì món ăn Diệp Dung nấu không đến nổi nào là được rồi, vị vừa ăn là ổn. Không ngờ thức ăn nhập khẩu lại ngon như thế, sắc hương vị đầy đủ, xem ra Diệp Dung thực sự rất giỏi.
Món thịt kho Đông Pha, miếng thịt thì mềm, giữ được độ ngọt và thấm đều gia vị hòa quyện cùng với mùi thơm của gừng và hành lá. Món trứng xào cần tây với hương vị đậm đà, thơm ngon, có chút ngậy béo, dậy vị cần tây. Cộng thêm canh miến có nước dùng vừa miệng, miến với rau không quá bở, cũng không quá dai. Ăn với cơm thật sự quá ngon miệng, trong lúc này không ai nói gì, chỉ nhẹ nhàng dùng bữa.
Diệp Dung vẫn đang ăn bát cơm của mình, thì thình lình có một đôi đũa gắp miếng thịt kho đưa vào bát. Ngẩn đầu lên Diệp Dung mới thấy người gắp thịt đưa vào bát mình là Trần Khải, chỉ thấy hắn cười bảo cậu ăn đi. *Oanh!* Trên mặt thiếu niên chậm rãi đỏ lên, da mặt thực sự mỏng. Thiếu niên mặc dù ngại nhưng vẫn lễ phép gắp về cho hắn một miếng thịt kho khác trong nồi.
Trần Khải đối Diệp Dung xoa đầu "Cảm ơn, em ngoan quá! Cơm nấu rất ngon."
"... Khải ca, chén cơm anh sắp hết rồi kia, để em xới thêm cơm cho."
"Vậy được, phiền a Dung nhé!"
Dì Ngô thấy vậy vội trêu ghẹo: "Chén của dì và mẹ cháu cũng hết cơm rồi, nhưng không ai xới cơm cho này."
Nhìn qua không chỉ dì Ngô, mà Diệp Phương Nhi cũng cười nhìn mình, Diệp Dung thật muốn đi tìm chỗ trốn.
"Để con, để con xới thêm cơm cho, bát canh cũng vơi rồi để con múc thêm."
Bữa trưa cứ như vậy mà qua, đồ ăn trên bàn gần như hết, cơm thì hết sạch, hầu như món nào Diệp Dung nấu cũng đều rất ngon, nhưng ngon nhất có lẽ là thịt kho Đông Pha, có thể là do thịt quý, ai cũng thích ăn thịt nên vậy.
Diệp Dung xung phong dọn dẹp, rửa chén bát, để người lớn tán gẫu với nhau.
Phía dì Ngô, quan sát một phen Diệp Dung thì dì Ngô cũng tức là Ngô Tú Hương đã rất hài lòng, Diệp Dung tướng mạo hảo, lại giỏi giang chăm chỉ, ngoan ngoãn...
────Ngô Tú Hương là người đàn bà khôn khéo, đã qua một đời chồng, hiện đang sinh sống cùng người chồng thứ hai, Trần Khải là nhi tử của bà ta với người chồng đầu, dù Trần Khải không phải là nhi tử của bà ta với chồng mới, nhưng chồng mới vẫn rất coi trọng Trần Khải, đãi ngộ không thua gì nhi tử ruột thịt, Trần Khải cũng không ngượng gì mà ngoan ngoãn gọi ông ta một tiếng ba. Phải nói Ngô Tú Hương rất xảo quyệt, dạy ra nhi tử cũng không phải loại gì tốt lành. Hôm nay tới nhà bạn cũ là Diệp Phương Nhi, tất nhiên là có ý đồ cả thôi. Thực chất từ sáng đến giờ, mục đích của bà ta cũng coi như gần hoàn thành không sai biệt lắm, liền kéo Trần Khải nói lời tạm biệt, hẹn lần sau lại đến.
"Ân, Ngô tỷ đi đường cẩn thận."