Khi xoát vé lên xe, cô tìm vé xe đưa cho nhân viên kiểm tra, lúc đưa tay trở lại túi thì đầu ngón tay chạm vào thứ gì đó hơi thô ráp, lấy ra xem thì là chiếc bùa bình an cô tự cầu cho bản thân.
Từ ngày ở chùa Phạm Âm, đại sư nói cô sẽ có họa lớn về sau, quả thật cô cũng hơi mất tập trung tinh thần.
Tô Hiểu Thần quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, chiếc xe đã nhanh chóng chạy đi, cảnh vật bên ngoài trôi qua vùn vụt, cô dựa vào cửa sổ, híp mắt nhìn ánh mặt trời ngoài ấy, trong lòng khẽ nhộn nhạo.
Khoảng tầm trưa hôm nay là có thể đến được thành phố K, buổi chiều vừa kịp tham gia hội ký tặng sách, buổi tối chắc chắn không thể thiếu được màn liên hoan, sáng ngày mai vừa vặn trở về thành phố A.
Bước đi của cô không nhanh không chậm.
Sau khi xuống nhà ga thành phố K,cô vừa ra đến cửa liền nhìn thấy biên tập Tiểu Vân cách đó không xa đang vội vã chạy đến, hai người tối qua đã trao đổi ảnh chụp, vừa nhìn thoáng một cái đã nhận ra nhau, lúc nhìn thấy đối phương thì không khỏi nở nụ cười.
Tiểu Vân thấy cô đi tay không, ngoại trừ một cái túi xách cũng không còn thứ gì khác thì không khỏi tò mò, "Không phải cô đi du lịch ở thành phố L mấy ngày sao? Sao không mang va li hành lí."
"Bạn của tôi trở về trước, tôi nhờ họ mang về." Cô cười cười, còn hơi ngại ngùng, "Vậy bây giờ chúng ta đi hội ký tặng sách luôn sao?"
Tô Hiểu Thần ở trước mặt người chưa quen thuộc lắm đều khiêm tốn lễ phép, dù cười rộ lên cũng điềm đạm kín đáo, mang theo một chút ấm áp như ánh mặt trời của thiếu nữ trẻ tuổi.
"Cô đẹp hơn trong ảnh nhiều." Tiểu Vân cũng cười cười, đưa cô đi về phía trước, "Tôi tự lái xe đến đây."
Cô gật gật đầu, không dị nghị gì.
Đến hội trường, quang cảnh quả thật là dòng người cuồn cuộn, Tô Hiểu Thần mua 2 quyển sách rồi xếp hàng trong đội ngũ, cũng không giống các cô gái khác cúi đầu chơi di động hoặc bắt chuyện với người xung quanh, cô chỉ đứng yên lặng một mình, đơn giản xếp hàng chờ tới lượt.
Đợi đến khi đứng trước mặt tác giả, cô lật trang sách đưa qua, ngón tay nhỏ nhắn thon dài, vị tác giả kia vốn thuận tay nhận lấy để kí tên, nhưng nhìn bàn tay cô vài lần rồi từ ngón tay trắng nõn nhìn lên.
Cô ấy gần như là lập tức nhận ra cô rồi kinh ngạc đứng dậy bắt tay, " Thì ra là cô"
"Là tôi." Tô Hiểu Thần gật gật đầu, cười rộ lên, "Chào cô, tôi là Tô Hiểu Thần."
"Xin chào." Cô ấy gật đầu mỉm cười, lại ngồi xuống kí tên vào sách cho cô, còn rất tỉ mỉ vẽ một cái mặt cười bên cạnh chữ kí, "Tiểu Vân cũng vừa đến, cô sang bên kia đợi tôi một chút, chờ hội ký tặng sách kết thúc chúng ta cùng nói chuyện một lúc, tôi rất thích tranh của cô."
"Cám ơn." Tô Hiểu Thần bị khen tới vui vẻ; cười đến mức đôi mắt đều híp lại.
Lúc rời khỏi bàn kí tặng cô ôm lấy quyển sách giống như nâng niu người bạn nhỏ vừa được gửi tặng.
Tiểu Vân thấy cô đi; vẫy vẫy tay, chuyển cho cô một chai nước khoáng, "Thế nào?"
Tô Hiểu Thần giơ quyển sách trong tay lên, cười đến mặt đầy vẻ ranh mãnh, "Cô nói xem."
Hai người có được nửa ngày rảnh rỗi, ngồi nói chuyện liên miên rất nhiều thứ, không thể không nói duyên phận thật sự là một cái gì đó rất thần kì, Tô Hiểu Thần và tiểu Vân đặc biệt hợp ý nhau, tuy rằng trước đây liên lạc giữa hai người chỉ giới hạn trong máy tính và điện thoại, nhưng giờ đây lần đầu tiên gặp mặt cũng không xa lạ chút nào.
Nói xong lời cuối cùng, tiểu Vân vẫn hỏi cô, "Hâm mộ không? Mở buổi ký tặng sách của chính mình đi."
Tô Hiểu Thần sửng sốt, lập tức gật gật đầu, "Hâm mộ chứ."
"Vậy tại sao còn cam lòng từ bỏ hết những thứ này? cô đang trong thời kì thăng hoa, sau này hoàn toàn có thể vẽ một bộ truyện tranh, sớm muộn cũng có được một lượng fan lớn... Xuất bản manga và mở hội ký tặng sách không phải là chuyện không thể."
"Công việc sau này của tôi không thích hợp tiếp tục làm họa sĩ." Suy nghĩ một lát, cô nói như thế.
Nếu như đã muốn cùng nhau cố gắng với Tần Chiêu Dương, cô tất phải làm công việc liên quan đến chuyên môn quản lí của mình, có lẽ cũng sẽ có chút thời gian nhàn rỗi có thể vẽ tranh, nhưng tính tình cô vốn đơn giản, không làm được mấy chuyện lưỡng lự, lựa chọn một thứ chắc chắn phải bỏ qua thứ kia.
Tiểu Vân ít nhiều đã từng nghe cô nhắc tới chuyện này, cũng lý giải, "Ừ, vậy thì tùy thời đều hoan nghênh cô trở lại."
"Được."
Cuộc tụ hội buổi tối cũng đơn giản mà ấm áp, hai người mới quen mà như đã thân thiết từ lâu, trò chuyện một chút đã phát hiện sở thích chung và điểm giống nhau của cả hai rất nhiều, đặc biệt hợp ý nhau.
Đáng tiếc là nữ tác giả này đã kết hôn, lúc 9 giờ rưỡi ông xã của cô ấy đến đón người trở về.
Tô Hiểu Thần đặt vé tàu tốc hành về thành phố A từ lúc chiều, tan cuộc liền trở về khách sạn của mình, tiểu Vân tiễn cô lên phòng khách sạn, xem cô thu xếp ổn thỏa mọi thứ rồi mới hẹn thời gian gặp mặt ngày mai trước khi cô về nhà.
Mấy ngày nay tàu xe mệt nhọc, cô cũng hơi mệt, về đến phòng liền nằm liệt trên giường.
Đèn thủy tinh trên trần nhà sáng rực lại trong suốt, cô nhìn như vậy một lúc; cảm thấy đôi mắt hơi cay cay chua xót, đến khi dời mắt sang vách tường lại thấy đầu váng mắt hoa.
Cô giơ tay vỗ vỗ cái trán, nhịn không được lại đưa mắt nhìn lên đèn thủy tinh, không biết có phải tại cảm giác của cô hay không, cô cứ cảm thấy chiếc đèn trong nháy mắt lay động một cái, cô định thần nhìn kỹ lại thì ngoại trừ chùm đèn phía dưới cùng hơi lắc lư cũng không có gì khác lạ cả.
Tô Hiểu Thần không mở cửa sổ, trong phòng chỉ có tiếng điều hòa nhiệt độ chạy rất khẽ, cô lăn lông lốc vài vòng trên giường rồi xoay người nằm sấp xuống mà ngẩn người.
Vừa nhắm mắt lại, khuôn mặt Tần Chiêu Dương xuất hiện ngay trước mắt, cô hơi bực bội vỗ vỗ mặt, đứng dậy chuẩn bị tắm rửa.
Lúc đứng dậy, cô liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã gần mười giờ rồi, cô vừa đau khổ cân nhắc xem có nên gọi cho Tần Chiêu Dương hay không vừa chuẩn bị vào buồng tắm.
Khi cởi áo khoác, cô thuận tay sờ soạng bên trong túi áo, nhưng ngoại trừ tấm vé xe, trong túi rỗng tuếch, cô nhíu nhíu mày, tấm bùa Bình An đâu rồi nhỉ?
Cô cẩn thận nghĩ lại một chút, nhớ ra lúc xuống xe trước cửa khách sạn đã đưa cho tiểu Vân hóa đơn chuyển phát nhanh trong túi —— chính là hóa đơn gửi bản thảo mà cô nhờ Tần Chiêu Dương gửi cho.
Chắc lá bùa đã đánh mất lúc ấy.
Nghĩ ngợi một lúc; cô vẫn mặc chiếc áo khoác mỏng lên và cầm điện thoại đi xuống lầu. Vừa đi đến cửa thang máy, đèn trên hành lang đột nhiên tắt ngấm rồi lại "Ba" một tiếng lóe lên, sau đó toàn bộ mặt đất mạnh mẽ rung động.
Thang máy khách sạn vốn vẫn đang chạy lên, đột nhiên bị dừng ở lầu 2.
Tô Hiểu Thần bị dọa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, còn không kịp phản ứng lại thì chấn động đã bắt đầu, cô chống vào tường mà vẫn đứng không vững, mắt mở trân trân nhìn đồ trang trí treo hai bên trực tiếp rơi từ trên mặt tường xuống.
Cô bối rối đến không nghĩ nổi điều gì, nhưng trong lúc cực độ bàng hoàng lại cố gắng áp chế sợ hãi, nhìn chung quanh một chút rồi nhanh chóng chạy ra cầu thang thoát hiểm giữa từng đợt rung lắc.
Con người ở thời điểm bị uy hiếp đến tính mạng đều có thể bộc phát ra một loại năng lượng khó tin, Tô Hiểu Thần cũng không ngoại lệ, từ trên lầu 3, cô ổn định lại cơ thể rồi tóm lấy tay vịn cấp tốc chạy xuống dưới lầu, xuống đến đại sảnh, khách sạn giám đốc cũng đang phụ trách sơ tán khách hàng.
Mặt đất mãnh liệt rung động, bước chân của cô có chút bất ổn nhưng vẫn liều mạng bước thấp bước cao chạy về phía trước, bàn chân giống như đạp lên bông mềm với không tới đất bằng.
Hốc mắt nóng đến mức đau rát, cô tính toán khoảng cách đại khái từ vị trí này đến cửa khách sạn, rất sáng suốt lựa chọn tìm một chỗ che chắn, nấp ở khu vực tam giác cứu mạng.
(tam giác cứu mạng: Lý thuyết mang tên "Triangle of Life – Tam giác của sự sống" – được phát triển bởiDoug Copp – đưa ra một phương pháp tự bảo vệ khi gặp phải thiên tai như một trận động đất mạnh, đó là: Hãy núp bên cạnh một vật rắn thay vì chui xuốngbên dưới gầm bàn.)
Trong lòng bàn tay cô còn nắm chặt di động, mồ hôi chảy ra hơi nhớp nháp, ở giữa vùng địa chấn xoay chuyển, cô hơi vô lực nắm lấy di động bắt đầu bấm số.
Đất đai dưới chân rung động lắc lư, khắp nơi bốn phía chỉ nghe thấy âm thanh vỡ vụn của đồ đạc cùng với tiếng gào thét sợ hãi, thần kinh của cô căng cứng, cứ như vậy gắt gao đứng kề bên góc tường.
Điện thoại vang vài tiếng rồi nối máy, giọng nói của Tần Chiêu Dương xuyên thấu qua di động truyền đến.
Một khắc ấy Tô Hiểu Thần còn nghĩ, trong loại tình huống này, mình gọi điện thoại cho anh nữa làm gì.
Cửa thoát hiểm không ngừng có người chạy ra, tiếng thét lên chói tai cùng tiếng khóc vang vọng, cô gắt gao ôm lấy điện thoại, đôi môi luôn cắn chặt, nhưng ngay trong nháy mắt nghe thấy tiếng anh nói lại không ngừng rơi nước mắt; tất cả bình tĩnh đều tan thành mây khói.
Cô gần như là ngay lập tức khóc thành tiếng, "Tần Chiêu Dương..."
Cô vừa dứt lời, cường độ địa chấn dường như lại tăng lên, cô không đứng thẳng được, điện thoại văng ra phía trước, một cặp mẹ con đang lao ra từ cầu thang thoát hiểm, đứa bé gái được người mẹ ôm trong ngực cũng vì chấn động bất ngờ bị ngã ra ngoài.
Tô Hiểu Thần bất chấp việc nhặt điện thoại, cũng không kịp nghe thấy Tần Chiêu Dương nói gì, ngẩng đầu nhìn thấy trần nhà lung lay sắp đổ xuống thì phản ứng so với ý thức càng nhanh hơn, trực tiếp chạy tới vài bước ôm lấy cô bé kia lui lại về bức tường chỗ tam giác cứu mạng.
Vừa trở lại không bao lâu, bức tường liền sụp đổ, tầm nhìn trong nháy mắt tối đen lại, Tô Hiểu Thần còn không biết chuyện gì xảy ra đã ngập chìm trong tro bụi và bóng tối.
Cô bé trong lòng cô khóc to, cô không nhìn thấy gì, chỉ biết địa chấn vẫn chưa kết thúc; vẫn rung lắc mạnh như cũ, cô đã không nghe được bất cứ cái gì, chỉ ôm con bé thật chặt, ôm nó vào trong ngực bao lấy thật kín.
Bốn phía có thứ gì sụp đổ xuống dưới, nện ở trên mặt đất phát ra âm thanh nặng nề, cô nhẹ nhàng dỗ dành đứa bé, "em đừng khóc, em mà khóc nữa chị cũng khóc cho em xem."
Tô Hiểu Thần chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày, bản thân gặp phải một trận động đất lớn, một mình, ở một địa phương xa lạ.
Mặt đất dưới chân lắc lư rung chuyển làm trong lòng cô nảy lên một cỗ cảm xúc bi thương, chẳng lẽ... phải chết ở đây sao?
Ý thức của cô dần dần trở nên mơ hồ, nhưng đôi tay ôm lấy ôm bé gái lại không mảy may buông ra, trước lúc mất đi ý thức, cô nghĩ đến Tô Khiêm Thành và Hàn Tiêu Ly, cha mẹ của cô còn ở nhà chờ con gái trở về, ba Tô nói, ngày mai khi cô về nhà sẽ tự mình xuống bếp làm tiệc đón gió tẩy trần.
Còn có Tần Chiêu Dương, cô rất muốn ôm anh...
******
Tần Chiêu Dương cả đêm đều không tập trung, cho dù buổi tối có một cuộc họp rất quan trọng anh vẫn không thể nhấc nổi tinh thần.
Trong phòng hội nghị rộng rãi, anh ngồi ở chủ vị, rũ mắt nhìn báo cáo trong tay, lông mày nhíu chặt.
Một nửa căn phòng đã có người ngồi, anh cũng chưa nói một lời, cứ im lặng ngồi đó, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn phía dưới một cái; con ngươi sâu không thấy đáy.
Trợ lý thấy anh vẫn luôn nhíu mi, không khỏi nhỏ giọng nhắc nhở một câu, "Tần tổng."
Vừa dứt lời, di động đặt trên mặt bàn liền vang lên, anh đưa mắt nhìn màn hình, thấy là Tô Hiểu Thần gọi, cặp lông mày nhíu chặt giờ mới buông ra, khẽ nâng tay, "Trước hết tạm dừng một lát."
Dứt lời, anh đứng dậy vừa ra ngoài vừa nghe điện thoại, "Tô Hiểu Thần."
Nhớ nhung gọi tên của cô, giống như đan xen toàn bộ dịu dàng và triền miên, trăm ngàn mềm mại quyến luyến không dứt.
"Tần Chiêu Dương..." Đầu dây bên kia là giọng nói kiệt lực mang theo tiếng nức nở của cô, giữa bối cảnh đầy những tiếng gào thét cao thấp cùng âm thanh không biết tên.
Anh vừa cong khóe môi trong nháy mắt ngưng lại, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt, "Tô Hiểu Thần, em đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì? Tô Hiểu Thần!"
Anh đột nhiên đề cao âm thanh, giọng nói vừa khẩn thiết vừa lo lắng khiến bầu không khí vừa mới thoải mái một chút, sắc mặt mọi người đã ngưng trọng hẳn lên.
Tần Chiêu Dương nhíu mày, hai đầu lông mày toát ra sát khí lạnh thấu xương, "Tô Hiểu Thần, nghe thấy thì trả lời anh một tiếng, xảy ra chuyện gì vậy..."
Đáplại anh chỉ có giọng nữ máy móc lạnh như băng cắt đứt, anh sửng sốt, bước chânlập tức ngừng lại, quay đầu bảo trợ lý, "Lập tức kiểm tra cho tôi thành phố K xảyra chuyện gì, nhanh!"