“Đường Thiên Huyền từng viết thư cho ta nói hắn ở Mê Tiên Dẫn, Vu Huyền lại biết sự tồn tại của Mê Tiên Dẫn, chắc chắn Đường Thiên Huyền đang để thứ gì đó ở Mê Tiên Dẫn.”
Ngoài cửa sổ người ngựa qua lại không ngớt, Tây Thị buổi sáng không vì khách sạn Duyệt Lai xảy ra án mạng mà trở nên không náo nhiệt. Ngón tay Quảng Võ nhẹ nhàng vuốt ve miệng ly, nắng sớm nhảy múa trong đôi mắt tối đen. Diệp Tuyền hơi ngẩn người, nháy mắt khi đối phương quay đầu nhìn y thì vội dời ánh mắt đi.
“Ngươi nghĩ Đường Thiên Huyền có về Ác Nhân Cốc không?”
“Ta nói cho ngươi một chuyện, ngươi không thể nói cho người khác.”
Hai tay Diệp Tuyền chống lên bàn, cúi lưng, kề vào tai Quảng Võ. Đối phương nâng tay khoát lên gáy hắn, ngón tay không ngừng vuốt ve một khoảng da nhỏ mang đến cảm giác yên tâm lạ kỳ.
“Đường Thiên Huyền đang giữ bản vẽ xe cơ giáp Thôi Thành của Hạo Khí Minh. Đào Hàn Đình hạ lệnh bọn ta phải không từ thủ đoạn ngăn Đường Thiên Huyền nhập cốc, cướp đi bản vẽ cơ giáp trong tay hắn giao cho Ẩn Nguyên Hội đổi tiền thưởng, Đường Thiên Huyền cũng không biết việc này.”
“Ngươi vừa nói cái gì?” Quảng Võ dùng ngón cái vuốt má Diệp Tuyền: “Bên ngoài ồn quá, ta không nghe rõ.”
Người của nha môn đến báo, vài thủ vệ trên tường thành đã chết.
Quảng Võ phất phất tay cho người rời đi, trước khi đối phương đi hắn bỗng gọi giật lại dặn dò: “Phiền ngươi nói cho đại nhân của các ngươi, không có việc gì thì đừng nhúng tay vào vụ án của ta, ta mà phát hiện ra thì chức quan tép riu này hắn khỏi làm nữa, an tâm về nhà mà dưỡng lão.”
Mặt người kia run rẩy một chút, lộ ra vẻ mặt thống khổ lại dữ tợn, cung kính đáp một tiếng vâng.
Quách Quỷ mua mấy con lạc đà về cho uống đủ nước, mọi người quyết định đồng hành cùng một thương đội chuẩn bị đi Minh Giáo.
Diêu Phong đề nghị tìm người dẫn đường đi đường tắt, nhất định có thể đến khách sạn Long Môn trước Đường Thiên Huyền. Kết quả là bị Quảng Võ từ chối, nguyên nhân là Đường Thiên Huyền mang Mạc Cửu Ngân theo nên sẽ không đi một mình, dù cho Mạc Cửu Ngân có bị giết thì hắn cũng sẽ đi cùng với thương đội.
“Võ công của Đường Thiên Huyền thật sự không tồi, nhưng Hoang Mạc Long Môn có không ít mã tặc, giết nhóm đầu tiên sẽ xuất hiện nhóm thứ hai, hắn rất dễ bị mài chết, mà trên tay còn cầm tranh vẽ Mê Tiên Dẫn, hắn sẽ không phiêu lưu như vậy.” Quảng Võ hất cằm về phía thương đội, cười nói: “Không chừng hắn đang ở trong đội ngũ của chúng ta. Lúc này không có nhiều thương nhân đi buôn bán, cũng chỉ có vài thương đội mà thôi.”
Quảng Võ vừa dứt lời, người Hồ cách đó không xa quay đầu dùng tiếng Quan Thoại không chuẩn lắm nói lớn: “Sắp qua trạm dịch vào Hoang Mạc Long Môn, người của quan phủ muốn kiểm tra, các vị huynh đệ cũng chuẩn bị một chút đi ——!”
“Họa vô đơn chí.” Thư Mặc tiên sinh hiếm khi nhíu mày lại, có gì đó gây cho hắn rất nhiều phiền toái.
“Đúng là họa vô đơn chí thật.” Diêu Phong phụ họa, hàm ý trong lời nói rõ ràng không giống với Thư Mặc tiên sinh. “Hiện tại mang binh khí thì không dễ thông qua sự kiểm tra của quan phủ đâu.”
“Ta đi chuẩn bị một chút.” Quảng Võ cầm thương nhảy xuống ngựa, chân vận khinhg công lướt qua thương đội.
Diệp Tuyền thu hồi ánh mắt dán trên người Quảng Võ, lại nhìn về phía Thư Mặc tiên sinh, vẻ mặt đối phương vẫn ngưng trọng như trước.
Quan sai bảo từng người một xuống lạc đà, khám lạc đà, khám hàng và khám người.
Miệng lạc đà nhàn nhã nhai mấy cọng cỏ chăn nuôi, thương nhân vừa bị khám xong vỗ vỗ đầu lạc đà, một lần nữa leo lên lạc đà chậm rãi đi qua trạm dịch.
Đội ngũ không dài không ngắn trước mặt mỗi lúc một ngắn đi, sự bất an của Thư Mặc tiên sinh mỗi lúc một rõ rệt.
Đến lượt thương đội của Quảng Võ quan sai không bắt xuống lạc đà cũng không cho người dỡ hàng khiến mấy thương nhân người Hồ rất là khó hiểu. Quan sai thấy bọn họ không đi tức giận nói: “Đi mau đi mau, đừng có ở đây làm chướng mắt quan lão gia ta.”
Những người Hồ lần lượt đi qua trạm dịch, đến lượt nhóm người Quảng Võ ở cuối cùng.
Quách Quỷ đi qua, Diêu Phong đi qua, Vu Huyền đi qua, Đàm Thiên đi qua, đến lượt Thư Mặc tiên sinh.
Mặt mày Thư Mặc tiên sinh tái nhợt, lạc đà rề rà cất bước, lục lạc treo trên cổ phát ra tiếng vang dễ nghe.
“Khoan đã.” Một quan sai nọ gọi Thư Mặc tiên sinh lại.
“Qua đi, đừng có đứng ở đây.” Không đợi quan sai vừa gọi Thư Mặc tiên sinh lại mở miệng, người cầm đầu đã không kiên nhẫn giục Thư Mặc tiên sinh mau đi: “Đừng dây dưa, đi mau.”
Thư Mặc tiên sinh bình yên vô sự đi qua trạm dịch, hắn quay đầu lại nhìn Quảng Võ một cách quái dị. Đối phương cưỡi trên lạc đà cơ thể lắc lắc, trường thương trên lưng dài quá mức, dùng vải bố màu đen bọc lấy, một mũi nhọn đỏ tươi ló ra khỏi miếng vải.
Thư Mặc tiên sinh trừng mắt, nở một nụ cười xinh đẹp.
Quan sai kia dường như còn muốn tranh cãi với cấp trên của mình, Quảng Võ và Diệp Tuyền đi qua hai người bọn họ, quan sai vừa gọi Thư Mặc tiên sinh lại run run ngẩng đầu, chạm mắt với Quảng Võ.
Người cầm đầu đè đầu hắn xuống, sợ hãi tiễn bước nhóm Quảng Võ, dõi theo bóng bọn họ, thấy bóng dáng bọn họ khuất khỏi tầm mắt mới thở phào một hơi.
“Cái tên tiểu tử nhà ngươi!” Hắn hung tợn liếc quan sai lúc nãy đã gọi người một cái: “Suýt chút nữa chọc phải người không thể chọc rồi biết không hả?!”
Trên lệnh truy nã vẽ gương mặt Thư Mặc tiên sinh, nhìn kỹ lại thì cũng không giống Thư Mặc tiên sinh lắm.
Kim Hương Ngọc thấy Quảng Võ thì nhỏ giọng bảo Khoái Đao Thát Tử đi thu dọn vài căn phòng.
Quảng Võ dẫn lạc đà đến bên suối Nguyệt Nha uống nước, mình cũng cúi người dùng nước suối rửa mặt. Nước suối lạnh lẽo khiến Quảng Võ tỉnh táo hơn chút dưới ánh mặt trời chói chang.
Diệp Tuyền vội vàng múc nước vào túi da dê, đuôi ngựa thật dài rơi vào trong nước, còn dẫn vài con cá nhỏ đến rỉa tóc y.
“Tóc rơi xuống rồi.” Quảng Võ nói.
Diệp Tuyền kéo đuôi ngựa vào lòng, tiếp tục múc nước vào túi. Múc đầy rồi thì ném túi nước cho Quảng Võ, nói: “Đưa túi nước của ngươi đây.”
Quảng Võ cười như không cười nhìn Diệp Tuyền, tháo túi nước của mình xuống ném qua.
Khoái Đao Thát Tử từ khách sạn Long Môn đi ra, hỏi vài người Hồ thì tìm được Quảng Võ bên suối Nguyệt Nha, quen thuộc chào hỏi, cười ha hả nói: “Quảng gia, bà chủ của bọn tôi đang ở khách sạn đợi ngài.”
“Ừ.” Quảng Võ nghe thấy, có lệ đáp lại: “Ta rảnh sẽ đi gặp.”
Khoái Đao Thát Tử nghẹn họng, làm như hiện tại ngài không rảnh.
“Cho ba cân thịt bò kho, không cần rượu.” Quảng Võ phất phất tay đuổi người đi.
“Được thôi, Quảng gia chờ chút.” Khoái Đao Thát Tử vắt cái khăn màu trắng cũ nát lên vai. Gọi người không được thì hắn cũng hết cách, huống chi người này còn là Quảng gia không thể trêu vào.
Diêu Phong đứng bên cạnh bàn đưa khăn tay cho Thư Mặc tiên sinh.
“Trở về Ác Nhân Cốc rồi thì đừng đi nữa.”
Thư Mặc tiên sinh xóa bỏ lớp dịch dung trên mặt, một hình xăm màu đen dần dần hiện ra. “Từ lâu ta đã không còn là người của Ác Nhân Cốc nữa, huống chi nhiệm vụ của ta là giám thị Quảng Võ, khi nào Quảng Võ chưa giải quyết được Đường Thiên Huyền thì ta còn chưa thể đi.”
Diêu Phong không nói gì, chỉ giúp Thư Mặc tiên sinh mở nắp bình thuốc màu nâu ra.
“Nếu ngươi muốn giúp ta thì đi hỏi Quách Quỷ xem hắn có thể xóa bỏ tội danh của ta hay không.” Thư Mặc tiên sinh cẩn thận bôi thuốc bột lên mặt, thuốc bột dung hợp với màu da, che đi hình xăm trên mặt.
“Được.” Diêu Phong nói: “Ngươi cẩn thận một chút, Hoang Mạc Long Môn là đầm rồng hang hổ, người muốn mạng của ngươi cũng không ít.”
Diêu Phong nhanh chóng tìm được Quách Quỷ, Quách Quỷ sờ sờ cái cằm không cạo sạch, trầm tư một lát rồi uyển chuyển từ chối yêu cầu của Diêu Phong: “Hồ sơ của Thư Mặc tiên sinh ta không chạm được, nhưng mà ngươi có thể đi tìm Quảng Võ, có lẽ hắn lo được.”
Muốn đi Minh Giáo và Ác Nhân Cốc thì nhất định phải qua Hoang Mạc Long Môn, người qua lại đa phần là thương nhân hoặc người của Ác Nhân Cốc, nếu không phải thì là người muốn gia nhập Ác Nhân Cốc.
Vừa ngồi vào khách sạn Long Môn lập tức liền có người nhận ra Thư Mặc tiên sinh.
Thư Mặc tiên sinh trước kia từng vì ám sát một vị quan lớn mà bị bỏ tù, sau này tuy trốn thoát thành công nhưng chưa từng về Ác Nhân Cốc, hiện tại lại xuất hiện ở Hoang Mạc Long Môn khiến bọn người nào đó xôn xao.
“Từng nghe tên tiên sinh, lần đầu gặp mặt, ngưỡng một đã lâu.” Người nọ đập binh khí xuống trước mặt Thư Mặc tiên sinh, một chân đạp lên chiếc ghế Thư Mặc tiên sinh đang ngồi, vừa vặn đạp lên ống tay áo.
Thư Mặc tiên sinh giật giật tay, ống tay áo bị đạp mạnh quá, hoàn toàn không rút ra được.
“Ngây thơ.”
“Tiên sinh quả thật khiến người ta không ưa nổi như trong lời đồn.”
“Khen nhầm.” Thư Mặc tiên sinh vẫn phong khinh vân đạm như cũ.
“Tiên sinh, thời thế thay đổi, nên học cách cúi đầu mà sống.”
Khoái Đao Thát Tử vén màn vải lên, bưng một mâm thịt bò kho chừng ba cân ra khỏi khách sạn, đi thẳng đến cái bàn Thư Mặc tiên sinh đang ngồi, đặt thịt bò kho lên bàn, giới thiệu với vài gương mặt lạ: “Đây là thịt bò đặc sản của khách sạn, mời các vị khách quan chậm rãi dùng.”
Nam nhân khịt mũi, đây là mùi thịt bò thuần khiết.
“Kim Hương Ngọc, bà có ý gì, bọn họ ăn thịt bò còn bọn ta thì ăn thịt sói?”
Kim Hương Ngọc nghe thấy thì lắc lắc cái quạt tròn, khinh miệt nói: “Khách quan, quy củ của bọn ta luôn là vậy, ngài có bản lĩnh thì ngài ăn thịt bò, không có bản lĩnh thì cứ ăn thịt sói cùng thịt cáo thôi.”
“Vị huynh đài này, người gọi món này là một người khác.” Người nói chuyện ăn một ngụm mì cuối cùng, bưng bát lên uống sạch nước mì.
Nam nhân quay đầu lại, thấy mặt người nọ liên đen mặt, cười lạnh nói: “A, Quỷ Thủ Đường, câm miệng ngươi đi, chuyện của ta chưa tới lượt ngươi xen mồm.”
“Nhắc ngươi một câu mà thôi, nếu ngươi không muốn nghe thì ta cũng không ép.”
Quảng Võ và Diệp Tuyền vừa trở về từ chỗ xa phu, nhìn thấy khung cảnh giương cung bạt kiếm này, hai người ăn ý nở một nụ cười.
“Quỷ Thủ Đường, Liễu Tam Đao, khung cảnh này quả thật rất chấn động.” Diệp Tuyền giả vờ xoa xoa tay, đi đến bên bàn ngồi xuống, gắp một miếng thịt bò bỏ vào trong miệng.
Trong khoang mũi nam nhân phát ra một tiếng hừ khinh thường, buông chân đạp đạp tay áo Thư Mặc tiên sinh xuống, đứng thẳng lưng, bộ dáng cao ngạo không coi ai ra gì. “Diệp Tuyền, Đường Thiên Huyền không rõ tung tích, hiện tại ta là đương gia của Thiên Huyền Kỳ, ngươi muốn ổn định địa vị trong cốc của mình thì nên thông minh một chút.”
“A, ngươi không nói thì ta quên mất.” Diệp Tuyền dùng đũa chọt bàn, cười cười ngẩng đầu nói: “Đường Thiên Huyền hiện đang ở trong khách sạn Long Môn.”
“Vù ——” Một mũi tên xé không khí mở ra hai lỗ thủng trên đầu nam nhân, mũi tên sạch sẽ đâm xuống đất.
Các thương nhân trắng hết cả mặt, cúi đầu yên lặng ăn mì của mình.
Chuyện vừa xảy ra quả thật rất bình thường với bà chủ khách sạn Long Môn, Kim Hương Ngọc phẩy phẩy chiếc quạt tròn, lười biếng bảo: “Khoái Đao Thát Tử, nhanh chóng thu dọn mặt đất sạch sẽ để đỡ bẩn mắt khách nhân.”
Khoái Đao Thát Tử mặt không thay đổi kéo thi thể ra khỏi khách sạn Long Môn, quẳng vào chỗ thường có sói hoang lui tới.
Quỷ Thủ Đường thu hồi thiên cơ hạp về lại thắt lưng, cúi chào Diệp Tuyền rồi rời khỏi khách sạn Long Môn.
“Thật nhanh tay.” Quảng Võ cảm thán.
Thư Mặc tiên sinh vỗ vỗ bụi trên ống tay áo, thản nhiên nói: “Tốc độ ra tay của Quỷ Thủ Đường nổi tiếng trong giang hồ.”
Quảng Võ lắc đầu, không cho ý kiến.
Thời tiết Long Môn lúc chạng vạng thay đổi, thương đội vốn chuẩn bị khởi hành đến Phi Sa Quan đành phải đổi ý ở lại khách sạn một đêm.
Quảng Võ và Diệp Tuyền ở một phòng, cửa sổ trong phòng đều bị đóng lại. Nói là cánh cửa sổ chi bằng nói là một tấm ván gỗ rắn chắc chặn cửa sổ lại, kín không kẽ hở. Ngoài khách sạn gió thổi vù vù, cát đá bị thổi lên đập vào cửa phát ra tiếng cộc cộc.
Diệp Tuyền ngồi mãi trong phòng thấy có chút khó chịu, mở cửa sổ thông với đường đi ra.
Thúy Hoa lộ nửa cái đầu ra hiếu kỳ liếc vào trong, hỏi: “Khách quan cần gì à?”
“Không có.” Diệp Tuyền tức giận đáp, hậm hực đóng cửa sổ lại.
Ngồi một lát Diệp Tuyền lại bắt đầu không an phận. Bão cát thổi mạnh, lũ lạc đà bất an hí lên, hắn ở trong khách sạn cũng không ra được, như là một con thú bị nhốt.
“Lại đây.” Quảng Võ từ trên giường ngồi dậy, vỗ vỗ chỗ cạnh mình: “Ngủ một giấc.”
Diệp Tuyền cởi giày và áo ngoài nằm lên giường, một bàn tay gác lên cánh tay mình. Quảng Võ nằm ở sau lưng, hơi thở ấm áp đều dừng trên gáy. Đầu Diệp Tuyền nóng lên, xoay người đối mặt với Quảng Võ.
“Nghỉ ngơi đàng hoàng đi.”
“Ngươi có thấy người là do Đường Thiên Huyền giết không.” Diệp Tuyền thậm chí không thèm dùng ngữ khí nghi vấn, thái độ của Quảng Võ sau khi Liễu Tam Đao chết nói cho hắn người là do Đường Thiên Huyền giết.
“Ừ.”
“Ta có cảm giác hắn rất nhanh sẽ xuống tay với ngươi.”
“Tự lo cho thân mình trước đi.” Quảng Võ nâng tay che mắt Diệp Tuyền lại: “Đừng nghĩ quá nhiều.”
Diệp Tuyền nhắm mắt lại. Từ lúc Liễu Tam Đao chết y vẫn luôn bất an, chỉ khi Quảng Võ ở bên mới thấy an tâm một chút. Đi đường xa như vậy y thực sự mệt mỏi, trán để trên ngực Quảng Võ rồi mơ mơ màng màng thiếp đi.
Người nào đó yên lặng mở mắt, từ trong lòng lấy mặt nạ chỉ đệ tử Đường Môn mới có ra đeo lên mặt.
Nam nhân đẩy cửa sổ ra một khe hở, từ cửa sổ xem xét tình huống dưới lầu. Hầu hết mọi người đều đã về phòng nghỉ, Kim Hương Ngọc cùng Khoái Đao Thát Tử đều ở dưới lầu. Giữa thời tiết ngột ngạt này hai người cũng có chút mơ màng, nhất là kim Hương Ngọc, đã tựa vào quầy ngủ gật.
Không lâu sau, Khoái Đao Thát Tử đi vào phòng bếp, rất nhanh, tiếng dao phay gõ lên thớt truyền ra.
Ngoài kia bão cát còn đang thổi, cát đá đập vào tường vô cùng ồn ào. Hắn cẩn thận mở cửa, chỉ phát ra âm thanh rất khẽ, chút âm thanh ấy hoàn toàn chìm lỉm trong tiếng bão cát.
Nam nhân mở cửa căn phòng cách vách. Người trong phòng đang nằm trên giường phát ra tiếng hít thở đều đều. Hắn đóng cửa lại, đi tới trước một căn phòng khác.
Vũ khí của hắn chỉ có một thanh đoản đao cùng một ít ám khí.
Người vừa nãy còn ngủ đứng dậy, hắn xoa xoa đôi mắt còn buồn ngủ của mình, đi ra khỏi phòng, cứ như không nhìn thấy một nam nhân khác trong hành lang mà xuống lầu vào phòng bếp xin Khoái Đao Thát Tử một chén nước, vô cùng vui vẻ ngồi uống.
Uống xong một chén nước lớn hắn vẫn mơ mơ màng màng, khép hờ mắt lên lầu hai trở về phòng.
Thấy đối phương đã vào phòng, hắn mới hít sâu mấy hơi đẩy cửa sổ ra một chút. Trong phòng Diệp Tuyền cùng Quảng Võ vẫn đang ngủ say, quay đầu nhìn lướt qua tình huống dưới lầu, Kim Hương Ngọc vẫn còn ngủ gật, Khoái Đao Thát Tử cũng không có dấu hiệu sẽ ra khỏi phòng bếp. Hắn nắm chặt đoản đao trong tay, rón ra rón rén đẩy cửa ra đi đến bên giường, nhắm vào tim Quảng Võ hung hăng đâm xuống.
Quảng Võ xoay người lăn xuống đất tránh được một đao.
Diệp Tuyền bỗng mở mắt ra, tay đánh vào cổ tay người kia.
Thấy ám sát không thành, hắn xoay người chạy ra khỏi phòng, trở về căn phòng mình đi ra đánh vỡ tấm gỗ nhảy cửa sổ ra khỏi khách sạn.
Quảng Võ đuổi theo bị cát bay vào phòng chui vào mắt, hắn cẩn thận rời khỏi phòng, dụi dụi cát trong mắt.
“Bên ngoài vẫn còn bão cát, không được đuổi theo, Đường Thiên Huyền chắc chắn không chạy được xa.” Trên người Diệp Tuyền đều là bụi đất, trong tóc còn lẫn chút cát, xem ra là vừa định đuổi theo.
Những người khác nghe được động tĩnh cũng tới tấp mở cửa ra ngoài. Trong phòng Vu Huyền Truyền ra tiếng động kỳ quái, Diệp Tuyền nhanh chóng đá văng cửa, trong lúc ấy Vu Huyền té lăn xuống giường, vẫn không tỉnh ngủ.
Không thấy bóng dáng Đường Thiên Huyền, vai Diệp Tuyền sụp xuống, nửa người tựa trên người Quảng Võ.
“Xảy ra chuyện gì?” Thư Mặc tiên sinh hỏi.
“Đường Thiên Huyền muốn giết Quảng Võ, đã chạy khỏi khách sạn.”
Quảng Võ nhìn lướt qua phòng Vu Huyền, đối phương lồm cồm đứng dậy, cũng ra khỏi phòng xem đã xảy ra chuyện gì.
“Trở về đi, không có gì cả.” Quảng Võ nói.
Diệp Tuyền xuống lầu nói chuyện với Khoái Đao Thát Tử, Khoái Đao Thát Tử lấy ra một tấm gỗ đóng lên cửa sổ, tạm thời thay thế cánh cửa bị mất.
Khi trở về phòng, sắc mặt Diệp Tuyền ngưng trọng lại: “Ta không hiểu tại sao Đường Thiên Huyền lại làm vậy.”
Nam nhân từ Phù Quang Lược Ảnh hiện hình, tựa vào tường há miệng thở dốc, trên cổ tay phải xuất hiện một vết bầm rõ rệt.
Người bên cạnh đi qua nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Nam nhân đẩy hắn ra, khẽ nói: “Ta không sao.”
Đậu mòe chúng mày còn hơn tình nhân lâu năm nữa =)) Tình hơn cả Chocopie =)) Hai đứa mày không có một chân bà đây đi bằng đầu =))))))))