Ly Nô thấy Nguyên Diệu còn đứng ngẩn ngơ bên cạnh lồng sắt, lớn tiếng gọi: “Đồ mọt sách, đừng đứng ngốc nữa, chạy mau.”
Nguyên Diệu như tỉnh mộng, kìm nén nghi ngờ trong lòng, vội vàng chạy lại.
Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Ly Nô, A Y chuẩn bị tranh thủ hỗn loạn để rời đi nhưng đám thợ thủ công chặn cửa không cho họ đi.
“Các ngươi trộm rái cá, không được đi!”
“Không để bọn trộm này chạy, nếu không không biết ăn nói thế nào với chủ.”
Ly Nô không vui, bĩu môi nói: “Bắt gian phải có đôi, bắt trộm phải có tang chứng, các ngươi nói chúng ta trộm rái cá, vậy rái cá đâu? Trên người chúng ta không có rái cá, không tin thì cứ lục soát!”
Nguyên Diệu sợ bị bắt đi gặp quan, cũng nói đỡ: “Các huynh đệ đừng hiểu lầm, chúng ta không phải kẻ trộm, chỉ là đi dạo ban đêm, tình cờ bước vào sơn trang của các vị...” Nguyên Diệu nói đến đây, cũng nhận ra lời nói dối này hoang đường đến mức chính mình cũng không nói tiếp được bèn im lặng.
Một thợ thủ công nói: “Nửa đêm đi dạo trong hoang dã vừa nhìn đã biết không phải người tử tế, có lẽ là bọn cướp, phải đưa bọn chúng đi gặp quan!” Các thợ thủ công khác cũng đồng loạt phụ họa.
Bạch Cơ từ đầu vẫn im lặng, đang lắng nghe gì đó.
Trong cơn gió đêm, sơn trang Tam Đông ồn ào huyên náo, chỉ trong chốc lát, phía sau sân lại vang lên một tiếng động lớn như có gì đó đâm gãy cột nhà, nhà sập xuống, xen lẫn tiếng khóc than.
Các thợ thủ công kinh ngạc biết rằng tình thế phía sau còn tồi tệ hơn, họ muốn chạy thoát thân nhưng lại không muốn để bọn trộm rái cá chạy mất.
Bạch Cơ nói: “Chạy mau, nếu không chạy sẽ không kịp nữa.”
Các thợ thủ công nghe vậy bèn hoảng hốt.
“Các ngươi trộm rái cá còn muốn chạy à?!”
“Không được để bọn họ chạy thoát, phải bắt bọn họ lại!”
Bạch Cơ nói: “Không phải chúng ta muốn chạy mà là nếu các ngươi không chạy sẽ không kịp nữa.” Các thợ thủ công nhìn nhau, đột nhiên một nam nhân trung niên toàn thân đẫm máu khóc lóc chạy tới, phía sau là một con gấu nâu lớn.
Nam nhân trung niên là Ngu Ung, cánh tay trái của ông ta bị gấu nâu cào rách, một mảng da thịt bị rơi ra, toàn thân đẫm máu.
Ngu Ung đêm nay vốn ngủ rất ngon, trong mơ bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức, nói là có gấu lớn làm hại người. Ông ta khoác áo đứng dậy xem xét bèn thấy sân sau hỗn loạn, một con gấu lớn mắt đỏ ngầu đang tàn sát các thợ thủ công, có người chạy chậm bị gấu bắt được, xé ra làm đôi.
Ngu Ung hoảng hốt vội vàng chạy trốn, con gấu lớn dường như có linh tính, biết ông ta là chủ nhân của sơn trang. Khi phát hiện Ngu Ung nó bèn không tấn công thợ thủ công nữa mà đuổi theo ông ta không tha.
Ngu Ung sợ chết khiếp, ông ta khóc lóc kêu cứu, có thợ thủ công gan dạ cầm rìu và đao đấu với con gấu, sau vài lần giao tranh, không thì bị gấu cắn đứt đầu, không thì bị xé nát.
Ngu Ung vội vàng trốn vào nhà, con gấu đập gãy cột nhà ép ông ta ra ngoài.
Khi Ngu Ung chạy ra khỏi nhà, va chạm với con gấu thì bị nó cào rách cánh tay trái. Ông ta chịu đựng cơn đau dữ dội, liều mạng chạy trốn, những thợ thủ công có người đã chạy mất dạng, có người thấy rõ con gấu chỉ đuổi theo Ngu Ung bèn chạy ngược hướng với ông ta.
Ngu Ung chịu đựng cơn đau dữ dội chạy thục mạng, ông ta nghĩ rằng chắc chắn mình không thể chạy nhanh hơn con gấu, chỉ có thể lẫn vào đám đông mới có cơ hội sống sót. Nhưng ông ta chạy suốt không thấy ai, đang tuyệt vọng thì thấy một nhóm người tụ tập ở sân bên trái.
Ngu Ung không kịp nghĩ ngợi bèn khóc lóc lao vào đám đông.
Con gấu lớn giận dữ gầm lên, đuổi sát theo sau.
Các thợ thủ công thấy con gấu giận dữ tới gần bèn hoảng sợ đến cứng đờ, Ngu Ung nhanh chóng chạy vào sân, các thợ thủ công cũng phản ứng kịp cùng chạy ông ta chạy vào sân.
Con gấu lớn gầm lên, đứng dậy ở cửa sân, mắt đỏ ngầu, nanh vuốt đẫm máu.
Con gấu chặn cửa, Bạch Cơ, Nguyên Diệu cùng mọi người và cả Ngu Ung cùng các thợ thủ công đều bị mắc kẹt trong sân.
A Y thấy Ngu Ung, mắt lóe lên một tia tối tăm.
Ngu Ung thấy Bạch Cơ và Nguyên Diệu, không khỏi ngạc nhiên.
“Sao các ngươi lại ở đây...”
Thợ thủ công bên cạnh nói: “Chủ nhân, bọn họ là bọn trộm rái cá! Hàng trăm con rái cá đều bị họ thả chạy mất rồi!”
Ly Nô mắng: “Ta nhổ! Ngươi đừng có nói bậy! Con mắt nào của ngươi thấy chúng ta thả rái cá chứ!”
Bạch Cơ không để ý đến Ngu Ung, dường như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu nhìn A Y.
A Y đứng im lặng dường như không có gì khác thường.
Ly Nô thì thầm với Bạch Cơ: “Chủ nhân, con gấu này rõ ràng là tìm bọn họ để trả thù, không liên quan gì đến chúng ta, hay chúng ta leo tường chạy đi?” Bạch Cơ vẫn nghiêng đầu nhìn A Y, không nói gì.
Ly Nô nhìn theo ánh mắt của Bạch Cơ, tò mò nói: “Chủ nhân nhìn con rái cá đó làm gì?” Bạch Cơ khẽ mỉm cười.
“Thú vị thật.”
Ly Nô vẫn còn ngơ ngác, con gấu lớn đã nhìn chằm chằm vào Ngu Ung, gầm lên một tiếng, lao tới.
Các thợ thủ công hoảng sợ chạy tán loạn, tranh thủ thoát khỏi sân.
Ngu Ung sợ chết khiếp nhìn thấy Nguyên Diệu gần mình nhất bèn kéo hắn lại, trốn sau lưng hắn.
Nguyên Diệu đã nhận ra con gấu điên cuồng này là con gấu mình thả, trong lòng không khỏi cay đắng. Không ngờ con gấu nâu này không chạy thoát mà chọn cách trả thù.
Con gấu lao tới, Nguyên Diệu cũng muốn chạy nhưng bị Ngu Ung kéo lại, không thể chạy nổi. Trong lòng hắn đầy sợ hãi nghĩ rằng lần này chắc chắn sẽ bị gấu xé xác.
Con gấu nhìn thấy Nguyên Diệu nhận ra là hắn bèn ngừng tấn công.
Con gấu nói bằng giọng người: “Tiểu huynh đệ, ngươi tránh ra, oan có đầu nợ có chủ, chuyện này không liên quan đến ngươi.”
Ngu Ung thấy con gấu không tấn công Nguyên Diệu, lập tức thấy có hy vọng sống, khóc lóc cầu cứu: “Nguyên công tử, xin ngài cứu ta, ta còn nương già tám mươi tuổi, con nhỏ đang chờ bú sữa…”
Nguyên Diệu mềm lòng, dù biết rằng xưởng lột da này tàn sát động vật, nay bị con gấu trả thù là quả báo nhưng Ngu Ung đang sống sờ sờ cầu cứu hắn, hắn không thể nhẫn tâm nhìn một người bị giết trước mắt mình.
“Gấu đại ca, xin nương tay!”
Nguyên Diệu cứng rắn nói.
Con gấu cúi đầu nhìn chằm chằm vào Nguyên Diệu.
“Ngươi muốn cứu hắn? Hai huynh đệ của ta chết thảm, ta hận lắm, ta muốn rửa hận, trả thù cho bọn họ!”
Nguyên Diệu khuyên nhủ: “Gấu đại ca, tiểu sinh không phải muốn cứu hắn, mà là muốn giúp ngài. Giết ông chủ Ngu, tắm máu sơn trang thì huynh đệ của ngài cũng không thể sống lại, còn ngài sẽ rơi vào đường cùng. Tắm máu sơn trang, giết hại người vô tội, quan phủ chắc chắn sẽ treo thưởng để săn lùng ngài. Ngài có thể thoát khỏi sự săn lùng của thuật sĩ và thợ săn không? Ngài vì báo thù mà tự đẩy mình vào đường cùng, huynh đệ của ngài ở dưới suối vàng cũng không thể nhắm mắt!”
Gấu nâu nghe vậy thì có hơi động lòng.
Bạch Cơ cũng nói: “Oan oan tương báo đến khi nào mới kết thúc nên tha thì cứ tha cho người ta một đường sống.”
Khi Bạch Cơ nói, nàng nhìn về phía A Y, không biết câu này là nói cho ai nghe.
Gấu nâu đêm nay cũng đã giết một số thợ thủ công rồi, đều là những người nó nhớ đã ra tay tàn sát huynh đệ của nó, thật ra thù hận cũng đã giảm, đuổi theo Ngu Ung không buông chỉ vì ông ta là chủ nhân của sơn trang.
Gấu nâu bị thuyết phục, nói: “Được, ta không giết hắn nữa nhưng có một điều kiện.”
Bạch Cơ hỏi: “Điều kiện gì?”
Gấu nâu rơi nước mắt, nói: “Ta muốn hai bộ lông của huynh đệ ta để mang về quê an táng.”
Ngu Ung nghe gấu nâu nói không giết mình nữa, thở phào nhẹ nhõm, thả Nguyên Diệu ra. Ông ta phải rảnh tay để che cánh tay trái đang chảy máu của mình.
Ngu Ung nghe gấu nâu muốn lông của huynh đệ nó, đang nhớ lại hai tấm da gấu ở đâu thì đột nhiên mắt ông ta tối sầm lại, chân rời khỏi mặt đất.
Ly Nô nhìn rõ, khi Bạch Cơ, Nguyên Diệu và gấu nâu đang nói chuyện, A Y như một bóng ma, nhanh chóng lao về phía Ngu Ung, trong chớp mắt đã bắt lấy Ngu Ung rồi biến mất như làn khói nhẹ.
Nguyên Diệu và gấu nâu đều kinh ngạc, không hiểu sao A Y lại bắt Ngu Ung đi.
Bạch Cơ nhìn về phía A Y biến mất, thở dài: “Ôi, bất cẩn rồi, vẫn không phòng được…”
Nguyên Diệu kinh ngạc nói: “Bạch Cơ, A Y cô nương là…”
Bạch Cơ nói: “A Y có một bóng tối nặng nề trong người, hơi thở của bóng tối đó rất đáng sợ… Nó tràn đầy oán hận, hơi thở đen tối này giống như trên người của Ngu phu nhân ở Tam Đông các…”
“Cẩn thận con rái cá đó!” Nguyên Diệu nhớ lại lời của con mèo đen trắng, run rẩy nói: “Bạch Cơ, chẳng lẽ A Y cô nương luôn lừa dối chúng ta sao?”
Bạch Cơ nói: “Có lẽ nàng ấy đã lừa chúng ta.”
Ly Nô nghe vậy, vội nói: “Chủ nhân, không phải là nói sau, nhưng ta luôn cảm thấy con rái cá đó có gì đó không ổn. Theo lời nó nói sau khi thoát khỏi sơn trang này, nó ở lại nơi hoang dã nhưng khi ta gặp nó, nó lại muốn ta chở nó đến Tam Đông các ở chợ Đông. Theo lý mà nói, nó chưa từng đến Trường An, càng không biết Tam Đông các. Theo ta, chân nó bị thương cũng là giả còn muốn đổ lỗi cho ta, bắt ta chịu trách nhiệm, thật là không biết xấu hổ, ta phỉ nhổ!”
Nguyên Diệu không nhịn được nói: “Ly Nô lão đệ, những điều khác không biết nhưng chân của A Y cô nương bị thương không phải giả, ngươi đừng nhân cơ hội đổ trách nhiệm!”
“Đồ mọt sách, ta ngày nào cũng nấu cơm nuôi ngươi, sao ngươi luôn bênh người ngoài…”
Bạch Cơ đang suy nghĩ.
Gấu nâu thấy Ngu Ung bị A Y bắt đi, cũng có hơi bối rối, nó nói: “Có thể con rái cá đó cũng muốn trả thù, nó mang đầy tà khí, oán hận rất nặng nề!”
Nguyên Diệu nói: “Bạch Cơ, A Y cô nương bắt ông chủ Ngu đi đâu rồi? ông chủ Ngu có gặp nguy hiểm không? Chúng ta có nên đuổi theo không?”
Bạch Cơ nói: “Nếu A Y muốn lấy mạng ông chủ Ngu thì chúng ta giờ có đuổi theo cũng không kịp. Nó muốn trả thù, trước mặt chúng ta có thể giết ông chủ Ngu, không cần phải bắt đi. Nó bắt ông chủ Ngu đi chắc là có mục đích gì. Đã có mục đích thì ông chủ Ngu tạm thời sẽ không chết, ta muốn làm rõ tà khí trong người A Y rốt cuộc là chuyện gì, nó có bí mật gì không?”
“Ta biết… bí mật của con rái cá đó.”
Một giọng nói vang lên.
Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Ly Nô, và gấu nâu nhìn theo hướng giọng nói thì thấy một con mèo đen trắng.
Con mèo đen trắng khi nãy thấy sơn trang hỗn loạn, chưa kịp nói chuyện với Nguyên Diệu đã nhảy lên mái nhà trốn, bây giờ thấy không có chuyện gì mới đi ra.
Nguyên Diệu nói: “Mèo huynh, huynh biết bí mật gì về A Y sao?”
Mèo đen trắng nói: “Con rái cá đó đã chết từ lâu rồi.”
Nguyên Diệu ngẩn người, trong lòng hoang mang. Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn có thể nhìn thấy yêu quái và ma quỷ, yêu là linh hồn của vạn vật là có sự sống. Ma là người đã chết là hồn ma không có sự sống. Hai điều này đối với hắn rõ ràng như trắng và đen, không thể nhầm lẫn. A Y là một con rái cá sống, điều này không nghi ngờ gì. Tại sao mèo đen trắng lại nói A Y đã chết từ lâu rồi?
Bạch Cơ nhìn mèo đen trắng.
Mèo đen trắng không chỉ có lông màu đen trắng mà cả mắt cũng có màu đen trắng. Một con ngươi của nó là màu đen, một con ngươi là màu trắng.
Bạch Cơ nói: “Mèo là linh vật đi lại giữa âm và dương, mèo có mắt đen trắng, càng có thể thấy được sự sống và cái chết. Lời của ngươi không thể sai nhưng A Y thực sự còn sống, chuyện này là sao?”
Mèo đen trắng ngáp một cái nhìn Nguyên Diệu, nói: “Ban đầu không liên quan đến ta, vì không muốn dính vào chuyện rắc rối này nhưng ca ca này vừa rồi quan tâm ta làm ta rất cảm động. Ta sẽ nói cho các ngươi biết chuyện ta thấy về con rái cá đó.”