Cô ra cửa trễ, lúc về đến nhà đã đến bữa trưa, trong nhà không có ai, cô lấy đồ tự mình xuống bếp làm tô mì nóng ăn.
Tô Hiểu Thần mặc dù đối với việc xuống bếp có thiên phú, nhưng vẫn không thích phòng bếp, căn bản bốn năm nay, cô không chút nào tiến bộ, ngoại trừ làm mì vẫn chỉ biết làm mì.
Cô nấu một bát mì nóng có thêm rau xanh cùng thịt bằm, vừa mới đem đến bên bàn liền nghe thấy tiếng gõ cửa, cô xuyên qua máy hiển thị nhìn người đứng ngoài cửa, bước chân cứng ngắc dừng tại chỗ.
Tần Chiêu Dương biết cô ở bên trong, nếu không cũng sẽ không đến gõ cửa, chờ giây lát không thấy cô ra mở cửa, cũng không thừa lời, trực tiếp lấy ra điện thoại gọi cho cô.
Tô Hiểu Thần lúc phát hiện ra động cơ của anh muốn tắt điện thoại đi thì đã không còn kịp nữa rồi, trừng mắt nhìn điện thoại đang reo inh ỏi trong lòng bàn tay, hung tợn mắng một câu "Đồ tinh như rắn" bất đắc dĩ ra mở cửa.
Tần Chiêu Dương nghe được tiếng mở cửa, lúc này mới đem điện thoại tắt đi bỏ vào trong túi.
Tô Hiểu Thần vẫn như cũ lùn hơn anh một cái đầu, cái trán vừa tới cằm anh, anh đứng trước mặt cô, đưa tay ra so đo chiều cao của hai người, lầm bầm một câu: "Thế nào vẫn cao y như trước?"
Tô Hiểu Thần nghiêng người để anh vào nhà, "Anh tới làm gì?"
Tần Chiêu Dương đi qua cửa, nhìn bộ dáng cô buồn bực bĩu môi, không khỏi tâm tình thật tốt, "Đến ăn chực, anh ngửi thấy mùi thơm."
Thôi, mì thịt bằm rau xanh của cô khó mà giữ được.
Chỉ chốc lát sau, cô lại lần nữa nấu gần nửa nồi, chia làm hai phần, Tần Chiêu Dương cũng được một phần.
Cô mỗi miếng một miếng thịt, thói quen ăn uống vẫn như hồi còn bé, cái gì tốt phải ăn trước, ăn xong rồi thì sẽ cướp trong chén của anh ăn tiếp.
Bất quá thói quen này rõ ràng đã sửa lại, cô chỉ là ngẩng đầu lên liếc anh một cái, gắp rau xanh bỏ vào trong miệng, "Nhìn em cũng vô dụng, lát nữa anh rửa chén."
Tần Chiêu Dương suy nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng.
Ăn xong, anh thực sự thu dọn chén đũa đi đến phòng bếp rửa. Tô Hiểu Thần đứng ở cửa phòng bếp, nhìn anh dáng vẻ thuần thục, trong lòng lại có chút chua xót, "Anh...."
"hử?" Anh nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô nhìn chằm chằm tay mình, giơ giơ tay đầy bọt lên có chút lơ đễnh, "Lúc mới đến Mĩ, lại phải kiêm chức, muốn tự thử nghiệm cuộc sống một chút, giống như người bình thường khác cái gì cũng làm."
Tô Hiểu Thần rũ mắt, muốn hỏi anh tại sao lại muốn khổ cực như vậy chứ, rõ ràng anh vốn nên giống như những tên nhị thế tổ kia ăn uống vui chơi là tốt rồi. Nhưng ở trong độ tuổi như vậy, lại tha hương ở nước ngoài, tiểu hài tử trong nhà bình thường cũng chưa từng phải trải qua những khổ cực như thế.
Tần Chiêu Dương không nói tiếp nữa, rửa chén xong liền nhận lấy khăn tay cô đưa tới lau lau tay, "Hiện tại đồng ý quan tâm đến anh rồi sao?"
Tô Hiểu Thần nhìn anh không nói lời nào, trong giây lát, bị anh nhìn chăm chú có chút không được tự nhiên, cầm đồ đi ra cửa, "Em muốn về trường."
"Anh đưa em đi."
Buổi tối Tô Hiểu Thần ở trong phòng ngủ tranh thủ làm luận văn tốt nghiệp, đang lúc nóng nảy muốn đem tóc bứt hết, Tần Chiêu Dương gọi điện tới.
Sau đó hỏa khí của Tô Hiểu Thần càng lớn hơn.
Tư Tư đang chơi game 2048, nhìn Tô Hiểu Thần nhận điện thoại, cũng nhận ra hỏa khí mười phần, không khỏi biểu tình kinh hãi tột cùng vỗ vỗ ngực mình, "Luận văn kiểu này khiến cho phụ nữ già đi mấy chục tuổi a, tớ tối nay vẫn chưa đụng tới đâu."
Tô Hiểu Thần bị cô chọc đến bật cười, cũng không quản điện thoại đã nối máy, nhắc nhở Tư Tư hoàn toàn không có chí tiến thủ bên kia, "Chờ đến lúc cậu đụng tới thì đã ở năm thứ năm đại học rồi."
Tư Tư che ngực chấn kinh nhìn cô, "Tiểu yêu, cậu nguyền rủa tớ lưu ban."
Tô Hiểu Thần không tiếp lời cô, đi đến ban công nghe điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại là tiếng hít thở bình ổn có quy luật của anh, nghe được tiếng đóng cửa không nhỏ, anh mới lên tiếng, "Tiện không?"
Tô Hiểu Thần vì luận văn tốt nghiệp, sắc mặt thật không tốt, lúc này ở trước cửa sổ gió lạnh thổi mới dễ chịu hơn một chút, giọng điệu buồn bực, "Tìm em có việc?"
"Ừ." Đầu kia đáp một tiếng, hồi lâu mới nói: "Noãn Dương cũng trở về rồi, muốn gặp em."
Tô Hiểu Thần sửng sốt một chút, bỗng nhiên không biết trả lời thế nào.
Gặp Noãn Dương cũng là gặp anh, nhưng trong lòng cô bây giờ rất rối loạn, một chút cũng không muốn gặp anh. "Lần sau đi, em gần đây đang bận viết luận văn,không rảnh."
Tần Chiêu Dương thực ra chỉ mượn lý do này để gọi điện cho cô mà thôi, cô có đáp ứng hay không vốn không quan trọng. Nhưng lúc nghe đến câu trả lời của cô, vẫn là có chút không vui nhíu mày một cái, "Anh đi nước ngoài bốn năm, chỉ số thông minh của em tăng lên không ít."
Tô Hiểu Thần vẫn luôn có một thói xấu, chưa từng được khen, đặc biệt lại chưa từng được Tần Chiêu Dương khen, khen một cái liền chết thẳng cẳng, lập tức liền dương dương đắc ý, "Không chỉ chỉ số thông minh thôi đâu, những cái khác còn hơn nữa kìa, mọi thứ đều toàn năng."
Tần Chiêu Dương cũng nở nụ cười, cười đến mức phá lệ thành tâm thành ý, "Ừ, anh cũng đã nhìn ra, hình như thứ nho nhỏ đó cũng lớn hơn một chút."
Tô Hiểu Thần nhất thời còn chưa phản ứng kịp, ngu ngơ hỏi ngược một câu, "Cái gì nho nhỏ...."
Sau khi hỏi xong liền nghe bên kia tiếng cười càng không chút kiêng kỵ, ngay tức khắc thẹn quá hóa giận hiểu rõ, cô giơ tay lên che che bộ ngực cúp C, phản kích lại nói: "Cảm ơn khen ngợi, gần đây kích thước tăng vọt chẳng trách lệ người ta quay đầu lại nhiều như vậy. Ngược lại Tần thiếu gia, bản lĩnh lưu manh cũng chỉ có tăng chứ không có giảm."
Tần Chiêu Dương nụ cười lập tức nhạt dần, anh chậm rãi nheo mắt, "Anh tỏ ra lưu manh cũng phải chọn người."
Tô Hiểu Thần vinh hạnh được lưu manh giở trò bị Tần thiếu gia trực tiếp chặn họng nói không nên lời, nửa buổi mới nhận ra có cái gì đó không đúng, thăm dò hỏi một câu: "Anh đang làm gì thế?"
"Đang nghĩ về em." Anh lại cười, thanh âm ép tới trầm thấp, xuyên qua điện thoại truyền vào trong tai cô chỉ cảm thấy vô cùng dễ nghe.
Tô Hiểu Thần rất không có tiền đồ thân mình cũng đều mềm nhũn hơn nửa, cô run run rẩy rẩy xoa xoa cánh tay mình, rồi mới lên tiếng, "Uống rượu ít một chút, uống rượu xong liền biến thành cầm thú."
Tần Chiêu Dương ý cười nhất thời đọng lại, anh đưa tay xoa xoa mi tâm, lại không nói câu nào liền cúp điện thoại.
Tô Hiểu Thần đứng trong gió đêm, nhìn chằm chằm điện thoại một hồi ngây ngốc, cả người tịch mịch quay đầu lại bị Tư Tư chỉ ló ra một cái đầu dọa đến thét chói tai, "Cậu làm cái gì thế!"
Tư Tư bị cô hét sợ hết hồn, lúc lùi đầu về không lùi nhanh gọn.... Lúc này thật là bị cửa kẹp.
Tô Hiểu Thần đến khuya lúc ngũ vẫn ngủ không được, coi như là đang ngủ, nằm mơ, trong mơ cũng đều nghĩ về Tần Chiêu Dương.
Chính xác mà nói tình trạng này bắt đầu từ ngày Tần Chiêu Dương đột nhiên xuất hiện, cô ngủ không được liền có ham muốn dốc bầu tâm sự, sau khi tìm Tư Tư hai ngày đếm cừu nhỏ, Tư Tư rốt cuộc mặc kệ, tình nguyện suốt đêm chơi máy tính cũng không muốn cùng cô ngủ chung.
Cô ở trên giường lật qua lật lại, cuối cùng người cá chép lăn qua lăn lại ngồi dậy, dọa cho Tư Tư đến kinh sợ quay đầu lại, đã lại nhìn thấy cô uể oải mà nằm xuống.
Tô Hiểu Thần cảm giác mình cực kỳ không có tiền đồ, cô vẫn luôn nhớ về một người suốt bốn năm, chưa bao giờ dám quên. Vừa sợ anh có bạn gái, lại sợ anh căn bản cũng không nhớ đến mình, mỗi lần vừa mới mập mạp lên một tí lại lập tức gầy xuống....
Ai, tại sao lại phát sinh suy nghĩ như vậy?
Cô gãi gãi đầu, lăn qua lăn lại, dũng cảm một lần, gửi cho Tần Chiêu Dương một tin nhắn.
"Anh vừa nãy gọi điện thoại cho em....không phải chỉ là Noãn Dương muốn gặp em đi?"
Gửi xong lại cảm thấy Tần Chiêu Dương thông minh như vậy nhất định có thể nhìn ra tâm tình chộn rộn kia của cô, lại giấu đầu hở đuôi bổ sung thêm một câu, "Thế nào, chỉ số thông minh em thực sự tăng thêm đi."
Gửi xong....cô tức khắc trợn tròn mắt, làm sao mà cô tu luyện bốn năm, vừa đến trước mặt Tần Chiêu Dương liền bị đánh cho trở về nguyên hình rồi?
Ngay khi cô đang vò đầu bứt tai muốn xoay chuyển tình thế, tin nhắn của anh rốt cuộc cũng tới.
"Làm sao mà một hồi không gặp lại ngốc như vậy?"
Tô Hiểu Thần giận dữ công tâm, thiếu chút nữa đập điện thoại. Lúc này tin nhắn cũng không nhắn lại, trực tiếp đem mình che đậy liều chết trong cái gối mềm mại quê nhà.
Tần Chiêu Dương chờ giây lát không thấy cô hồi âm, nghĩ nhất định cô đang thẹn quá hóa giận lại phát ra tiểu tính tình cáu kỉnh của mình, đột nhiên nở nụ cười.
Trên bàn rượu đang lúc cao trào bàn luận về các công ty cao cấp giàu có thanh âm đồng thời biến mất.
Anh cầm điện thoại ngắm nghía một hồi, lại chờ trong giây lát, không đợi cô hồi âm, tâm trạng liền có chút không kiên nhẫn, ngón tay ở trên bàn nhẹ nhàng gõ, bắt đầu đếm ngược thời gian.
Không thể không nói Tần Chiêu Dương đối với tính cách bắt đầu đắn đo của Tô Hiểu Thần vô cùng chuẩn xác, gần như anh vừa mới đếm tới số 0, màn hình điện thoại liền sáng lên, anh thuận tay mở ra vừa nhìn, chậm rãi nở nụ cười.
Thanh âm nói chuyện trên bàn rượu....cũng triệt để không còn.
Tô Hiểu Thần sau khi gửi tin nhắn xong liền bắt đầu kỹ xảo mình vô cùng thành thục, tốc độ cực nhanh tắt máy giả chết, bịt tai trộm chuông kiểu này còn chưa đủ, nghĩ nghĩ, dứt khoát đem điện thoại nhét xuống dưới gối.
Làm xong những thứ này, cô yên tâm thoải mái nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Tiếp đó tràn ngập đầu cô toàn là cái tin nhắn vừa mới gửi đi kia: Chiều mai mang lễ vật đến xin lỗi em, nhận tội không giết!
Cô than vãn một tiếng, lại một màn người cá lăn qua lăn lại, đem mình vùi xuống dưới gối.
Cô mới rồi còn cảm thấy những lời này toát ra bá khí đầy mình, nhưng rõ ràng là làm nũng nhượng bộ a.....
Tô Hiểu Thần ngày hôm sau rời giường chuyện đầu tiên phải làm chính là khởi động lại máy kiểm tra tin nhắn, Tần Chiêu Dương hồi âm lại chỉ một chữ rất ngắn gọn nhưng vô cùng có lực: "Được."
Cô nhìn chữ này, đột nhiên hoảng hốt vùng dậy.
Tần Chiêu Dương đối với cô từng làm nhiều nhất chính là cái chữ này.
Trước kia, lúc trong thế giới của Tô Hiểu Thần chỉ có Tần Chiêu Dương, anh làm cái gì thì cô liền làm cái đó, bởi vì cô nghĩ rằng vô luận Tần Chiêu Dương làm cái gì, đều là đúng. Nhưng sau này cô dần dần trưởng thành hơn một chút, mới biết rằng đó là ỷ lại.
Ỷ lại cùng thói quen luôn luôn là một thói hư tật xấu, khi không có Tần Chiêu Dương bên cạnh phải tự mình đối mặt những lúc khó khăn cô đều sẽ nghĩ, thì ra bị ép trưởng thành là như thế này.
Nhưng trước đây, khi cô không chủ định hướng anh xin giúp đỡ thì anh chưa bao giờ chân chính cự tuyệt, anh cũng chưa bao giờ nói được, nhưng từ đầu đến cuối đều dùng phương thức của mình thỏa hiệp với cô. Ở rất nhiều lúc cô không biết, cứ như thế nuông chiều thiên vị cô.
Cho nên có đôi khi quay đầu lại nhìn, phát hiện ra trong một thời gian dài, cuộc sống của cô đều vô ưu vô lự, thì ra đã ỷ lại vào anh lâu như thế.
Sau khi anh rời đi, cô lại không muốn hướng đến bất kỳ một người nào không phải là anh nhờ giúp đỡ, cô rốt cuộc cũng học được tự mình đối mặt.
Trước đây tận mắt nhìn thấy anh ngồi lên xe rời đi cũng không có cảm thấy gì, nhưng có lẽ những ký ức được chôn càng sâu sau khi lên men lại càng đau.
Thật may là, anh đã trở về.
Cũngthật may là, cô vẫn còn y nguyên như lúc mới gặp vậy.