Nhắc đến những ký ức vui buồn đan xen của Trác Thế Tuyết, phần lớn là về việc Isabella đi vào cuộc sống bình thường của nàng như thế nào. Cho dù đã nhiều năm như vậy, nàng vẫn không thể quên được lúc hai người quen nhau, vì sao nàng lại yêu Isabella, và hành trình trở thành con rối bị giam giữ trong chiếc lồng của Isabella.
Trong quãng thời gian Đại học, Trác Thế Tuyết được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm nặng. Điều này không có gì đáng ngạc nhiên, nó bắt nguồn từ việc nàng là con một trong gia đình. Thật không đúng nếu nói rằng nàng không nhận được sự nuông chiều từ gia đình. Ngược lại, ba mẹ đều yêu thương nàng đến tột cùng, nhưng cùng với đó là những yêu cầu vô cùng cao.
Lấy một ví dụ rất đơn giản, Trác Thế Tuyết nhớ rất rõ lúc học tiểu học, vì luyện thi muộn vào ban đêm, sáng hôm sau nàng có bài kiểm tra toán hàng tuần, nàng thực sự không thể kìm được cơn buồn và đã ngủ gật trong khi làm bài, sau đó nàng chỉ làm một nửa số câu và chỉ được 19 điểm.
Rõ ràng nguồn gốc của sự việc này là do ba mẹ bắt nàng đi học luyện thi, dù sao đó cũng là một phần trách nhiệm của ba mẹ, nhưng vì nàng đã ngủ quên và thi trượt nên lúc đưa bài kiểm tra nàng đã bị đánh đập rất nặng.
Đó là lần đầu tiên nàng bị đánh, có lẽ từ lúc này ba mẹ nàng đã tìm ra cách giáo dục tốt nhất, sau này nếu nàng làm sai điều gì, họ sẽ vừa mắng vừa đánh vì sợ nàng không nghe lời, không chăm chỉ học hành, không vào được trường đại học tốt, không có tương lai. Sự lo lắng của cha mẹ tạo nên nỗi u uất trong lòng Trác Thế Tuyết. Sau đó , họ trở nên cực đoan hơn, Trác Thế Tuyết không được phép ra ngoài chơi sau giờ học vì điều đó sẽ làm chậm việc học của nàng. Trác Thế Tuyết không được phép giao lưu với bạn bè vì sợ nàng sẽ sao nhãng và học kém. Càng ngày, Trác Thế Tuyết càng có ít không gian sống.
Những tình huống này không hề biến mất hoàn toàn cho đến khi Trác Thế Tuyết vào đại học. Trước đó còn có một chuyện rất buồn cười, bất kể là tiểu học, cấp hai hay cấp ba, ba mẹ đều không muốn Trác Thế Tuyết đi học xa, thậm chí họ còn dùng mối quan hệ để hối lộ cho Trác Thế Tuyết được nhận vào học ở một trường học tốt hơn gần nhà.
Đối với các trường đại học cũng vậy, ba mẹ cô vẫn muốn Trác Thế Tuyết theo học tại một trường đại học tại thành phố nơi gia đình nàng sinh sống, nhưng thực tế họ cũng biết rằng trường đại học đó chất lượng rất kém, điểm số của Trác Thế Tuyết thực sự có thể vào một trường đại học tốt hơn.
Khi điền đơn, dù Trác Thế Tuyết biết rằng trường đại học đó rất tệ, nhưng nàng không dám làm trái lời ba mẹ. Bạn học cùng bàn hiểu được nỗi sợ hãi ba mẹ của nàng, nên đã giúp nàng sửa lại nguyện vọng của mình.
Bạn cùng bàn của nàng cũng nói: "Nếu ba mẹ cậu hỏi thì cứ nói cứ đổ cho tớ, cậu không nên vào trường đại học đó, ba mẹ đang hại cậu.
Nhờ đó Trác Thế Tuyết mới có thể thoát khỏi sự sắp xếp cuộc sống của ba mẹ, tuy nhiên nàng lại bị ba mẹ mắng suốt mùa hè. Khi đã vào đại học, ba mẹ cũng yêu cầu nàng gọi điện về nhà mỗi ngày. Một ngày nọ, nàng đã không gọi, mẹ nàng bắt đầu lạnh lùng và thô lỗ.
Nàng ngày càng tiều tụy, nàng tưởng rằng mình có thể thoát khỏi sự kiểm soát của ba mẹ nhưng không thể, nàng ăn không ngon ngủ không yên, lơ đãng trong lớp, thể trạng vô cùng kém. Trác Thế Tuyết cả ngày nằm bất động trong ký túc xá, bạn cùng phòng tưởng nàng đã xảy ra chuyện gì, tra hỏi nhiều lần, nàng mới kể cho cô ấy nghe chuyện đã xảy ra, mọi người đều ghét phương pháp giáo dục của ba mẹ nàng, nhưng họ lại không thể làm gì được. nên tình trạng gia đình nàng vẫn thế.
"Sao cậu không đi gặp bác sĩ tâm lý? Triệu chứng mất ngủ đã rất nghiêm trọng rồi." Nhan Chiêu Đệ nói, cô ấy là một trong những người bạn cùng phòng của nàng, cô hơi béo và đeo kính, khá xinh xắn và dịu dàng. Cũng rất hay nhiều chuyện.
"Ừ, tình cờ là trường chúng ta có phòng tư vấn tâm lý mới. Nghe nói ở đó thỉnh thoảng sẽ có người nước ngoài tư vấn tâm lý." Đồng Tâm Tâm cũng ở bên cạnh cô nói lại, "Nghe nói bác sĩ cũng là phụ nữ khá xinh."
"Vấn đề không phải là cô ấy có đẹp hay không, tớ sẽ đưa cậu đến đó xem liệu chúng ta có thể cải thiện tình hình hay không." Nhan Chiêu Đệ vừa nói vừa đỡ Trác Thế Tuyết đứng dậy. nàng không phản ứng vì vẫn đang bận suy nghĩ, hôm qua mẹ nàng lại lạnh lùng và thô lỗ.
"Ồ, xem ra cô ấy cần phải uống chút thuốc an thần." Bác sĩ với mái tóc bạch kim nhìn nàng rồi nói với hai người bạn cùng phòng: "Chứng mất ngủ của cô ấy có chút nghiêm trọng, sẽ phải rất lâu mới khỏi, nguyên nhận là do các vấn đề tâm lý chồng chất. "
"Nếu cảm thấy không thoải mái hoặc không vui, có thể gọi tôi. Tên tiếng Anh của tôi là Isabella, tôi cũng có tên tiếng Trung là Y Bối Lạp. Em có thể gọi tôi như thế nào cũng được."
Isabella vỗ vai, mỉm cười và sờ đầu nàng:
"Đừng lo lắng, sẽ khỏi thôi. Về phần thuốc, có thể ngày mai tôi sẽ phải mang đến đây. Ngày mai em đến gặp tôi được không? Vì việc kiểm soát thuốc điều trị tâm thần rất nghiêm ngặt nên tôi không thể chuẩn bị những loại thuốc như vậy ở phòng tư vấn."
Giọng nói của Isabella rất dịu dàng, nàng vô thức rơi nước mắt, nhìn Isabella với những giọt nước mắt trên khuôn mặt, bởi vì chưa từng có ai nói với nàng như vậy, chưa một ai có thể đối xử dịu dàng với nàng như vậy.
"Em có thể gọi cho chị"
"Bởi vì số đo trầm cảm Hamilton của em hơi cao, nên sẽ tốt hơn nếu được điều trị tâm lý bổ sung." Isabella nhìn vào bài kiểm tra tâm lý mà nàng vừa nghiêm túc thực hiện, "Đúng vậy, nếu em có vấn để, có thể nói cho tôi biết mọi chuyện và tôi sẽ cho em một số gợi ý."
"Cảm ơn......"
Nàng nắm chặt mảnh giấy có ghi số điện thoại, như đang cầm một phao cứu mạng, khi Isabella mỉm cười thật sự rất ấm áp, vốn từ vựng của nàng quá ít, chỉ có thể dùng từ này để miêu tả đối phương. .
Trở lại ký túc xá, Trác Thế Tuyết nhìn mảnh giấy Isabella viết, không biết là do mình tưởng tượng hay gì đó, nàng cảm giác được đầu ngón tay ấm áp của đối phương vẫn còn lưu lại trên mảnh giấy. Đêm hôm đó, nàng cảm thấy hơi bồn chồn, nàng ôm mảnh giấy trong tay rồi ngủ thiếp đi, nhưng chỉ là một giấc ngủ chập chờ. Đến hai giờ sáng, nàng tỉnh dậy và không thể ngủ tiếp được, dù sao vẫn đỡ hơn nhiều so với đêm mất ngủ trước đó.
Nàng cũng đang mong chờ cuộc gặp mặt ngày mai, nàng hy vọng khi lấy thuốc Isabella vẫn dịu dàng vuốt ve đầu nàng, và liệu cô ấy có chịu lắng nghe trải nghiệm của nàng một cách nhẹ nhàng như ngày hôm qua hay không.
Hôm sau, Trác Thế Tuyết đã dậy rất sớm, buổi sáng không có tiết học, trước tám giờ nàng đã chạy đến phòng tư vấn.
Trong phòng khám có người, nhưng ngồi đó có một nam bác sĩ mặc áo khoác trắng chứ không phải Isabella.
"Xin chào, nữ bác sĩ có ở đây không? Tôi đến lấy thuốc."
Bác sĩ vẫn đang đọc cuốn sách giáo khoa dày cộm ngẩng đầu lên, như chợt nhớ ra điều gì đó, nói rõ ràng: "À, em là bạn học mắc chứng mất ngủ mà Isabella nhắc đến phải không?"
"Vâng, đúng vậy."
"Hôm nay cô ấy để thuốc ở đây từ rất sớm chờ em đến lấy." Nam bác sĩ lấy từ tủ gần đó ra một chiếc túi nhựa đựng thuốc đóng hộp, "Em phải uống theo hướng dẫn, đây là phát đồ trị liệu. Không thể dùng thuốc điều trị trầm cảm và lo âu một cách ngẫu nhiên vì chúng có thể có tác dụng phụ và gây buồn ngủ."
"Dạ."
Trác Thế Tuyết uống thuốc, nhưng nàng vẫn chưa muốn đi, nam bác sĩ thấy cô vẫn chưa đi liền hỏi:
"Còn gì nữa không? Bạn học."
"Hôm nay cô ấy không đến buổi tư vấn sao? Isabella"
"À, cô ấy không đến đây mỗi ngày. Cô ấy rất bận. Chúng tôi đã nhận lời mời của trường đại học của em để thành lập phòng tư vấn ở đây để tạo điều kiện tư vấn tâm lý cho sinh viên và giao tiếp với các bạn trong khoa tâm lý. Chúng tôi thường làm như vậy. làm việc theo ca, ở đây không tư vấn tâm lý thì phải về viện nghiên cứu phát triển thuốc".
"Vậy khi nào đến lượt cô ấy đi làm?"
"Khó mà nói, cô ấy là phó viện trưởng, hôm đó đến đây, cô ấy vừa mới bố trí phòng tư vấn, chắc là đến để trao đổi với hiệu trưởng?"