Quan Nhất Thấm vuốt ve móng tay mình, trên mặt nở một nụ cười cao ngạo, nhìn cánh cửa đã cắm đầy tên ở xa xa kiêu ngạo cười phá lên: “Dừng tay, bắt Diệp Tuyền, ta muốn hắn còn sống.”
“Vâng.” Một ai đó đáp lời, dẫn một tiểu đội xông ra.
Đánh ở khu vực này cũng không cần bao người. Trình độ hộ vệ của Diệp Tuyền ở mức nào nàng quá rõ ràng, chỉ cần tập hợp các thủ hạ tinh anh của mình lại thì chuyện bắt giữ Diệp Tuyền sẽ đơn giản đến mức chả cần động não. Hơn nữa sau khi giết được tên Thiên Sách Phủ kia nàng có thể đến Tuyết Ma Đường lĩnh công, trên đời này còn tìm đâu ra chuyện nào ngon lành hơn vậy nữa.
Quan Nhất Thấm đứng ở giữa, xung quanh là các thị vệ thân thủ bất phàm. Nguyên do nàng có thể lập kỳ ở Ác Nhân Cốc không phải là dùng mưu tính kế như Diệp Tuyền, cũng không phải nhờ thực lực hơn người như Đường Thiên Huyền. Nàng dựa vào nhóm người trung thành và tận tâm này, vĩnh viễn không cần lo lắng họ sẽ phản bội mình.
“Bẩm kỳ chủ, đều không tìm được hai người họ.”
“Tìm lần nữa, dù có lật tung Ác Nhân Cốc cũng phải tìm cho ra.”
Tình thế thay đổi trong nháy mắt.
Cả người đều đau đớn, cảnh tượng trước mắt đảo lộn. Nàng phẩn nộ rít lên, định đứng dậy quở mắng người đã không làm tốt công tác hộ vệ lại bị hung hăng đạp xuống, không khí trong buồng phổi gần như bị tống hết ra ngoài. Nàng gian nan nhìn cho kỹ thì thấy một thanh thương lóe ánh đỏ mĩ lệ đang đặt trước mặt mình, mũi nhọn chỉa về phía nàng.
“Ta cho rằng Thiên Huyền Kỳ sẽ động thủ, ai ngờ lại là ngươi động thủ trước, thật khiến ta khó xử quá.”
“Khụ khụ… Các ngươi còn nhìn cái gì, giết hắn nhanh!”
“Không cần ra lệnh lung tung.” Quảng Võ cầm thương nhẹ nhàng xẹt qua mặt Quan Nhất Thấm: “Tính tình ta rất tốt, nhưng tính tình Diệp Tuyền thì không tốt lắm đâu.”
Diệp Tuyền ngồi trên đỉnh con dốc, hai tay chống mặt hứng thú nhìn Quảng Võ.
Động tác lao ra của Quảng Võ lúc nãy rất lưu loát, thị vệ bên người Quan Nhất Thấm có thể nói là tiếng tăm lẫy lừng trong Ác Nhân Cốc, trước mặt đám người này mà có thể một chiêu hạ Quan Nhất Thấm, thậm chí không cho bọn hắn thời gian phản ứng, chẳng trách Quảng Võ xứng với Hỏa Long Lịch Tuyền.
“Tính tình ta rất rốt, ngươi đừng nói xấu ta.”
“Lúc ở thành Trường An là ai nổi nóng chỉ vì ta tránh né vài ngày?”
Hai người cứ mắt qua mày lại, hoàn toàn xem Nhất Thấm Kỳ như không khí. Quan Nhất Thấm lặng lẽ ra hiệu, một kiếm khách nhanh như chớp từ đội thị vệ lao ra, trường kiếm ra khỏi vỏ nhắm vào ngực Quảng Võ.
“Choang ——” Tiếng kim loại va vào nhau, trường kiếm trong tay kiếm khách bay thành hình vòng cung, cạch một tiếng, rơi xuống đất lăn mấy vòng.
“Quan Nhất Thấm, ta đã nói rất rõ ràng, ngươi không thể trêu vào ta.”
Quan Nhất Thấm thấy rõ, Quảng Võ không hề động đậy, không phải hắn ra tay, là một người khác.
“Thuộc hạ đến chậm, hộ chủ bất lực, xin bảo chủ trách phạt.”
“Những người khác giải quyết hết.” Một câu ngắn gọn đã quyết định sinh tử của người khác.
Bảo chủ…
Quan Nhất Thấm tuyệt vọng nhìn Quảng Võ. Hắn nói hắn không phải người của Cực Đạo Ma Tôn, chẳng trách hắn nói vậy, hắn chính là Cực Đạo Ma Tôn, sao có thể xem là người của Cực Đạo Ma Tôn.
Cực Đạo Ma Tôn xưa giờ chưa từng nương tay với nội chiến, nàng muốn hạ Tuyền Tự Kỳ, nàng muốn xử Diệp Tuyền, trong mắt Cực Đạo Ma Tôn chính là phạm tội tày trời, sao nàng có thể dễ dàng sống sót.
“Quan Nhất Thấm, nếu ngươi muốn sống thì cũng không phải không có cách.” Quảng Võ dời thương đi, giày lóe ánh bạc vẫn còn đạp trên ngực Quan Nhất Thấm, hơn nữa còn hung tợn đạp xuống một cái. “Ngươi đi liên minh với Đường Thiên Huyền ta sẽ để ngươi sống sót, thậm chí có thể bình yên vô sự rời khỏi Ác Nhân Cốc.”
“Đường Thiên Huyền chắc chắn phải chết, ta đi liên minh với hắn sao có thể bình yên vô sự?”
“Chỉ xem ngươi có chịu cược hay không.”
Nói không thì nàng sẽ lập tức biến thành hồn ma dưới thương của nam nhân, nói cược, biết đâu vẫn còn một đường sống.
“Cược.” Quan Nhất Thấm dùng sức cắn chặt răng.
“Về chỗ của ngươi đi, người của ngươi sẽ tự về sau.” Quảng Võ dời chân, tiếp được mảnh vải đen Diệp Tuyền quăng xuống, nghiêm túc quấn thanh thương lại, ánh đỏ chói mắt bị che đi.
Quan Nhất Thấm chật vật đứng dậy, một tay ôm lấy lồng ngực đau nhói của mình, quỳ một gối xuống trước mặt nam nhân, yếu ớt nói: “Đa tạ Ma Tôn… đã không giết.”
Quảng Võ quấn xong thương, vươn ba ngón tay nắm lấy cằm Quan Nhất Thấm, ngữ khí ôn nhu đến mức cứ như có thể ép ra nước: “Quan Nhất Thấm, ta đã nói rồi, nếu ngươi dám truyền ra ta là ai, ta bảo đảm Nhất Thấm Kỳ không một ai sống sót, cả nhà họ Quan cũng vậy.” Hắn buông cằm đối phương ra, ghét bỏ phủi son phấn trên tay, lạnh lùng nhìn người đang run rẩy quỳ trên đất: “Cút.”
Tin Nhất Thấm Kỳ đánh lén Tuyền Tự Kỳ truyền ra vô cùng ồn ào. Tạm thời không nói đến nguyên nhân đánh lén, chỉ cần nhìn kết quả thôi là cũng thấy không ổn.
Nhất Thấm Kỳ tổn thất mười một người, Tuyền Tự Kỳ tổn thất không người.
Quan Nhất Thấm phải dựa vào đội thị vệ đáng tự hào của mình mới có thể thoát khỏi sự truy sát của Diệp Tuyền, hiện tại không rõ tung tích, mà Diệp Tuyền dường như cũng không định so đo. Trong Ác Nhân Cốc Nhất Thấm Kỳ cũng không được vững vàng cho lắm, xảy ra chuyện lớn như vậy thì coi như hết thời, sau này căn bản không còn sức uy hiếp nữa.
Quan Nhất Thấm nhận ra những người trở về đều không phải người của mình. Dù có là người cũ, vẫn tỏ vẻ hết mực trung thành với mình, nhưng không còn là người mà mình có thể tin tưởng nữa.
“Kỳ chủ, tướng quân đã ra lệnh rõ ràng.”
“Các ngươi câm miệng hết cho ta!” Nàng điên cuồng bóp chén trà trong tay, phẫn nộ đến run lên.
Kiếm khách rút kiếm ra khỏi vỏ, tiếng kim loại thong thả ma sát vào gỗ đập vào tai. “Tướng quân đã nói, nếu kỳ chủ không nghe lời thì sẽ có người thay thế kỳ chủ.”
Quan Nhất Thấm lấy tay che mặt, điều chỉnh lại cảm xúc trên mặt rồi run rẩy đứng dậy: “Ta sẽ đi.”
Kiếm khách thu hồi kiếm: “Vậy không còn gì tốt hơn.” Âm thanh kiếm cách va vào vỏ kiếm trong trẻo dễ nghe.
Đường Thiên Huyền đang điều chỉnh thiên cơ hạp thì có người đến khẽ nói gì đó vào tai hắn. Hắn bỗng ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài phòng.
Quan Nhất Thấm dẫn theo đội thị vệ trung thành của mình đứng ngoài phòng, góc quần diễm lệ nhiễm bùn, gương mặt xinh đẹp dính chút bụi, Quan kỳ chủ luôn đè đầu cưỡi cổ người khác giờ như một con chó bị đánh rơi xuống nước.
“Muốn hợp tác?” Đường Thiên Huyền nhướn mày hỏi nàng, trong giọng nói ngập tràn không tin tưởng.
“Xong chuyện Diệp Tuyền về tay ta.”
“Ta còn chưa nói có muốn hợp tác hay không, ngươi đến lúc này chính là quấy rối kế hoạch của ta.”
Nhất Thấm Kỳ đánh nhau với Tuyền Tự Kỳ, đến lúc Diệp Tuyền chết thì ai sẽ chi viện cho Tuyền Tự Kỳ, Cực Đạo Ma Tôn sao?
Đường Thiên Huyền ngẫm nghĩ một lúc lâu, khóe miệng dần nhếch lên một nụ cười quỷ quyệt, hắn nghênh đón ánh mắt của Quan Nhất Thấm, nói: “Muốn Diệp Tuyền, ngươi phải làm cho ta một chuyện.”
Nguyên nhân Nhất Thấm Kỳ thất bại —— là vì Cực Đạo Ma Tôn ra tay.
Cực Đạo Ma Tôn xưa nay chưa từng tham dự cũng không nhúng tay vào bất cứ trận nội chiến nào giờ lại phá lệ, ngồi yên mà nhìn thì cứ chờ xem Tuyền Tự Kỳ dần dần bành trướng rồi đè đầu cưỡi cổ mọi người đi.
“Các ngươi hẳn là cần một lãnh đạo có binh lực hùng hậu.” Hắn dùng lãnh đạo chứ không phải đồng minh.
Đã qua ba ngày, Liễu Thiên Kiêu lại không mang thức ăn đến.
Hắn yếu ớt hít thở, hai tay chống trên đất muốn đứng lên, cuối cùng lại chỉ có thể chật vật ngã sấp xuống —— Đây không biết là lần thứ mấy rồi.
Mấy con nhện nhỏ từ trong tóc hắn bò ra, bò thành đàn trước mặt hắn, cuối cùng dừng trên cánh tay nhìn như không có xương cốt gì của hắn. Lũ nhện bò qua bò lại trên tay hắn, dựng thẳng đám lông độc trên người mình, hai càng khép mở, dùng hết khả năng để hắn chú ý đến sự tồn tại của mình.
Hắn dời ánh mắt lên lũ nhện, thầm thì một câu bằng tiếng Miêu.
Lũ nhện dùng hết sức bò lên cửa, chui qua cái lỗ duy nhất. Một lát sau, cánh cửa gỗ cũ nát phát ra một tiếng ken két, tạo ra vô số tiếng vọng trong nhà tù im ắng này.
Hắn thầm thì một câu gì đó, một cổ thú to lớn từ trong lớp đất mỏng của nhà tù bò ra, dùng chiếc đuôi bén nhọn móc quần áo của hắn lên, cẩn thận thả hắn xuống bờ lưng cứng rắn của mình.
“Đi thôi.” Hắn nói một câu tiếng Hán, âm thanh khi cúi đầu nghe như muốn khóc.
Cổ thú xấu xí đáng sợ bò ra khỏi thảm thực vật. Trên cơ thể màu đen có một điểm trắng, đó là một người, một người tái nhợt, từ màu da đến khí chất đều tái nhợt.
“Ngươi đến rồi.” Hắn thoi thóp nói.
Lý Khai Lâm ngồi xuống trước tảng đá, thân thiện cười nói: “Đúng vậy, ta đến rồi.”
“Vậy thì Đường Thiên Huyền sẽ không đến nữa.”
“Đúng, hơn nữa sau này hắn cũng sẽ không đến.”
Hắn khe khẽ khóc nấc lên như một đứa trẻ, cơ thể co lại thành một cục, ánh sáng bị hắn dùng tay chặn lại, hắn giấu mình trong bóng tối, cứ như không ai có thể phát hiện ra hắn.
“Bị sự tự cao của ngươi hại.” Lý Khai Lâm vẫn cười, lời nói ôn nhu lại như thanh Toái Hồn không thể phá vỡ của hắn, tàn nhẫn đâm xuyên qua trái tim yếu ớt của đối phương. “Đường Thiên Huyền bị sự tự cao của ngươi hại.” Hắn lặp lại lần nữa, cứ như cho đối thủ trên chiến trường một kích chí mạng, không chút lưu tình.
Mạc Cửu Huyền bị Lý Khai Lâm ném vào nhà tù canh phòng nghiêm ngặt nhất của Hạo Khí Minh, kẻ bị ném vào trước hắn là Liễu Thiên Kiêu. Hai người gặp lại trong nhà tù, Mạc Cửu Huyền hoàn toàn không ngạc nhiên, Liễu Thiên Kiêu thì lại hoảng sợ.
Lý Khai Lâm bảo Diệp Lâm lấy cho mình một băng ghế, ngồi trước phòng giam của Liễu Thiên Kiêu như đang xem xiếc khỉ.
Nhà tù là một dãy hàng rào gỗ, Liễu Thiên Kiêu bị nhốt ở phòng số hai, Mạc Cửu Huyền bị nhốt ở phòng số ba, phòng số một thì không có người, chỉ có một thi thể đã hóa thành xương khô.
Liễu Thiên Kiêu biết Hạo Khí Minh có một nhà tù như vậy, nhốt toàn trọng phạm. Người bị giam vào rất ít, từ khi Hạo Khí Minh được thành lập đến nay chẳng biết có giam đến mười người hay không. Nhưng người bị giam vào đây không phải là Ác Nhân Cốc, mà là Hạo Khí Minh.
Thế nên thấy Mạc Cửu Huyền bị giam ở đây thì hắn không rõ lắm, hắn biết Mạc Cửu Huyền không phải người của Hạo Khí Minh.
“Ngươi không biết hắn là ai phải không.” Lý Khai Lâm cười ha ha vài tiếng, cười vô cùng sảng khoái, người bình thường vừa thấy sẽ nghĩ là người tốt.
Liễu Thiên Kiêu lại không thấy vậy. Lý Khai Lâm có thể ngồi trên vị trí Võ Lâm Thiên Kiêu này lâu như vậy sao có thể là người đơn giản.
“Ta biết hắn có thể áp chế Đường Thiên Huyền là đủ rồi.”
“Ta kể cho ngươi một chuyện xưa.” Lý Khai Lâm cứ như không nghe thấy lời hắn, vẫn mang nụ người người tốt đó thản nhiên cất tiếng.
Hạo Khí Minh từng có một Độc lang, xuất thân Miêu Cương, chiêu thức sử dụng đều vô cùng độc ác nham hiểm. Người này vẫn luôn bị Hạo Khí Minh lên án, người trong Ác Nhân Cốc muốn đưa hắn vào chỗ chết, người trong Hạo Khí Minh cũng muốn hắn chết phứt đi cho xong. Hắn như là một đại Ác Nhân tồn tại trong Hạo Khí Minh.
Người Miêu Cương này rất không bình thường. Hắn thường xuyên ở tiền tuyến, giết người vô số, tiếc là hắn giết người ở tiền tuyến nên những người không vừa mắt hắn cũng không thể lấy đó làm cớ mà hạ bệ hắn, chiến công của hắn cũng sáng chói đến mức có thể chọc mù mắt nhiều người.
Mỗi câu chuyện xưa đều có cụm “có một ngày”, có một ngày người Miêu Cương kia mất tích.
Hạo Khí Minh không có ai từng gặp qua hắn, Ác Nhân Cốc cũng không gặp qua hắn. Hắn giống như một quỷ hồn, những con người ở trần thế này không ai tìm được hắn.
Không phải hắn mất tích, mà là hắn đi tìm người, tìm người mình yêu.
Mỗi người của Hạo Khí Minh đều biết người Miêu Cương kia rất không bình thường, hắn thường xuyên lẻn vào doanh địa của Ác Nhân Cốc đại khai sát giới, mỗi người trong Ác Nhân Cốc đều vô cùng căm hận hắn. Chính là vào “có một ngày” đó, hắn lẻn vào doanh địa của Ác Nhân Cốc, đang chuẩn bị động thủ thì bộ đội đột kích của Hạo Khí Minh xông vào. Hạo Khí Minh thất bại thê thảm, Ác Nhân Cốc dù thắng nhưng cũng không khá hơn là bao. Cục diện quá mức hỗn loạn, người Miêu Cương bị người phe mình làm bị thương.
Hạo Khí Minh không còn ai sống, chỉ còn mình hắn sống. Người sống trong Ác Nhân Cốc đều nghe qua danh hiệu “Quỷ Ảnh” của hắn, chỉ có người chết mới thấy qua chân diện mục của hắn, hắn bị xem là một tiểu lâu la chuẩn bị đem ra xử lý.
“Thân thủ của ngươi rất tốt.” Có người nói vậy với hắn.
Người Miêu Cương ngẩng đầu liếc nhìn nam nhân kia. Chỉ một cái liếc mắt thôi mà hắn đã yêu phải người này.
Hắn từ bỏ thân phận Hạo Khí Minh của mình, trở thành một kẻ phản bội, đứng bên cạnh nam nhân kia, cam tâm tình nguyện làm tay sai cho hắn.
Tất cả mọi chuyện đều khiến hắn cảm thấy thỏa mãn. Công lao của nam nhân mỗi lúc một nhiều, cuối cùng thoát ly kỳ chủ lúc ấy, tự mình lập kỳ trong Ác Nhân Cốc. Vô số người kéo đến đầu nhập vào dưới trướng nam nhân.
Tâm phúc của nam nhân ngày càng nhiều, người có thể dùng ngày càng nhiều, hắn không còn là duy nhất nữa.
Cũng vào lúc ấy, nam nhân muốn kết giao với Tuyền Tự Kỳ kỳ chủ. Quan hệ của hai người ngày càng thân thiết, trong Ác Nhân Cốc cũng bắt đầu đồn đãi rằng hai người đang ở bên nhau. Hắn dè dặt đi hỏi nam nhân, có phải hắn và Tuyền Tự Kỳ kỳ chủ là một đôi hay không. Nam nhân nói không, hắn tin tưởng nam nhân.
Quả nhiên sau này quan hệ giữa hai người xấu dần. Nam nhân hết nhường lại nhịn, không muốn xung đột với Tuyền Tự Kỳ.
Hắn không nhịn được nữa, hắn nói hắn muốn giết Tuyền Tự Kỳ kỳ chủ.
Nam nhân nói có phải ngươi điên rồi hay không.
Ai ngờ hắn thật sự điên rồi. Hắn mang bí mật sâu kín nhất của nam nhân rời khỏi Ác Nhân Cốc, tìm đến Cửu Châu Đại Hiệp của Hạo Khí Minh, nói với hắn, chúng ta hợp tác đi.
Hắn bị Cửu Châu Đại Hiệp “bắt giữ”, lấy đó mà áp chế nam nhân.
Bí mật của nam nhân nằm trong tay hắn, nam nhân không thể không nghe lời Cửu Châu Đại Hiệp, “trộm” đi bảng vẽ xe Thôi Thành của Hạo Khí Minh.
“Đường Thiên Huyền không thích ta.” Mạc Cửu Huyền mỉm cười như một đứa trẻ: “Ta mang bí mật của hắn đi, hắn không thể không tới cứu ta, giống như hy vọng của ta.”
Mặt Liễu Thiên Kiêu trắng bệch, cách một tầng cột gỗ nhìn Mạc Cửu Huyền.
Hắn cứ ngỡ rằng mình mới là kỳ thủ thật sự mãi cho đến khi kỳ thủ thật sự lộ mặt, hắn càng không ngờ rằng kỳ thủ thật sự đã đùa bỡn hắn trong chính “cục” của hắn.
“Đường Thiên Huyền sẽ thất bại, Ác Nhân Cốc và Hạo Khí Minh sẽ vẫn bảo trì thế cân bằng.”
“A.” Liễu Thiên Kiêu lạnh lùng cười một tiếng: “Lý Khai Lâm, uổng cho ngươi là Võ Lâm Thiên Kiêu, nói ra những lời này ngươi có tư cách gì ngồi trên vị trí ‘Võ Lâm Thiên Kiêu’?”
“Uổng cho ngươi là Cửu Châu Đại Hiệp.” Diệp Lâm bắt chước hắn, trả lại Liễu Thiên Kiêu một câu tương tự. “Ngươi nghĩ sau khi Hạo Khí Minh đánh tan Ác Nhân Cốc thì Hạo Khí Minh sẽ biến thành cái gì?”
“Hạo Khí Minh đánh tan Ác Nhân Cốc thì có gì sai? Diệp Lâm, ngươi đúng là chỉ vì bảo vệ Lý Khai Lâm mà cái gì cũng nói được!”
“Lệch cân.”
Liễu Thiên Kiêu sửng sốt một chút.
“Không thể khống chế là sự uy hiếp lớn nhất.” Lý Khai Lâm chỉ nói khơi khơi vậy lại đủ để Liễu Thiên Kiêu sáng mắt ra.
Hạo Khí Minh có Ác Nhân Cốc là một con mãnh thú bị xiềng xích khóa chặt, một khi mất đi Ác Nhân Cốc thì không còn gì có thể ngăn cản con mãnh thú này nữa.
“Đường Thiên Huyền sẽ không thành công, Cực Đạo Ma Tôn đã lấy được bản vẽ, Thiên Huyền Kỳ sẽ bị tiêu diệt nhanh thôi, ngay cả cặn bã cũng không còn.”
Liễu Thiên Kiêu suy sụp ngồi dưới đất, ánh mắt trống rỗng.
Hắn cứ tưởng rằng mình mới là người thích hợp với vị trí Võ Lâm Thiên Kiêu, với năng lực và tài cán của mình, thay thế Lý Khai Lâm là chuyện đương nhiên. Không ngờ rằng mình thua rất nhiều, ngay cả cán cân đơn giản nhất mà hắn cũng không hiểu.
Đường Trấm đứng trên khoảng sân cao nhất của Liệt Phong Tập, toàn bộ Ác Nhân Cốc đều thu vào trogn đáy mắt. Bồ câu đưa thư xẹt qua bầu trời đỏ tươi, cơ thể trắng phau nhẹ nhàng dừng trên bờ vai gầy của hắn.
Hắn tháo ống trúc treo trên chân bồ câu xuống, tung chú chim mĩ lệ thần khiết này lên, trút mảnh giấy nhỏ trong ống trúc ra. Hắn dùng bốn ngón tay căng tờ giấy ra, những con số ít ỏi khiến khuôn mặt vốn như khối băng của hắn xuất hiện vết nứt.
“Lòng tham không đáy rắn nuốt voi.”
Căn phòng tĩnh mịch, sự việc vốn nằm trong tầm kiểm soát nay đang từng chút vuột khỏi. Rất ít người có thể cảm thấy lạc quan, trừ một người, người luôn luôn chưa từng bị kiểm soát.
Vẻ mặt Diệp Tuyền ngưng trọng, thấy Quảng Võ vẫn bình thản ung dung thì nhịn không được kéo vai hắn, bắt hắn chú ý đến mình. “Bảo chủ, chỉ với thực lực của Lẫm Phong Bảo thì không thể trấn áp được người này.”
Quảng Võ vỗ vỗ hai cái lên tay y, gật gù đắc ý: “Lòng tham không đáy rắn nuốt voi, kỳ chủ có biết vế sau là gì không?” Bộ dáng trông rất buồn cười.
Diệp Tuyền sửng sốt một chút, hai má mất tự nhiên đỏ lên, cứng nhắc lắc đầu.
“Thế sự đến cùng… bọ ngựa bắt ve.”
Mày đỏ mặt cái quờ quờ gì vậy thằng kia? =))))))))))) Còn 3 chương nữa, cố lên:3