Ngoài chuyện công việc ra thì không nói bất cứ điều gì khác.
Lúc cần tăng ca làm việc, thà rằng cầm máy tính ngồi trên tàu điện ngầm về nhà rồi làm việc cũng tuyệt đối không ở lại văn phòng.
Phần việc tăng ca làm xong vào tối hôm đó tuyệt đối sẽ không gửi cho Trương Khởi Linh mà để trong hòm thư, đặt thời gian gửi, sáng ngày hôm sau đi làm sẽ tự động gửi.
Trong buổi tụ họp của các đồng nghiệp bộ phận kinh doanh, chỉ cần Trương Khởi Linh đi, Ngô Tà sẽ tìm đủ cớ để trốn tránh không đi.
Hình như Trương Khởi Linh cũng phối hợp. Ngô Tà không muốn trò chuyện, hắn chỉ nói chuyện công việc với cậu, không nói thêm một chữ nào. Ngô Tà không muốn có tiếp xúc riêng với hắn nữa, thì hắn không hẹn Ngô Tà cùng đi ăn cơm nữa, thậm chí không ra ngoài cùng nữa, cho dù hai người cùng ra khỏi công ty đi gặp cùng một khách hàng, cũng mạnh ai đi đường mình, Trương Khởi Linh lái xe đi, Ngô Tà gọi xe đi. Trước mặt khách hàng, hai người phối hợp ăn ý, một khi ra khỏi cửa chỗ khách hàng, hai người là người xa lạ.
Ngô Tà không giải thích một lời nào, mà Trương Khởi Linh cũng chẳng hỏi lấy một chữ.
A Ninh cảm nhận được sự khác thường, chặn Ngô Tà lại ở phòng uống nước, hỏi rằng: "Gần đây cậu lạ vậy? Có phải có chuyện gì không?"
"Đâu có đâu." Vẻ mặt Ngô Tà nhẹ tênh.
"Giám đốc Trương cũng tới à?" A Ninh nói với ra bên ngoài phòng uống nước.
"Tôi còn có việc, đi trước đây." Ngô Tà cúi đầu xuống, muốn đi ra ngoài.
A Ninh bước lên chặn đường Ngô Tà lại: "Làm gì có người đâu, cậu căng thẳng cái gì?"
"Tôi không căng thẳng." Bàn tay Ngô Tà cầm chặt cái cốc.
A Ninh cười "phụt" thành tiếng: "Cậu đó, tưởng người khác đều là đồ ngốc không nhìn ra sao?"
Ngô Tà không biết phải làm sao: "Thực sự rõ ràng như vậy à?"
A Ninh cười ranh mãnh: "Cậu đoán xem? Không trêu cậu nữa, có lẽ người khác nhìn không ra, nhưng nếu như đến cả tôi cũng còn nhìn không ra nữa, thì còn làm việc ở bộ phận quan hệ công chúng được hay sao?"
Ngô Tà vô thức gật đầu, nói cũng phải, EQ của A Ninh cao, là người hòa nhã, đó là điều mà tất cả mọi người trong công ty đều biết. Nhưng sau đó cậu lại thấy mình ngốc, thế này chẳng phải là chưa hỏi đã khai sao?
A Ninh nói: "Có dịp thì mời tôi đi ăn đi? Tôi có thể dạy cậu."
Ngô Tà đồng ý ngay, trốn ra khỏi phòng uống nước như địa ngục.
Nhưng người nhìn thấu được mọi chuyện không chỉ có Ngô Tà.
Bàn Tử bắt gặp Ngô Tà ở nhà tăng ca một tuần năm ngày, bèn hỏi rằng: "Tôi bảo này, gần đây cậu làm sao vậy? Ngày nào cũng mang công việc về? Tôi thấy cậu cũng đâu bận tới nửa đêm, ở lại công ty thêm một lúc là giải quyết được rồi. Cậu đang làm gì vậy chứ? Cứ phải về vào giờ cao điểm, lẽ nào gặp cái gì đẹp à?"
"Gặp cái gì đẹp cái đầu anh." Ngô Tà mắng Bàn Tử là đồ không đứng đắn, lấy một lon bia từ trong tủ lạnh ra, uống ừng ực hết nửa lon.
"Chậc, lại còn mạnh mồm." Bàn Tử cướp bia lạnh trong tay cậu, dạy dỗ rằng: "Uống lạnh ít thôi, về lại đau dạ dày. Ngoài lúc làm việc ra, trông cậu đều là lạ. Chẳng phải trước trung thu vẫn bình thường sao, sao về nhà nghỉ lễ lại như mất hồn vậy? Hôm nay cậu ngồi đây giải thích rõ cho tôi."
"Giải thích cái gì? Tôi phạm tội hình sự hay là dân sự?" Ngô Tà bực bội nói.
Bàn Tử vỗ ghế sofa: "Cậu đó, nếu không phải là bạn cùng phòng của tôi, chỉ với cái thái độ này của cậu, Bàn Gia tôi đây đã xẻo cậu rồi. Cậu tự nghĩ xem, cậu nói có giống tiếng người không?"
Ngô Tà quay người định đi, Bàn Tử quát một tiếng: "Quay lại! Trốn được mùng một, còn trốn được qua mười lăm sao? Lẽ nào còn muốn trốn cả đời?"
Ngô Tà đứng yên tại chỗ, tức giận nói: "Tôi không trốn hắn! Tôi trốn hắn làm gì?"
Sau đó hai người đều sững sờ.
Một lúc lâu sau, Bàn Tử thở dài một hơi: "Haiz, tôi chỉ đang đoán thôi, nhưng không ngờ rằng thực sự là nguyên nhân này. Thiên Chân, Bàn gia coi cậu là anh em, hôm nay mới nói lời này. Tôi chỉ nói một lần thôi, nói xong rồi, cứ bỏ qua chuyện này đi, sau này sẽ không nhắc tới nữa. Cho dù tự cậu quyết định thế nào, tôi vẫn coi cậu là anh em tốt."
Ngô Tà nhượng bộ, ngồi trở lại sofa.
Bàn Tử uống sạch nửa lon bia còn lại của Ngô Tà, một lúc lâu sau mới nói: "Cái thứ như tình cảm này, kỳ thực chẳng có đạo lý gì hết. Đời này tôi chưa bao bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ cắm rễ ở đây, chỉ nghĩ sẽ một mình sống thoải mái, sẽ một mình lo thân ăn no lo nhà không đói, mọi chuyện vốn dĩ là như thế đến khi tôi gặp Vân Thái. Tôi thích cô ấy, là kiểu thích mà muốn cưới cô ấy đấy. Trước đây luôn khịt mũi khinh thường mấy chuyện yêu đến tận lúc chết đi, khi đến lượt mình rồi, mới biết cảm giác nó như thế nào, hận không thể đào tim móc phổi mình đưa cho đối phương."
"Thiên Chân, thích một người không sai, cái này chẳng liên quan nhiều đến việc đối phương là người hay là yêu, là nam hay là nữ. Nếu như vì thích mà làm chuyện tàn ác, dù cho đối phương có là tiên, thì đó cũng là ác; nhưng nếu như vì thích mà trở nên xuất sắc hơn, cho dù đối phương là cáo thành tinh, đó cũng là thiện. Thay đổi mấy năm qua của cậu, tôi đều nhìn thấy cả, là bạn, tôi mừng cho cậu. Trước cái chuyện thích này, mọi người bình đẳng như nhau. Người cậu thích vừa khéo cũng thích cậu, đó chính là phúc phần đời trước tu được, chỉ có thể gặp chứ chẳng thể cầu. Cuộc đời đa số là không được như ý, khó khăn lắm mới vui vẻ được một chút, cần gì phải tuân theo quy tắc như vậy chứ?"
Bàn Tử đứng lên vỗ bả vai Ngô Tà: "Tự cậu suy nghĩ cho kĩ càng đi."
Ngô Tà ngồi ở sofa phòng khách suy nghĩ cả đêm.
Đó là buổi tối cuối cùng ở nhà trong kì nghỉ trung thu, Ngô Tà không về nhà ăn cơm, Ngô Nhị Bạch khó chịu với Ngô Tà.
Bà nội Ngô Tà xoa dịu mọi người, nói rằng người trẻ tuổi có cuộc sống của người trẻ tuổi, bà quay sang kéo tay Ngô Tà, bàn tay gầy gò thô ráp xoa xoa bàn tay Ngô Tà, dường như người trưởng thành một mét tám mốt trước mắt vẫn là đứa cháu trai nhỏ chơi đùa dưới chân bà năm đó.
Bà nội Ngô Tà nói: "Ba cháu và chú hai chú ba cháu có thể là kiểu con nhà người ta điển hình, nhưng trong lòng bà, cháu mới là niềm kiêu hãnh của nhà họ Ngô. Nhân lúc còn trẻ thì nên chăm chỉ, nhưng cũng đừng trì hoãn bản thân, bên cạnh có người cố gắng cùng cháu mới là trạng thái tốt nhất, thành gia lập nghiệp, thành gia lập nghiệp, lời nói của lão tổ tông đều có lý cả. Nhà là gánh nặng, cũng là động lực để đi về phía trước, đừng vì còn trẻ mà chẳng quan tâm. Bà không giục cháu, nhưng cháu gặp được người mình thích rồi, nhất định phải dẫn về cho bà xem nhé."
Ngô Nhị Bạch còn lo lắng về chuyện chung thân đại sự của Ngô Tà còn hơn ông cha ruột của Ngô Tà, luôn nói Ngô Tà là độc đinh nhà họ Ngô, sau này ba ông già không mong cậu dưỡng già cho, chỉ mong đều được cậu đưa tiễn lúc lâm chung.
Ngô Tà không hiểu, rõ ràng chú hai chú ba vẫn còn đang trẻ khỏe, còn chưa tới lúc già cả răng rụng, vì sao không tự cưới vợ đẻ con, vì lý do đó nên cậu cũng rất phản cảm với việc xem mắt mà Ngô Nhị Bạch sắp xếp. Đêm đó Ngô Nhị Bạch nói chuyện với Ngô Tà rất lâu, Ngô Tà mới biết rằng, trong trận hỗn loạn mấy chục năm trước, chú hai chú ba đã làm những chuyện gì vì cha của mình, vì nhà họ Ngô. Bọn họ không thể, cũng không dám để lại đời sau cho mình.
Một mình Ngô Tà gánh vác tất cả hy vọng của ba đời nhà họ Ngô.
Gánh nặng này quá nặng, nặng đến mức người ta không thở nổi.
Sáng sớm, tia nắng ban mai đầu tiên chiếu vào phòng khách, đánh thức Ngô Tà khỏi trạng thái người gỗ. Cậu xoa mặt, cầm túi ra cửa, đi tới công ty, đặt điện thoại, máy tính và thẻ ra vào do công ty phát ở trên bàn Trương Khởi Linh, đồng thời để lại một đơn từ chức cho Trương Khởi Linh.
Ngô Tà rời đi trước khi Trương Khởi Linh đến công ty, vừa về tới phòng trọ đã nhốt mình trong phòng, Bàn Tử tới gõ cửa cậu cũng chẳng bận tâm.
Ngủ mơ màng nửa ngày, phần lớn thời gian chỉ là nằm ngây người trên giường. Cậu đã đưa ra một quyết định to lớn, nhưng dường như sức lực cả người đều bị rút sạch, đứng cũng đứng không nổi.
Tới hơn mười hai giờ đêm, bụng đói không chịu nổi, thực sự không ngủ được nữa, cậu mới mở cửa phòng ra, tới phòng bếp tìm đồ ăn. Bàn Tử chu đáo để lại cháo cho cậu, giữ ấm ở trong nồi cơm.
Cửa sổ phòng gần đường, đúng lúc có thể nhìn thấy con đường bên ngoài cổng chung cư. Khi múc cháo ở phòng bếp, Ngô Tà chỉ liếc mắt theo thói quen, nhưng lập tức nhìn thấy chiếc SUV màu đen bên đầu đường đối diện phòng bếp. Đèn trong xe bật sáng, vô cùng nổi bật trong đêm tối, tạo cảm giác cô đơn đến lạ.
Trái tim Ngô Tà bỗng thắt lại, một cảm giác nặng nề không thể diễn tả được đột nhiên trỗi lên trong lòng cậu, đè nén đến mức không thở được. Cậu quay người nhanh chân trở lại phòng, bật nguồn điện thoại cá nhân lên, lướt một đống tin nhắn chưa đọc, nhìn thấy tin nhắn Trương Khởi Linh gửi tới: Tôi đợi cậu dưới tầng. Thời gian gửi là bảy giờ tối.
Ngô Tà thay quần áo, loạng choạng đi xuống tầng. cậu đi tới bên xe, hít sâu vài hơi, gõ cửa sổ xe.
Trương Khởi Linh mở cửa bước xuống xe, cầm một cái túi máy tính hoàn toàn mới trên ghế phó lái lên, đưa cho Ngô Tà.
"Đây là máy tính và điện thoại của cậu. Dự án hợp tác ASD đang trong giai đoạn quan trọng, đổi người lúc này sẽ tổn thất rất lớn tới hai bên, tôi hy vọng cậu có thể kiên trì thêm vài tuần nữa."
Ngô Tà vươn tay ra nhận lấy túi máy tính, tuy rằng miệng không đồng ý, nhưng hiển nhiên động tác này là nhượng bộ rồi.
Trương Khởi Linh lại nói: "Tôi coi như không nhận được đơn từ chức. Bốn tuần sau, nếu như cậu vẫn muốn từ chức, có thể gửi đơn thẳng cho HR."
Ngô Tà ngây dại gật đầu.
Trương Khởi Linh quay về xe, mở cửa sổ xe xuống, nói một câu: "Nghỉ ngơi sớm đi", rồi đạp chân ga, chiếc xe chậm rãi rời đi.
Khi Ngô Tà phản ứng lại, trên đường chỉ còn lại một mình cậu.
Hôm sau, Ngô Tà tới văn phòng với cặp mắt gấu trúc, ngoài mấy đồng nghiệp khá thân quen hỏi thăm vài câu nửa quan tâm nửa đùa giỡn ra, tất cả đều bình thường. Kể cả khi cậu chạm mặt Trương Khởi Linh trong phòng họp, mọi chuyện vẫn chẳng có chút khác thường nào.
Ngô Tà phong bế tất cả cảm xúc của mình trong một không gian bí mật trong lòng, mỗi ngày chỉ lặp đi lặp lại từng đó hoạt động như người máy.
Tới buổi chiều thứ sáu tuần thứ bốn, cậu nhìn mục nhắc nhở mà mình đặt trên lịch, lại lần nữa lưỡng lự giữa từ chức và không từ chức.
Cho dù công việc này rất tốt, muốn tìm một công việc thuận buồm xuôi gió, bản thân đã làm quen, hơn nữa còn có cấp trên chỉ bảo tận tình như thế này, gần như là không thể. Nhưng Ngô Tà vẫn quyết định từ chức. Nếu đã quyết định rồi, vậy thì phải cắt đứt sạch sẽ hoàn toàn, đối với hai người đều tốt.
Đơn từ chức đã in xong,
Ngô Tà lặng lẽ thu dọn đồ đạc trên bàn trong văn phòng mình.
Công ty gửi một email công khai. Vốn dĩ cậu không muốn xem, nhưng như thể có cảm giác nghi thức, giống như chỉ cần mình vẫn còn ở vị trí này thì vẫn có nghĩa vụ phải đọc hết tất cả email trong hòm thư công việc, cho nên cậu nhấp vào hòm thư.
Đây là một email thông báo mà giám đốc nhân sự Shirley gửi, giám đốc bộ phận kinh doanh Trương Khởi Linh chính thức từ chức, công tác bàn giao công việc quan trọng đã hoàn thành, các nhân viên bộ phận kinh doanh thực hiện nhiệm vụ của mình, giám đốc bộ phận kinh doanh mới sẽ nhận chức vào thứ hai tuần sau.
File đính kèm là sơ yếu lý lịch của giám đốc phòng kinh doanh mới.
Ngô Tà không hề có tâm trạng mở ra xem, gần như ném hết tất cả mọi thứ trong tay chạy thẳng tới văn phòng của Trương Khởi Linh.
Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Rõ ràng sáng nay còn mở một cuộc họp tổng kết nhỏ, lúc đó Trương Khởi Linh còn sắp xếp công việc quan trọng tiếp theo của mỗi người, tất cả đều bình thường đến mức không thể bình thường hơn, chẳng có chút dấu vết nào cả.
Ngô Tà ngây người đứng ở cửa văn phòng của Trương Khởi Linh, hoặc là, nên nói là cửa văn phòng "đã từng" là của hắn. Bàn được thu dọn sạch sẽ, không có một đồ vật nào, góc văn phòng đặt mấy cái thùng đựng giấy tờ, trên thùng dán giấy nhớ, ghi rõ nội dung trong thùng, đều là tư liệu của bộ phận kinh doanh. Ngoài cái đó ra, cả văn phòng không còn tìm được bất kỳ dấu vết nào cho thấy Trương Khởi Linh từng làm việc ở đây nữa.
Hắn mở cuộc họp buổi sáng xong thì lặng lẽ rời đi sao? Vì sao mình không cảm nhận được chút nào vậy?
Không biết từ khi nào A Ninh đã đứng đằng sau Ngô Tà, khẽ thở dài, nói với Ngô Tà rằng: "Khi nào thì mời tôi ăn cơm đây? Cậu kéo dài lâu lắm rồi đây."
Ngô Tà mời khách luôn vào tối hôm đó, ngay trung tâm thương mại bên cạnh tòa nhà văn phòng, là quán cháo nồi đất Triều Sán.
A Ninh ở lại công ty thêm một lúc, mới ung dung đến muộn.
Cô nói thẳng vào chủ đề, đưa cho Ngô Tà một cái hộp màu hồng, nói rằng: "Cậu nhìn cái này chắc là hiểu nhỉ."
Ngô Tà nhận lấy hộp, vốn dĩ là một hộp socola, giống với cái hộp Bàn Tử nhờ Ngô Tà đưa cho Vân Thải, cũng giống với cái hộp Trương Khởi Linh đưa cho đồng nghiệp bộ phận kinh doanh.
"Đây là..." Ngô Tà không chắc chắn lắm.
A Ninh: "Đây là cái hộp cậu tiện tay đưa cho tôi. Tôi chưa động vào, bây giờ vật trả lại nguyên chủ."
Ngô Tà: "Có ý gì?"
A Ninh không đáp mà hỏi ngược: "Cậu nhìn kĩ lại chẳng phải là biết rồi sao?"
Hộp socola không đóng chặt, chỉ buộc một vòng tròn bằng giấy, in hoa văn và nhãn hiệu. Tháo vòng tròn xuống, mở nắp ra, bên trong là những viên socola được đóng gói niêm phong riêng.
Trên hàng socola này, có một chiếc thiệp màu trắng.
Hô hấp của Ngô Tà khựng lại. Nét chữ này quen thuộc như vậy, không phải là Trương Khởi Linh viết thì còn là ai nữa?
Ngô Tà ngẩng đầu lên nhìn A Ninh, vẻ mặt phức tạp.
A Ninh nói: "Tôi mở hộp ra nhìn thấy tấm thiệp này, thì không động vào nữa. Khi đó không trả lại cho cậu, tôi tin là cậu cũng biết được vì sao."
Ngô Tà gật đầu. Cậu biết được.
Nhưng vì sao bây giờ A Ninh lại trả socola lại cho mình chứ?
Ngô Tà không hỏi, nhưng A Ninh như thể biết được cậu muốn hỏi gì, chủ động cất lời: "Background của giám đốc Trương không bình thường, tôi biết cũng không nhiều, không thể nói lung tung. Có lẽ tính cách của hắn cũng liên quan tới bối cảnh đằng sau, cậu biết đó, một người trưởng thành trong hoàn cảnh càng phức tạp, thì càng giỏi che giấu bản thân mình. Muốn nghe người như vậy nói một câu từ tận đáy lòng thì quả thực khó không tưởng nổi."
Lời nói đến đó thì dừng, chẳng buồn đào sâu. A Ninh ném một quả bom nặng nề vào trái tim Ngô Tà như chuồn chuồn lướt nước, bản thân nhẹ nhàng chuyển sang nói những chủ đề khác, để một mình Ngô Tà trong một loạt cú sốc không biết phải làm thế nào.
Đợi sau khi ăn uống thanh toán xong, hai người đi tới cửa nhà hàng định ai về nhà nấy, A Ninh bỗng nói một câu nhẹ bẫng: "Chắc giám đốc Trương vốn từ nước ngoài, có lẽ sẽ không ở lại trong nước lâu."
Nói xong, cô cũng chẳng cho Ngô Tà cơ hội hỏi rõ ràng, vẫy tay áo như tiên nữ, biết mất trong dòng người.