Mùa hè năm nay ở Trường An đến sớm hơn bình thường và cũng nóng hơn mới giữa tháng năm, gần đến tết Đoan Ngọ mà đã nắng nóng khắc nghiệt.
Trong sân sau Phiêu Miểu các, cây cỏ xanh tươi, tiếng ve râm ran.
Buổi trưa, Bạch Cơ nhàn nhã ngồi dưới mái hiên, nàng mặc một chiếc váy dài lụa băng trắng hoa văn sóng nước, khoác một chiếc khăn voan mỏng giống như khói trắng. Toàn thân nàng như được bao phủ trong một làn khói trắng.
Nguyên Diệu cũng đang ngồi bên cạnh sắp xếp bát đĩa trên bàn gỗ lê hoa.
Trên bàn gỗ lê hoa có một đĩa vàng chạm trổ, trong đĩa có một chuỗi bánh ú gói bằng tơ mới ngũ sắc. Ngoài bánh ú còn có một đĩa nho tím như mã não, một đĩa dưa hấu đỏ, và một bình rượu hoa mật.
Bạch Cơ thỉnh thoảng quạt chiếc quạt lụa hoa mẫu đơn trong tay, nhàn nhã nhìn Hồ Thập Tam Lang không xa.
Bên giếng cổ, dưới gốc cây đào, một con hồ ly nhỏ màu đỏ đang nướng ngỗng con bên bếp lửa.
Sáng nay, Hồ Thập Tam Lang đến thăm theo lệnh của lão hồ vương, mang bánh ú tết Đoan Ngọ đến cho Bạch Cơ còn mang theo một phần ngỗng cho mùa này.
Tiểu hồ ly cho rằng Ly Nô không biết nướng ngỗng đúng cách nên ở lại tự tay nấu ăn.
Ly Nô thấy Hồ Thập Tam Lang muốn vào bếp thay mình thì rất giận nhưng Hồ Thập Tam Lang đến tặng quà, Ly Nô không dám bộc phát, mắt không thấy tâm không phiền, nói là muốn đi mua cá rồi đội nắng ra ngoài.
Cách nướng ngỗng rất cầu kỳ. Ngỗng con phải chọn loại khoảng trăm ngày tuổi, nấu thịt ngỗng béo mềm đến nửa chín rồi cắt thành sợi. Khi ăn mới nướng, thường ăn kèm với tương đậu, dưa muối, gừng sợi, tỏi băm, vỏ quýt, hoa tiêu và các gia vị khác rồi bọc vào lòng đỏ trứng, nướng trên lửa lớn cho thơm nức.
Tiểu hồ ly rất chăm chỉ nướng, mùi thơm của ngỗng nướng lan tỏa khắp không gian khiến người ta thèm thuồng.
Nguyên Diệu ngửi mùi thơm của ngỗng nướng, bụng hơi đói nhưng lại lo lắng về Ly Nô.
"Bạch Cơ, sao Ly Nô lão đệ đi mua cá lâu thế mà chưa về?"
Bạch Cơ cười nói: "Có lẽ nó không muốn về. Không sao đâu, Ly Nô rất lanh lợi, không bị lạc đâu."
"Đã gần đến giờ ăn trưa rồi, Ly Nô lão đệ không về ăn cơm sao?"
Bạch Cơ cười nói: "Ly Nô vốn không thích ăn bánh ú, cũng không thích ăn những món không phải là cá, ngoài kia nhiều quán ăn, nó sẽ ăn ở ngoài, không đói đâu."
Hồ Thập Tam Lang nướng xong một đĩa ngỗng nướng rồi mang đến.
"Bạch Cơ, Nguyên công tử, ngỗng nướng xong rồi, mời hai vị thưởng thức."
Bạch Cơ cười nói: "Cảm ơn Thập Tam Lang, ngươi cũng đến ăn cùng đi."
Hồ Thập Tam Lang cười nói: "Xem ra, con mèo đen đó sẽ không về ăn trưa rồi. Mỗ cũng nướng một đĩa ngỗng để trong bếp, đợi nó về ăn. Cũng để nó nếm thử tay nghề của mỗ, cho nó tự xấu hổ vì cảm thấy không bằng."
Bạch Cơ cười nói: "Không vội, ăn xong cơm trưa rồi nướng cũng không muộn."
Hồ Thập Tam Lang cười nói: "Cũng được."
Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Hồ Thập Tam Lang cùng ngồi xuống, bắt đầu ăn bánh ú và ngỗng nướng.
Hồ Thập Tam Lang mang đến những chiếc bánh ú bát bảo, thơm ngon mềm mịn.
Nguyên Diệu ăn một mạch ba cái, thêm năm miếng thịt ngỗng nướng giòn rụm.
Bạch Cơ không thích ăn đồ nếp lắm nhưng cũng ăn một cái bánh ú và khen ngợi thịt ngỗng nướng không ngớt lời.
Hồ Thập Tam Lang rất vui mừng.
Bạch Cơ, Nguyên Diệu, và Hồ Thập Tam Lang ăn trưa vui vẻ.
Ăn uống no nê rồi, ai nấy đều cảm thấy mệt mỏi, Bạch Cơ vào phòng trong nằm trên trường kỷ nghỉ trưa.
Hồ Thập Tam Lang dọn dẹp bàn ăn rồi lại bắt đầu nướng thịt ngỗng cho Ly Nô.
Nguyên Diệu thấy Hồ Thập Tam Lang là khách mà bận rộn như vậy, cảm thấy áy náy muốn giúp đỡ nhưng Hồ Thập Tam Lang từ chối ý tốt của hắn, bảo hắn đi nghỉ ngơi.
Nguyên Diệu bèn ngồi lại ở sảnh, xem xét sổ sách.
Mùa hè rất dễ buồn ngủ, Nguyên Diệu xem một lúc rồi ngủ gục trên quầy.
"Ê... ê ê..."
Nguyên Diệu bị một âm thanh làm thức giấc, cảm giác như có ai đó đang gõ vào đầu mình.
Nguyên Diệu mở mắt ra nhìn thì thấy trên quầy có một con chim khách.
Con chim khách có bộ lông trắng phủ xanh, trên đầu có một đốm đỏ. Nó trông rất tinh anh, cao ngạo, đang dùng mỏ mổ vào đầu Nguyên Diệu.
Nguyên Diệu nhận ra con chim khách này, nó tên là Cát.
Cát là chim đưa tin vui cho các yêu quái trong thành Trường An, vì suốt năm cũng không có nhiều chuyện vui nên nó kiêm luôn việc mai mối để kiếm sống.
Nguyên Diệu vừa thấy Cát, trong lòng không khỏi lo lắng. Lần trước nó đến Phiêu Miểu các là vụ việc "mèo Ngọc Diện", mang đến một đống bát tự để cầu hôn với Bạch Cơ, suýt chút nữa khiến Quỷ Vương kết hôn với Bạch Cơ. Không có việc thì không lên điện Tam Bảo, lần này nó đến chẳng lẽ lại làm mai cho Bạch Cơ?
"Là Cát à. Ngươi đến Phiêu Miểu các có chuyện gì vậy?" Nguyên Diệu căng thẳng hỏi.
Cát nói: "Ngươi đừng căng thẳng, ta không đến để làm mai cho Bạch Cơ. Ta chỉ tiện đường đến báo cho các ngươi một tin thôi."
Nguyên Diệu tò mò hỏi: "Tin gì vậy?"
Cát nói: "Con mèo đen nhà ngươi gặp chuyện rồi..."
"?!"
Nguyên Diệu giật mình.
"Chuyện là thế này. Con mèo đen nhà ngươi ở ngoài cổng Kim Quang cãi nhau với một con thỏ, chúng cãi nhau dưới nắng gắt suốt một canh giờ, không ai nhường ai, cuối cùng đều bị say nắng ngất xỉu. Ly Nô và con thỏ đó hiện đang được người tốt bụng chăm sóc trong quán trà của Lão Hoè. Các ngươi mau đến mà đưa nó về đi."
"À?! Cảm ơn huynh Cát đã báo tin! Ta sẽ đi tìm Bạch Cơ cùng đi đưa Ly Nô về!" Nguyên Diệu cảm ơn chim khách rồi vội vàng đi vào trong tìm Bạch Cơ.
"Không có chi! Mau đi đi. Đi trễ, cẩn thận con mèo đen bị yêu quái xấu xa bắt đi ăn thịt đấy..." chim khách nói xong bèn vỗ cánh bay đi.
Nguyên Diệu gọi Bạch Cơ dậy, kể lại lời chim khách.
Bạch Cơ ngái ngủ nói: "Cãi nhau đến say nắng à? Ly Nô đúng là kiên trì thật! cổng Kim Quang cũng không xa, thông thường cũng không có yêu quái nào dám gây hại cho Ly Nô. Ngươi và Thập Tam Lang đi một chuyến đi." Nói xong, Bạch Cơ lại nằm xuống ngủ tiếp.
Nguyên Diệu đành đi tìm Hồ Thập Tam Lang.
Hồ Thập Tam Lang nghe xong, lập tức bỏ việc đang làm, cùng Nguyên Diệu đi tìm Ly Nô.
Cổng Kim Quang rất gần chợ Tây, đi về phía tây, qua phường Quần Hiền là đến.
Cổng Kim Quang là một trong chín cổng của thành Trường An là một cổng thành tương đối hẻo lánh. Dân thành Trường An ít khi ra vào thành qua cổng Kim Quang nên người qua lại không nhiều, chỉ có một số đoàn thương buôn vận chuyển hàng hoá đến chợ Tây đi qua.
Mùa hè nóng bức lại là lúc nóng nhất buổi chiều, lúc này ngoài cổng Kim Quang không có đoàn thương buôn nào, người đi đường cũng rất ít.
Nguyên Diệu và Hồ Thập Tam Lang đi qua cổng Kim Quang.
Không xa ngoài cổng Kim Quang có vài quán trà, cũng không có khách.
Nguyên Diệu nói: "Những quán trà này không có người, Ly Nô ở quán nào đây?"
Hồ Thập Tam Lang nói: "Đây là quán trà của người, quán trà của chúng ta không ở đây. Công tử, đi theo ta."
Hồ Thập Tam Lang dẫn Nguyên Diệu rẽ vào rừng ngoài cổng Kim Quang.
Trong rừng, dưới một cây hoè lớn, cũng có một quán trà, cách quán trà ngoài kia không xa. Quán trà đông khách hơn quán trà của người, có một số "người" kỳ lạ đang ngồi uống trà, trò chuyện.
Hồ Thập Tam Lang dẫn Nguyên Diệu vào quán trà, những "người" này bèn nhìn chằm chằm Nguyên Diệu như nhìn thấy một món ăn ngon, có kẻ còn chảy nước miếng.
"Khụ khụ."
Hồ Thập Tam Lang khẽ ho một tiếng, có lẽ vì sợ uy lực của hồ ly chín đuôi, hoặc sợ uy lực của Hồ Thập Tam Lang, những "người" này bèn thu lại ánh mắt thèm thuồng, không dám nhìn chằm chằm Nguyên Diệu nữa.
Nguyên Diệu nhìn quanh, quán trà này được dựng dựa vào cây hòe cổ thụ, diện tích không lớn, có thể nhìn thấy hết bên trong và bên ngoài nhưng không thấy Ly Nô bị say nắng đâu.
Chủ quán trà là một ông lão gù đầu tóc bạc trắng.
Hồ Thập Tam Lang hỏi: “Ông Hoè, ở đây có con mèo đen và con thỏ bị say nắng được đưa đến không?”
Ông Hoè đáp: “Có vừa mới đây, được một số người tốt bụng đưa đến.”
Nguyên Diệu vội hỏi: “Mèo đen đâu rồi?”
Ông Hoè chậm rãi nói: “Các người đến tìm mèo đen à? Các người đến muộn rồi, nó và con thỏ đều bị chủ nhân của con thỏ đưa đi rồi.”
Nguyên Diệu ngờ vực hỏi: “Chủ nhân của con thỏ? Xin hỏi vị chủ nhân của con thỏ đó họ gì tên gì, ở đâu thế?”
Ông Hoè lắc đầu nói: “Người qua lại quán trà này đều là khách qua đường, ta không biết.”
Hồ Thập Tam Lang xoa mặt hỏi: “Ông Hoè, tại sao mèo đen lại cãi nhau với con thỏ?”
Ông Hoè chưa kịp trả lời, một con yêu lợn rừng ngồi không xa đó nói: “Chuyện này ta thấy. con mèo đen ôm một đống lá dong, vội vã đi vào thành, con thỏ là một người hầu, cũng ôm một đống đồ mua từ trong thành ra. Thật trùng hợp, hai bên va vào nhau, lá dong của mèo đen rơi vãi khắp nơi, đồ ăn và vật dụng của con thỏ cũng bị vỡ. Hai bên bèn cãi nhau, con thỏ không chịu đòi mèo đen bồi thường đồ bị vỡ, mèo đen cho rằng con thỏ đâm vào mình trước cũng đòi bồi thường lá dong bị dẫm nát. Hai bên cãi nhau dữ dội, vì trời nóng như thiêu, cãi nhau khoảng một canh giờ thì cả hai đều bị say nắng ngất xỉu. Chúng ta thấy không được bèn đưa chúng vào đây.”
Nguyên Diệu đổ mồ hôi lạnh, nói: “Lá dong... chẳng lẽ Ly Nô muốn gói bánh ú?”
Hồ Thập Tam Lang nghĩ một lúc rồi hỏi: “Chủ nhân của con thỏ đó tìm đến như thế nào?”
Yêu lợn rừng đáp: “Hắn ở gần đây đợi người hầu mua đồ, có lẽ nghe tin từ người qua đường mà đến.”
Hồ Thập Tam Lang hỏi: “Chủ nhân đó là người hay phi nhân?”
Yêu lợn rừng nói: “Tất nhiên là phi nhân. Hắn cũng là một con yêu thỏ, có ít nhất năm trăm năm tu hành, trông... đẹp hơn ta nhiều. Tính tình cũng tốt, nhã nhặn rất ôn hòa, gần giống như vị thư sinh này.”
Hồ Thập Tam Lang nhìn quanh quán trà, lấy ra một thỏi bạc đưa cho ông Hoè, nói: “Cảm ơn mọi người đã chăm sóc con mèo đen ngốc nghếch bị ngất xỉu. Thời tiết nóng nực, để cảm ơn, ta xin mời mọi người uống một bát trà mát, ăn một ít điểm tâm giải nhiệt, xin đừng từ chối. Nếu có ai biết manh mối về chủ nhân của con thỏ xin báo cho ta biết, ta sẽ rất cảm kích.”
Các yêu quái trong quán trà nghe có trà nước miễn phí bèn bắt đầu gọi thêm trà và điểm tâm, không khí trở nên sôi động.
Ông Hoè bận rộn hơn nhưng cười tươi như không thấy mắt.
Một con sóc nói: “Ta đã gặp chủ nhân của con thỏ đó, biết hắn ở đâu.”
Hồ Thập Tam Lang hỏi: “Hắn ở đâu thế?”
Con sóc đáp: “Hắn ở hạ lưu sông Kinh, phía bắc núi Trúc. Ra khỏi cổng Kim Quang, đi về phía tây bảy tám dặm, có một ngọn núi trúc, nhà của hắn ở phía bắc núi trúc. Các người đến gần núi trúc hỏi thăm về nhà quả phụ sẽ biết.”
Nguyên Diệu ngạc nhiên hỏi: “Nhà quả phụ? Chủ nhân của con thỏ đó mất thê tử rồi sao?”
Con sóc đáp: “Đúng vậy. Hắn mất thê tử nhiều năm, sống một mình, là một người rất si tình.”
“Ồ.” Nguyên Diệu nói.
Hồ Thập Tam Lang lại lấy ra một thỏi bạc đưa cho con sóc, nói: “Cảm ơn. Đây là một chút quà nhỏ, xin hãy nhận để mua ít hoa quả ăn.”
Con sóc từ chối một hồi, cuối cùng cũng nhận. Nó áy náy nói nhỏ với Hồ Thập Tam Lang và Nguyên Diệu: “Hai người đến nhà quả phụ, cần cẩn thận một chút. Nhà đó có gì đó kỳ lạ. Chủ nhân của con thỏ cũng rất kỳ quặc.”
Nguyên Diệu giật mình hỏi: “Ý Sóc huynh là sao?”
Con sóc gãi đầu, đáp: “Không phải ta không muốn nói, mà ta cũng không biết. Chỉ nghe bạn ở gần núi Trúc nói nhà đó và chủ nhân có gì đó không đúng. Lời này không có căn cứ, vốn không muốn nói nhiều nhưng nhận bạc của Hồ công tử, cũng phải nhắc nhở. Các người cẩn thận một chút là tốt.”
Hồ Thập Tam Lang gật đầu, nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở. Nguyên công tử, chúng ta đi núi Trúc thôi.”
Nguyên Diệu gật đầu, nói: “Được. Đi thôi.”
*
Hạ lưu sông Vị, phía bắc núi Trúc.
Núi Trúc trồng đầy tre, những cây tre mạnh mẽ thẳng tắp, với vỏ tre bóng bẩy và lá tre xanh biếc, trải dài một màu xanh như ngọc bích. Rừng tre che phủ ánh nắng gay gắt, tạo ra bóng râm dễ chịu cho mặt đất.
Nguyên Diệu và Hồ Thập Tam Lang đi loanh quanh trong núi Trúc một hồi lâu, suýt chút nữa bị lạc, cũng không thấy có nhà cửa nào, cuối cùng hỏi thăm một con chuột tre mới tìm được hướng đi đúng.
Nguyên Diệu và Hồ Thập Tam Lang đi theo hướng con chuột tre chỉ, không lâu sau thấy một ngôi nhà yên tĩnh và cổ kính.
Nhìn từ bên ngoài, ngôi nhà này có khoảng ba sân, tường trắng mái đen, cửa đỏ biển hiệu đen, tường trắng leo đầy dây leo xanh.
Nguyên Diệu ngẩng đầu nhìn biển hiệu trên cửa, có lẽ vì lâu năm, chữ trên biển hiệu rất mờ, phải nhìn kỹ mới thấy chữ “Thạch” (Đá). Hai bên cột cửa có khắc một đôi câu đối, chữ cũng đã mờ nhạt.
Nguyên Diệu tập trung nhìn kỹ, đoán mò là bút tích của Nhan Chân Khanh: “Yên Hà nhàn cốt cách, Tuyền Thạch dã sinh nhai”
*Khói mây hòa quyện cốt cách, suối đá ẩn mình trong cuộc sống hoang dã.
Nguyên Diệu cảm thấy, vị yêu thỏ chủ nhân quả phụ này cũng khá phong nhã.
“Cốc cốc...”
Hồ Thập Tam Lang đã giơ tay gõ cửa.
Không lâu sau, một người hầu thỏ mặc áo xám mở cửa. Người hầu thỏ thò đầu ra nhìn qua Nguyên Diệu và Hồ Thập Tam Lang, thắc mắc hỏi: “Các vị tìm ai?”
Hồ Thập Tam Lang nói: “Xin hỏi chủ nhân của ngươi hôm nay có mang một con mèo đen bị say nắng ngất xỉu về không? Chúng ta là bạn của con mèo đen đó, đến tìm nó.”
Người hầu thỏ nói: “Hai vị chờ một chút, để ta báo cho chủ nhân biết.”
Người hầu thỏ nói vậy tức là chủ nhân yêu thỏ thực sự đã đưa Ly Nô về đây. Nghĩ đến việc Ly Nô đang ở trong nhà đá, chỉ cách mình một bức tường, Nguyên Diệu thở phào nhẹ nhõm.
Người hầu thỏ vào trong một lúc rồi lập tức quay ra.
“Chủ nhân mời hai vị, xin theo ta vào.”
Người hầu thỏ lễ phép nói.
“Xin làm phiền dẫn đường.” Nguyên Diệu nói.
Người hầu thỏ dẫn Nguyên Diệu và Hồ Thập Tam Lang vào nhà đá, bên trong có những lối đi nhỏ nối liền, xen kẽ những tảng đá. Họ đi qua một hành lang uốn khúc, đến sân sau.
Sân sau rất thanh nhã và yên tĩnh, trên cỏ trồng đầy hoa cẩm tú cầu, phía nam có một cây nhót điểm xuyết vài quả vàng óng. Phía bắc có một hồ nước trong veo, trong hồ có cá chép bơi lội.
Phía đông sân có treo một rèm lụa. Trong rèm có một bàn gỗ hoa lê, trên bàn chất đầy thư pháp của các danh nhân và bút mực giấy nghiên. Ống bút bằng trúc xanh cắm đầy các loại bút lông, trông như một rừng cây.
Có vẻ đây là thư phòng của chủ nhân yêu thỏ.
Nguyên Diệu nhìn xa xa vào thư phòng, qua rèm lụa lấp lánh, mờ ảo thấy một nam tử nhã nhặn mặc áo dài xanh lam và một con mèo đen.
Nam tử đang nói gì đó với con mèo đen, mèo đen ôm một cái bát sứ men xanh có hai tai vừa ăn quả nhót vàng trong bát vừa nghe với vẻ mặt ủ rũ.
Là Ly Nô.
Người hầu thỏ dẫn Nguyên Diệu và Hồ Thập Tam Lang đến ngoài thư phòng.
Qua rèm lụa, Nguyên Diệu nghe thấy nam tử nói: “Dù là nụ cười tươi sáng rạng rỡ của thanh xuân hay những dấu vết thời gian chạm khắc trên khuôn mặt già nua, tình cảm của ta không thay đổi theo năm tháng...”
Nguyên Diệu cảm thấy kỳ lạ, không hiểu nam tử đang nói gì với Ly Nô.
Người hầu thỏ nói: “Chủ nhân, hai vị khách đã đến.”
“Xin mời.” Nam tử nói.
Ly Nô đã thấy Nguyên Diệu và Hồ Thập Tam Lang qua màn lụa, vui vẻ nói: “Mọt sách, hồ ly thối, sao các người lại đến đây?”
Nguyên Diệu nói: “Ly Nô lão đệ, nghe nói ngươi bị say nắng ngất xỉu, chúng ta đến đưa ngươi về.”
Ly Nô vừa ăn nhót vừa nói: “Ta không sao rồi.”
Nam tử nhìn Hồ Thập Tam Lang rồi nhìn Nguyên Diệu, cười nói: “Hai vị là bạn của tiểu đệ Ly Nô sao?”
Nguyên Diệu vội vã cúi chào, nói: “Tại hạ họ Nguyên, tên Diệu, tự là Hiên Chi, không biết huynh đài xưng hô thế nào?”
Nam tử khoảng bốn mươi tuổi, mặt mày như bôi phấn, môi như điểm son, để râu lá liễu, khóe mắt có hơi nếp nhăn, trông rất phong độ văn nhã.
Nam tử cũng cúi chào đáp lễ, nói: “Tiểu nhân họ Thạch, tên Sinh.”
Nguyên Diệu nói: “Thì ra là Thạch Sinh huynh.”
Hồ Thập Tam Lang nói: “Ta tên Hồ Thập Tam Lang.”
Nguyên Diệu, Hồ Thập Tam Lang và Thạch Sinh chào hỏi nhau rồi ngồi xuống.
Người hầu thỏ lui ra, không lâu sau mang đến hai cốc trà mát.
Thạch Sinh cười nói: “Quản sự của ta là A Phù đã già, tính khí cũng không tốt, có hơi tranh chấp với tiểu đệ Ly Nô ở ngoài cổng Kim Quang xảy ra chuyện không vui. Ta thấy tiểu đệ Ly Nô cô đơn ngất xỉu, không nỡ để nó ở lại quán trà đông đúc hỗn loạn đó nên đưa về cùng A Phù. Ly Nô mới tỉnh lại chưa lâu, nghỉ ngơi thêm chút nữa là khỏe. A Phù già rồi, không hồi phục nhanh như người trẻ, giờ vẫn còn đang nằm trong phòng.”
Nguyên Diệu nói: “Thì ra là vậy. Cảm ơn Thạch Sinh huynh. Ly Nô lão đệ cãi nhau với một ông lão, may mà không có chuyện gì.”
Ly Nô vừa ăn nhót vừa nói: “Không phải ta muốn cãi, mà là lão thỏ... không, A Phù đâm vào ta trước còn không chịu buông tha, ta vốn đã bực mình nên không nhịn được.”
Hồ Thập Tam Lang xoa mặt, nói: “Ngươi thật là nhỏ mọn, mỗ chỉ đến Phiêu Miểu các gửi bánh ú, tiện dùng bếp của ngươi một chút mà ngươi giận chạy ra ngoài. Hại mỗ và Nguyên công tử đi bảy tám dặm đường núi, đến đây tìm ngươi.”
Ly Nô không vui nói: “Ngươi gửi bánh ú đến Phiêu Miểu các là có ý gì? Khinh thường ta sao? Chẳng lẽ chỉ có ngươi hồ ly mới biết gói bánh ú còn mèo thì không biết sao?”
Nguyên Diệu nói: “Ly Nô lão đệ quả thật giận vì chuyện bánh ú. Thập Tam Lang gửi bánh ú là vì tình cảm chứ không có ý gì khác.”
Ly Nô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Luôn cảm thấy, nó cố ý đến để chế giễu ta không biết gói bánh ú. Gói bánh ú có gì khó, ta đã hái một đống lá tre, định về học...”
Tiếng của Ly Nô rất nhỏ, chỉ mình nó nghe thấy.
Thạch Sinh nói: “Phiêu Miểu các? Thiên thượng Lang Hoàn địa, nhân gian Phiêu Miểu Hương, các người đến từ Phiêu Miểu các trong truyền thuyết sao?”
Nguyên Diệu nói: “Đúng vậy. Chẳng lẽ Ly Nô lão đệ không nói với Thạch Sinh huynh à?”
Thạch Sinh nói: “Vừa rồi, ta chỉ hỏi tên tiểu đệ Ly Nô, chưa hỏi kỹ những chuyện khác. Thực ra, ta gần đây đang tìm Phiêu Miểu các nhưng mãi không thấy, không ngờ đi khắp nơi tìm không được, hôm nay lại gặp người của Phiêu Miểu các ở đây.”
Nguyên Diệu nghe vậy hỏi: “Thạch Sinh huynh tìm Phiêu Miểu các làm gì?”
Thạch Sinh do dự một chút, nói: “Ta có vài chuyện thắc mắc muốn tìm Bạch Cơ của Phiêu Miểu các giải đáp, nghe nói nàng là người biết mọi thứ, có thể giải quyết mọi khó khăn và phiền toái.”
Nguyên Diệu cười nói: “Bạch Cơ không phải là người biết mọi thứ nhưng nàng thực sự sẽ giúp mọi người giải quyết những khó khăn và phiền toái. Thạch Sinh huynh có chuyện gì thắc mắc vậy?”
Thạch Sinh im lặng, không biết nên mở lời thế nào.
Con mèo đen vẫn đang ăn quả nhót, con hồ ly nhỏ nhìn những quả nhót vàng tròn trịa cũng muốn ăn. Nó giơ móng ra lấy quả từ bát sứ men xanh hai tai nhưng bị con mèo đen đập một cái.
“Hồ ly thối muốn ăn nhót thì tự đi hái.” Con mèo đen nói.
Hồ Thập Tam Lang tức giận.
Nguyên Diệu nói: “Ly Nô lão đệ, Thập Tam Lang vì tìm ngươi, không quản gian khó, đi bảy tám dặm đường núi. Nó lo lắng cho sự an nguy của ngươi còn tốn hai thỏi bạc để hỏi thăm tung tích của ngươi. Ngươi cho nó ăn vài quả nhót, có gì là to tát?”
Ly Nô nghe vậy, đưa bát sứ men xanh hai tai cho Hồ Thập Tam Lang.
“Đây, ăn đi.”
Hồ Thập Tam Lang quay đầu sang một bên, tức giận nói: “Mỗ không ăn. Ai thèm ăn nhót của ngươi?”
Ly Nô nói: “Ăn một quả đi.”
Hồ Thập Tam Lang nói: “Không ăn.”
Ly Nô chỉ vào Thạch Sinh đang im lặng, nói: “Quả nhót này là do tro cốt thê tử ông ấy nuôi dưỡng, chua ngọt đậm đà, nước nhiều, ngon lắm.”
Hồ Thập Tam Lang sững sờ.
Nguyên Diệu kinh ngạc, nói: “Ly Nô lão đệ lại nói bậy bạ gì vậy? Thật là thất lễ!”
Ly Nô nói: “Ta không nói bậy, ông ấy vừa mới nói mà. Trước khi các người đến, ông ấy kể cho ta nghe chuyện xưa về ông ấy và thê tử. Ta vừa mới tỉnh lại sau cơn say nắng, đầu còn choáng váng nghe không rõ lắm. Nhưng ông ấy nói sau khi thê tử chết, ông ấy chôn bà ấy trong sân còn trồng một cây nhót, ta nghe rõ ràng. Đó là cây nhót kia. Những quả nhót này hái từ cây nhót đó, không phải là do tro cốt thê tử ông ấy nuôi dưỡng sao?”
Nguyên Diệu nhìn theo hướng Ly Nô chỉ, ở phía nam sân quả thật có một cây nhót cành lá xum xuê, đúng mùa nhót chín, lá xanh chen chúc quả vàng.
Thạch Sinh nói: “Ly Nô tiểu đệ nói không sai, cây nhót này là ta tự tay trồng vào năm thê tử ta qua đời, thê tử ta cũng được chôn dưới gốc cây nhót này. Vừa rồi Ly Nô tiểu đệ nói bị tức ngực và choáng váng muốn ăn nhót, ta bèn bảo người hái cho nó vài quả. Nhìn thấy quả nhót, ta bèn nhớ đến thê tử, không kìm được mà kể vài chuyện xưa.”
Nguyên Diệu vội nói: “Thạch Sinh huynh, xin huynh bớt đau buồn. Ly Nô lão đệ tính tình hồn nhiên ngây thơ, không hiểu chuyện, lời lẽ vô lễ, mong huynh lượng thứ.”
Thạch Sinh nói: “Không sao, không sao.”
Trước đó, Nguyên Diệu và Hồ Thập Tam Lang bị lạc trong rừng trúc, mất một khoảng thời gian, lúc này đã gần hoàng hôn. Bây giờ đưa Ly Nô đi, họ không kịp trở về Trường An trước khi trống đêm đánh. Hơn nữa Ly Nô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, vì vậy Thạch Sinh mời ba người ở lại qua đêm.
Nguyên Diệu, Ly Nô, và Hồ Thập Tam Lang đồng ý.
Nguyên Diệu lo lắng mình và Ly Nô không về nhà, Bạch Cơ sẽ lo lắng bèn nhờ Thạch Sinh bảo người hầu thỏ đi một chuyến, gửi tin tức đến Phiêu Miểu các. Thạch Sinh đồng ý, người hầu thỏ nhận lệnh đi nhưng có tìm thấy Phiêu Miểu các hay không thì còn tùy vào duyên số.
Thạch Sinh tiếp đãi Nguyên Diệu, Ly Nô, và Hồ Thập Tam Lang bữa tối đơn giản rồi chuẩn bị phòng khách cho ba người. Thạch Sinh tiếp đãi khách rất lịch sự và chu đáo, Nguyên Diệu rất có cảm tình và biết ơn.
Sau bữa tối, Nguyên Diệu đến thăm quản sự A Phù, người đã có xung đột với Ly Nô.
A Phù đã qua tuổi sáu mươi, tóc bạc trắng vẫn nằm nghỉ trong phòng. A Phù đối xử với Nguyên Diệu rất khách khí nhưng nhắc đến Ly Nô thì vẫn rất tức giận.
Nguyên Diệu thay mặt Ly Nô xin lỗi, khuyên A Phù dưỡng sức, bảo trọng sức khỏe.
Khi trăng lên trên rừng trúc, Nguyên Diệu từ phòng A Phù trở về phòng khách, hắn đi qua sân thì thấy Thạch Sinh đang đứng bên hồ nước, ngâm thơ trước cây nhót.
“Như cánh chim bay, đôi chim chợt lẻ loi. Như cá bơi trong dòng sông, đôi mắt chia cách.”
Thạch Sinh đang ngâm bài thơ điếu thê tử của Phan An.
Giọng Thạch Sinh đầy cảm xúc và đau thương, Nguyên Diệu như cảm nhận được sự bơ vơ của chim lẻ bạn, nỗi buồn của cá mất đôi mắt. Tình cảm này khiến người ta xúc động, bị chia cách bởi sinh tử, thật đau thương và thê lương.
Nguyên Diệu không làm phiền Thạch Sinh nhớ nhung thê tử, lặng lẽ rời đi.
Nguyên Diệu trở về phòng khách, Ly Nô và Hồ Thập Tam Lang vẫn chưa ngủ, đang trò chuyện dưới ánh đèn dầu.
Hồ Thập Tam Lang nhỏ giọng nói: “Ngôi nhà này và chủ nhân của nó có gì đó kỳ lạ.”
Ly Nô nằm nói: “Hừm, nhà của yêu quái, không kỳ lạ mới là lạ!”
Hồ Thập Tam Lang nói: “Mỗ không nói loại kỳ lạ đó, mà là không đúng.”
Nguyên Diệu bèn hỏi: “Thập Tam Lang, có cái gì không đúng?”
Hồ Thập Tam Lang nghĩ một chút, nói: “Nguyên công tử, chủ nhân của ngôi nhà này họ Thạch, yêu quái thỏ rất hiếm khi mang họ Thạch.”
Nguyên Diệu vừa trải giường chiếu vừa nói: “Yêu quái cũng có quy tắc về họ sao?”
Hồ Thập Tam Lang nói: “Có chứ. Yêu quái sau khi tu luyện thành hình người, thường lấy họ liên quan đến bản thể của mình khi sống chung với con người. Ví dụ như loài hồ ly, phần lớn đều mang họ Hồ, nếu chia nhỏ hơn còn có họ Tô, Đồ Sơn. Ví dụ như Bạch Cơ mang họ Long vì nàng là rồng trắng nên cũng mang họ Bạch. Ví dụ như Tôn Thượng Thiên, loài linh hầu là hầu tinh nên mang họ Tôn. Còn nhiều nữa, Nguyên công tử có thể tự nghĩ, đa số đều theo quy luật này. Yêu quái thỏ thường mang họ Đồ nhưng cũng có thỏ trắng tự nhận họ Ngọc, họ Nguyệt, họ Tuyết, họ Bạch, chưa từng nghe thấy họ Thạch. Thạch và thỏ không có liên quan gì cả.”
Nguyên Diệu có hơi tò mò hỏi: “Tại sao yêu quái sống giữa con người lại phải lấy họ liên quan đến bản thể của mình?”
Hồ Thập Tam Lang nói: “Điều này, mỗ cũng không biết. Quy tắc này không được ghi chép thành văn trong giới yêu quái nhưng truyền miệng rằng làm như vậy có thể giả dạng giống con người hơn, không bị con người phát hiện thân phận thật, tránh được tai ương.”
Nguyên Diệu gật gù như hiểu mà cũng không hiểu lắm.
Ly Nô nói: “Thôi đi. Ta chưa từng gặp con mèo nào mang họ Miêu. Bọn mèo chúng ta không theo quy tắc vớ vẩn này, thích gọi gì thì gọi.”
Hồ Thập Tam Lang nói: “Bọn mèo các ngươi sống chung với con người dưới mái nhà thì cần gì phải giả dạng?”
Ly Nô không phản bác được, chỉ nhỏ giọng nói: “Chó cũng vậy. Chỉ có các ngươi, những con thú hoang trong rừng núi mới có nhiều quy tắc, luôn cảm thấy các ngươi lấy họ đồng âm như sợ con người không biết các ngươi là thứ gì ấy...”
Nguyên Diệu nói: “Yêu quái thỏ mang họ Thạch, theo ta thấy cũng không có gì bất thường. Thập Tam Lang, có phải ngươi lo nghĩ quá nhiều không?”
Hồ Thập Tam Lang dụi mặt, nói: “Có lẽ vậy. Thôi, nghỉ sớm đi, mai dậy sớm rời khỏi đây.”
“Ừ.” Nguyên Diệu nói.