Ngô Tà siết chặt nắm đấm, không dám mở mắt ra, tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực át hết tất cả động tĩnh bên ngoài. Trong phút chốc, cậu thậm chí còn có cảm giác ngơ ngẩn, rốt cuộc bản thân đang ở hiện thực hay vẫn đang chìm đắm trong mơ?
Trương Khởi Linh cách Ngô Tà rất gần, nghe rõ từng câu từng chữ, cảm giác rõ hơi thở dồn dập, thấy rõ mồ hôi vương trên mi rơi vào mắt cay xè.
Cuối cùng hắn cử động, đồng thời vươn hai tay, một tay kéo thắt lưng một tay giữ gáy khoá chặt Ngô Tà.
Một luồng hơi thở mạnh mẽ vọt tới, Ngô Tà lùi về sau theo bản năng, nhưng lại giống như đụng phải tường không động đậy được, cùng lúc đó, cánh môi bị một thứ mát lạnh dịu dàng bao phủ.
Đầu lưỡi ấm nóng cạy mở môi răng, mang theo hàng nghìn hàng vạn binh lính tuỳ tiện chém giết trên chiến trường mới, khuấy cho khoang miệng mềm mại trở thành một hồ nước hỗn độn. Nước bọt càng tích càng nhiều, chảy dọc theo khoé miệng không khép lại được.
Trương Khởi Linh hôn rất lung tung, chẳng hề có trình tự gì cả, tựa như một con dã thú bị nhốt đã lâu mà trút hết cảm xúc trong lòng.
Suy nghĩ của Ngô Tà cũng bị quấy nhiễu thành một đống lộn xộn, nhưng lửa trong lòng càng đốt càng vượng, không còn đường nào cứu chữa.
Trương Khởi Linh vẫn là người tỉnh táo trước, nhặt nhạnh lý trí rơi rớt bên ngoài, buông môi Ngô Tà ra. Hắn khẽ nói một câu "Về nhà", một tay vẫn kéo thắt lưng Ngô Tà, tay kia thì mở khoá cửa.
Cửa vừa được mở, Ngô Tà đột nhiên nhớ ra gì đó, vừa mới nói một câu "Hành lý" đã bị đè lên cửa.
Hơi thở của Trương Khởi Linh lại phủ lên lần nữa. Trước tiên hắn ngậm nửa cánh môi mút vào, dùng răng nanh cắn khẽ, nhẹ nhàng tê dại mà không để lại dấu răng khiến Ngô Tà quên cả hô hấp. Ngô Tà nâng tay lên không biết để đâu, như thể chết đuối mà ngay cả một cành cây khô cũng không bắt được.
Trương Khởi Linh bắt được tay của Ngô Tà, đè luôn lên cửa.
Hắn khiến nụ hôn sâu hơn. Đầu lưỡi dò dẫm từng khe rãnh ở hàm trên, cuốn lấy chiếc lưỡi non mềm, ép qua một bên rồi trượt sâu vào trong.
Não của Ngô Tà lập tức nổ tung, chút lý trí cuối cùng bị kích thích mãnh liệt này đốt cháy hết. Cậu hoàn toàn không nhớ rõ hai người đã chuyển từ cửa tới sô pha kiểu gì. Trương Khởi Linh đè trên người cậu, nâng hai tay của cậu lên đặt lên tay vịn sô pha. Cậu tỉnh táo lại, thở hổn hển, đầu choáng váng vì thiếu dưỡng khí, sau một hồi lâu mới khôi phục được thị giác bình thường.
Vừa nhìn đã va vào dải ngân hà trong đáy mắt Trương Khởi Linh.
Trong phòng không bật đèn, cũng không kéo rèm. Bầu trời đêm trong vắt, ánh trăng óng ánh khiến phòng khách như được phủ thêm một lớp cát trắng mờ ảo. Chỉ có đôi đồng tử đen nhánh của Trương Khởi Linh đang tỏa sáng, giống như một cặp sao song sinh ở nơi bóng đêm sâu thẳm.
Ngô Tà không thể rời mắt.
Cậu không chớp mắt nhìn Trương Khởi Linh, cảm nhận được dư vị cay đắng sau nụ hôn kích động, đau lòng chịu không nổi.
Ngô Tà bất giác cảm nhận được, Trương Khởi Linh thương cậu, so với việc cậu yêu Trương Khởi Linh thì sâu hơn nặng hơn quá nhiều.
Cậu không thể tưởng tượng được khi cậu bắt đầu xa lánh Trương Khởi Linh, khi cậu đặt tờ đơn từ chức lên bàn Trương Khởi Linh thì trong lòng hắn đã chua xót đến thế nào. Muộn Du Bình của cậu lầm lì như thế, nuốt hết tất cả đau khổ vào bụng, phối hợp với sự xa cách của cậu, phối hợp với chuyện cậu bốc đồng từ chức, thậm chí không tiếc vứt đi công sức vất vả mười năm.
Cậu không thể tưởng tượng, Trương Khởi Linh đã dùng tâm trạng gì để cất máy tính di động thẻ ra vào mà cậu vứt trên bàn, yên lặng chờ dưới lầu nhà cậu, sau đó dùng vẻ mặt bình tĩnh của cấp trên trả lại đồ cho cậu.
Cậu càng không thể tưởng tượng được sau khi buổi họp sáng hôm đó kết thúc, lúc Trương Khởi Linh dọn dẹp đồ đạc của mình, thừa dịp lúc công ty không ai chú ý rời đi đã lạnh lẽo cô đơn tới mức nào.
Muộn Du Bình của cậu, mặt không có biểu cảm gì, cũng không nể nang ai, chỉ giấu giếm tình cảm rất sâu, mà nuốt đau khổ vào còn sâu hơn nữa.
"Có phải..."
Trương Khởi Linh dùng ngón tay chặn mất lời Ngô Tà đang định nói.
"Đừng nói."
Hắn lại cúi đầu ngậm lấy môi Ngô Tà.
Đôi môi sưng đỏ không biết bị cắn xé bao lâu không chịu nổi, trở nên vô cùng nhạy cảm. Ngô Tà dùng mũi hít một hơi, không dám thể hiện ra ngoài. Cũng may Trương Khởi Linh chỉ nhẹ nhàng ngậm lấy rồi buông ra.
Nhưng mà môi chỉ là chuyện nhỏ.
Chuyện lớn thật sự chính là...
Cơ thể hai người kề sát vào nhau, cơ thể đối phương xảy ra biến hoá gì cũng sẽ biết rất rõ, dù sao cơ thể vẫn luôn thành thật nhất.
Trong lòng Ngô Tà căng thẳng, sắp, sắp tới bước tiếp theo rồi hả? Cậu không nhịn được thu hồi ánh mắt nhìn ra chỗ khác.
Cơ thể Trương Khởi Linh nhanh chóng căng lên, cách lớp áo sơ mi cũng có thể cảm nhận được sức mạnh của các cơ bắp khắp người hắn.
Ngô Tà nghe được Trương Khởi Linh hít sâu mấy hơi, sau đó ghé vào lỗ tai cậu nói: "Cậu ngủ ở phòng cho khách."
Trên người cậu nhẹ hẫng, Trương Khởi Linh đã ngồi dậy, khom lưng ngồi trên sô pha.
"Ừ, được..."
Ngô Tà loạng choạng bước vào phòng dành cho khách, nhốt mình vào phòng vệ sinh. Gương trên tường chiếu rõ dáng vẻ chật vật của cậu, thậm chí còn chiếu rõ khóe mắt ửng đỏ của cậu.
Quá điên cuồng.
Đời này cậu chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày mê muội một người đàn ông.
Cậu khẽ chạm lên đôi môi đang sưng gấp đôi bình thường.
"Á!"
Trương Khởi Linh là chó à, cậu thầm mắng trong lòng như thế, rồi lại ngốc nghếch nở nụ cười.
Nghĩ tới Trương Khởi Linh thì đau nhức ở thân dưới càng rõ ràng hơn. Cậu dựa vào tường, tránh cái gương, trong đầu toàn là cảnh tượng ban nãy, không nhịn được mà tới một phát. Sau đó dọn dẹp vết tích xong xuôi mới nhanh chóng tắm rửa rồi chui vào ổ chăn.
Có điều, cậu mất ngủ.
Cậu nằm trên giường đếm được một trăm hai mươi cái bánh rán vẫn không nén nổi tình cảm phập phồng mãnh liệt trong nội tâm. Cậu vểnh tai lên nghe động tĩnh của phòng ngủ cách vách, nhưng mà phòng cách âm rất tốt, vốn đã không dễ nghe được gì, lại thêm tiếng tim cậu đập vang, cho dù có là âm thanh gì cũng bị át hết.
Lại nằm thêm một lúc, nhìn điện thoại đã hơn ba giờ sáng. Phòng ngủ cách vách đột nhiên vang lên tiếng mở cửa. Bước chân của Trương Khởi Linh rất khẽ, nhưng Ngô Tà không ngủ nên đương nhiên nghe rất rõ ràng. Cậu nghe thấy Trương Khởi Linh đi vào thư phòng, đóng cửa thư phòng lại.
Hình như có tiếng nói chuyện.
Suy nghĩ của Ngô Tà cuối cùng cũng quay về quỹ đạo, lúc này mới nhớ Trương Khởi Linh vốn phải lên máy bay, lại bị mình chặn cửa, dùng mỹ nam kế thành công cản trở hành trình của hắn.
Chuyện này... Có khi nào sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn với Trương Khởi Linh không? Chuyện bên nước M có gấp không, có quan trọng không? Nếu Trương Khởi Linh không đi, có phải sẽ lại tổn thất mấy triệu không?
Con số này cậu đền không nổi...
Đầu óc bị chuyện khác làm phân tâm, mệt mỏi kéo tới, mấy lần Ngô Tà muốn duy trì tỉnh táo mà không được, ngủ mất lúc nào không hay.
Chắc là vì đêm trước đã trải qua quá nhiều chuyện làm lòng người chấn động, cả tâm tư lẫn thể lực đều tiêu hao quá nhiều, hơn nữa còn quyết định xong một chuyện lớn trong đời, cho nên lúc Ngô Tà tỉnh lại đã sắp giữa trưa.
Cậu vươn mười ngón tay quơ quơ trước mặt, lại nhéo mỗi bên cánh tay một cái mới chắc chắn được tất cả mọi chuyện đều thật sự đã xảy ra.
Mình come-out rồi.
Trong tủ quần áo có mấy bộ quần áo mới, hoặc pyjama hoặc đồ thể thao, Ngô Tà không nhớ lần trước cậu tới có thấy chúng chưa. Cậu cũng không hỏi chủ nhà, tuỳ tiện cầm hai bộ lên mặc thử thì thấy vừa người. Sau khi rửa mặt vệ sinh cá nhân xong, cậu đi ra phòng khách.
Trên bàn có hai bộ chén đũa, hai món mặn một món canh được đậy bằng lồng bàn trong suốt. Cậu sờ bụng mình, đúng là đói thật.
Vừa nãy lúc đi ngang qua phòng ngủ chính, cửa phòng đang mở, bên trong không có người, nhưng phòng sách thì lại đóng chặt. Ngô Tà đoán chắc là Trương Khởi Linh lại đang điên cuồng làm việc trong phòng sách, vì vậy tự rót cho mình ly nước, bắt đầu lướt điện thoại chờ người.
Thật nhiều tin nhắn chưa đọc.
Bàn Tử: Lần thứ hai đêm không về nhà. Đồng chí Thiên Chân, cậu càng ngày càng sa đọa.
Vân Hoàn: A a a! Cứu mạng với! Anh có thể khuyên chị em đừng dẫn em đi hẹn hò nữa được không! Làm kỳ đà cũng vừa phải thôi chứ! Hay là anh bảo anh béo kia nhanh tay nhanh chân lên, cùng lắm thì gạo nấu thành cơm, đừng có dây dưa nữa? Này này? Người đâu rồi? Xin anh lần sau hãy xuất hiện... Giải cứu đoá hoa tương lai của tổ quốc đi... Em thật sự sắp tuyệt vọng với tình yêu rồi!
Ngô Tà phì cười. Xem ra Bàn Tử công thành cũng không thuận lợi lắm. Đã hẹn hò được mấy lần, Vân Thái rõ ràng cũng có ý kia, nhưng mỗi lần đi ăn đi xem phim đi dạo phố này kia với Bàn Tử luôn nhất định dắt theo em gái cô, cũng không biết là để ngăn Bàn Tử động tay động chân hay là có lý do gì khác. Cô bé Vân Hoàn đúng là không dễ dàng gì.
Hắc Nhãn Kính: Món nợ này tôi nhớ kỹ, sớm muộn gì cậu cũng phải trả thôi.
Ngô Tà đỡ trán, sao mình lại đắc tội với Hắc Nhãn Kính rồi? Tên này đúng là khác người, đầu óc đơn giản, kết cấu não không giống người bình thường, không hiểu sao có thể chơi chung với Trương Khởi Linh.
Nói tới chơi chung, Ngô Tà lại đột nhiên nhớ tới, hôm đó cậu bắt gặp Trương Khởi Linh và Hắc Nhãn Kính trong quán bar, hai người có vẻ rất thân thiết. Vãi, chẳng lẽ mình là tiểu tam thật? Có tình địch như Hắc Nhãn Kính tuyệt đối là chuyện khủng bố nhất trong đời, không có chuyện nào có thể so được.
Một bàn tay đột nhiên vươn ra trước mặt Ngô Tà, Ngô Tà vô thức lùi về phía sau, nhưng bàn tay này bám mãi không tha, nhẹ nhàng vuốt ve mi tâm của Ngô Tà.
Trương Khởi Linh ngồi bên bàn ăn, hỏi: "Suy nghĩ cái gì?"
Hoá ra Ngô Tà lại vô thức nhíu mày.
Có điều hình như Muộn Du Bình thuận tay quá nhỉ? Ngô Tà cân nhắc một chút, phúc đến thì lòng cũng sáng, chắc là Trương Khởi Linh đã nghĩ trong lòng vô số lần mới có thể ra tay tự nhiên như thế.
Ngô Tà vươn tay xoa mi tâm, thở dài: "Hắc Nhãn Kính, à, là cái người mang kính râm của anh nói muốn tìm tôi tính sổ, làm sao bây giờ?"
Trương Khởi Linh cầm cái chén trước mặt Ngô Tà lên, múc cho cậu một chén canh, nghiêm túc nói: "Gã không phải là người của tôi."
Hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Ngô Tà húp một ngụm canh, mùi vị không tồi, tay nghề của Muộn Du Bình được đấy! Mình rời xa Bàn Tử cũng có lộc ăn rồi.
Mới vừa húp ngụm thứ hai thì bất thình lình nghe người kia nói: "Cậu mới là người của tôi."
Phụt!
Canh văng lên mặt bàn.
(toàn truyện - hết)