Isabella độc ác đến mức Trác Thế Tuyết không khỏi muốn tát cô mấy cái, nhưng khi nghĩ đến điểm yếu của mình và mạng sống của ba vẫn nằm trong tay Isabella, nàng đã cố nhẫn nhin để kiềm chế cơn tức giận của mình, và vâng lời kẻ xấu Isabella.
Trác Thế Tuyết bây giờ giống như một con chó, nàng đang bò trên mặt đất, mặc một bộ đồ lót ít vải trong rất gợi cảm, một chiếc vòng được đeo quanh cổ nối với một sợi dây xích sắt đang nằm trong tay Isabella.
Phòng làm việc cách phòng ăn không xa, chỉ cần qua một hành lang, nhưng điều này có nghĩa là nàng phải ra khỏi phòng làm việc, nếu nhỡ bên ngoài có người thì sao?
Nàng không muốn ra ngoài chút nào, nàng sợ bên ngoài sẽ có người quét dọn hay vệ sĩ như Bourne chẳng hạn. Nếu họ nhìn thấy nàng ăn mặc như thế này... Isabella đang nghĩ cái quái gì vậy? Cô ấy thực sự muốn làm vậy sao?
Cô ây thật sự muốn mọi người trông thấy dáng vẻ xấu hổ của nàng sao?
"Tôi, tôi không muốn..."
"Không được từ chối, em phải nghe lời tôi." Isabella cầm sợi xích, hơi cúi đầu, trịch thượng nhìn Trác Thế Tuyết, nhẹ nhàng kêu lên: "Cục cưng của tôi."
"Đừng gọi tôi như vậy!" Trác Thế Tuyết hai tay đặt trên mặt đất nắm chặt, "Tôi thật muốn giết chị"
"Này ~" Isabella đặt ngón trỏ lên miệng và làm động tác "im lặng", "Em lại thế rồi, Tiểu Tuyết. Sao em không nghĩ về hoàn cảnh hiện tại của mình?"
Trác Thế Tuyết mặt đỏ bừng vì tức giận, Isabella luôn kiếm cớ để ép nàng phục tùng. Lúc này Isabella cũng quỳ xuống, mỉm cười vui vẻ nhìn Trác Thế Tuyết, khuôn mặt đẹp đến nghẹt thở như vậy sao có thể nói ra toàn những lời đáng ghét:
"Gọi chủ nhân đi."
"Chị!"
Isabella không thúc giục nữa mà lặng lẽ nhìn Trác Thế Tuyết, với ánh mắt cô luôn bình tĩnh như vậy, Trác Thế Tuyết hoảng sợ, bởi vì nàng có thể nhìn thấy từ đáy mắt Isabella, trong đôi mắt bình tĩnh đó là hình ảnh nàng đang có rất nhiều cảm xúc. Nàng sẽ luôn thua kém Isabella, cho dù nàng không muốn làm điều đó, Isabella cũng sẽ không có quá nhiều thay đổi về mặt cảm xúc, cùng lắm cô ấy sẽ không giúp đỡ nàng, cô chẳng mất gì cả.
Isabella chỉ nghĩ nàng trong thật buồn cười.
Đó là niềm vui là giá trị duy nhất còn lại của nàng. Đó là tất cả những gì nàng có thể hiểu được, nàng có thể cào Isabella như một con mèo. Và cô sẵn sàng để nàng cào một, hai hay ba lần, còn lần thứ tư thì sao? Isabella sẽ vứt bỏ nàng đi nếu cô ấy đã thấy chán.
"Chủ nhân..."
Nghĩ đến đây, Trác Thế Tuyết nghiến răng miễn cưỡng gọi lớn.
"Dễ thương quá ~" Isabella một tay ôm mặt, khen ngợi vẻ mặt đang mất tự nhiên và xấu hổ của Trác Thế Tuyết, cô hạ giọng thổi vào tai Trác Thế Tuyết nói: "Nếu em không muốn ăn thì bây giờ tôi sẽ ăn em, đè em xuống đất và d* em nhiều lần."
"C-cái gì!?"
Bây giờ cảm giác trong quá khứ đã quay trở lại kể từ lúc Isabella thổi vào tai cô.
Trác Thế Tuyết thay đổi thần sắc nhanh chóng, Isabella vui vẻ mỉm cười đứng dậy, chỉnh lại cổ áo, cầm trong tay sợi dây chuyền, cười nói: "Cục cưng, đến lúc ăn tối rồi."
Chính xác thì điều gì đang xảy ra vậy.......
Dọc đường tuy không nhìn thấy ai, nàng chậm rãi bò phía sau Isabella, nhưng khi bò nước của nàng không ngừng rỉ và nhỏ xuống sàn. Điều này không qua được mắt Isabella.
Trời ơi! Nàng thực sự không muốn thừa nhận rằng mình cảm thấy xấu hổ vì phải bò một mạch đến phòng ăn. Nàng không biết phải diễn tả cảm xúc của mình lúc này? Nàng cũng cảm thấy mình thật kỳ lạ. Vừa rồi, Isabella đã đối xử với nàng như vậy, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được sự ẩm ướt ở phần dưới cơ thể, nàng thực sự là một kẻ bạo dâm sao? Bị đối xử thô bạo như vậy, nàng vẫn có thể n*ng được sao?
Isabella dẫn nàng đến phòng ăn, bên trong có một chiếc bàn ăn hình bầu dục rất lớn, rõ ràng Isabella không có người thân nào ở Trung Quốc, không rõ ai sẽ sắp xếp bữa ăn với một chiếc bàn ăn lớn như vậy. Ở cuối bàn, Trác Thế Tuyết hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy đồ ăn đang bốc khói trên bàn ăn, bị chiều cao của bàn ăn chắn tầm mắt, nàng không nhìn rõ ở đó là gì.
"Ọc...ọc..."
Bụng nàng sôi lên, sau đó nàng chợt nhận ra mình đã nhịn đói gần một ngày.
Isabella đang ngồi ở bàn ăn, nhưng Trác Thế Tuyết chỉ có thể tiếp tục quỳ, Isabella nhướng mày, ngón tay mảnh khảnh có đeo nhẫn nhặt một miếng bánh mì trên bàn ăn lắc lắc trước mặt Trác Thế Tuyết.
"Muốn ăn không?"
" Ọc...ọc..."
Trác Thế Tuyết sắc mặt đỏ bừng như tôm luộc, bụng lại kêu lên, bất mãn.
"Xem ra em rất muốn ăn nó." Isabella cười xấu xa nói, "Đây"
Isabella cầm một muồng đầy mứt trong tay hướng đến trước mặt Trác Thế Tuyết, cô hơi nghiêng cái muỗng làm một ít mức việt quất rơi xuống và dính vào giày.
Trác Thế Tuyết không thể tin nổi nhìn chuỗi hành động tinh nghịch của Isabella trong một nốt nhạc đã hoàn thành, Isabella đang nằm trên ghế ăn, nhìn Trác Thế Tuyết.
"Cưng ơi, giày của tôi bẩn rồi, em có cách nào làm sạch được không?"
"Tôi cho em ba giây suy nghĩ."
Trác Thế Tuyết nhìn mứt việt quất nhỏ xuống đôi giày da, nàng đương nhiên biết Isabella muốn đáp án gì, nàng chỉ có thể tự nhẩm trong đầu mình vô số lần [tất cả đều là vì sống sót, tất cả là vì ba nàng. Nếu căn bệnh này có thể chữa khỏi , mọi sự hy sinh đều cần thiết và cần thiết. Không còn cách nào khác...]
"Cưng ơi"
Isabella gọi nàng lần nữa, Trác Thế Tuyết không còn cách nào khác đành nhắm mắt nằm xuống trước giày của Isabella, lè lưỡi đau đớn liếm lấy giày của cô.
Isabella bật cười.
"Ha ha ha, Trác Thế Tuyết, em thật sự làm tôi rất vui." Isabella cười lớn, lại ra lệnh: "Nhớ liếm sạch nha."
Trác Thế Tuyết mỗi lần liếm đều phải kiềm chế cảm giác muốn nôn mửa, Isabella so với ba năm trước còn kinh tởm hơn, ít nhất ba năm trước, Isabella sẽ không để nàng làm chuyện như vậy. Chết tiệt, tại sao nàng cứ nhớ về ba năm trước?! Nhưng nếu nàng chấp nhận lời cầu hôn của Isabella ngay từ đầu và quay lại. Điều đó có nghĩa là bây giờ nàng không cần phải làm ra bộ dạng không đứng đắn này sao?
Không ai biết được liệu cuối cùng mọi chuyện vẫn phát triển thành thế này, hay Isabella sẽ thực sự giữ lời hứa và yêu cô thật lòng.
Nhưng những chuyện đã không xảy ra thì không thể có đáp án được! Cũng giống như con mèo của Schrödinger, làm sao bạn có thể thực sự chắc chắn được Isabella đang nghĩ gì?
Trác Thế Tuyết liếm hết mứt việt quất trên giày, duỗi tay ra sau, ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Em có ổn không." Isabella mỉm cười, cô cầm một cái bát trên bàn, xé bánh mì thành từng miếng và cho một ít giăm bông và trứng rán vào bát, rồi ném cái bát xuống thảm., ngay trước mặt Trác Thế Tuyết.
"Em phải ăn uống đầy đủ, nếu không tôi sẽ rất lo lắng -" Isabella nhìn cơ thể gần như trần trụi của Trác Thế Tuyết, "Tôi không muốn, lát nữa em sẽ ngất xỉu khi chúng ta tiếp tục."