• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẳng đến Lý Nguyên Nguyên cùng Lục Huy đi đến sân nhà anh cô mới có cảm giác trèo cao. Nhà Lục Huy là một đại viện trong quân khu có chút giống biệt thự châu Âu. Dù sao cha anh cũng là một thủ trưởng phái thực lực.

Lý Nguyên Nguyên cúi đầu nhìn mình một thân quân trang có chút do dự: "Lục Huy, em mặc quân phục bình thường như vậy thật sự được sao?"

Lục Huy gật đầu: "Đương nhiên. Ba mẹ anh đều là quân nhân, chúng ta một nhà quân nhân không phải rất tốt à."

Lý Nguyên Nguyên: "Nhưng ba mẹ anh hi vọng anh tìm một quân nhân sao?"

Lục Huy nói: "Anh đã nói với bọn họ, bọn họ không có ý kiến, chỉ cần anh thích là được. Em xuất hiện với tâm trạng bình thường là được."

Lý Nguyên Nguyên nghe xong cảm thấy có đạo lý, gật gật đầu, bước như trong quân cùng Lục Huy đi về phía trước.

Rốt cục gặp được cha mẹ Lục Huy, bọn họ đối với Lý Nguyên Nguyên đều có thái độ hoan nghênh thích hợp. Lý Nguyên Nguyên thực vừa lòng, biết thủ trưởng cao cấp giống như vậy đều không thường biểu hiện tâm trạng ra ngoài. Chỉ cần bọn họ có thể gật đầu, cô cùng Lục Huy hoàn thành nhiệm vụ.

Hơn nữa cô nhìn ra được, chuyện cha mẹ Lục Huy cao hứng nhất kỳ thật là Lục Huy về nhà, cô thậm chí nhìn thấy bà Lục khi vừa nhìn thấy Lục Huy trên mặt kích động, có lẽ đây là tình yêu của mẹ đối với con mình đi. Lý Nguyên Nguyên vẫn hơi hơi cười không nói nhiều lắm, đem thời gian câu thông để lại cho Lục Huy và ba mẹ anh, chỉ cần ở bên người Lục Huy cô liền cảm thấy thực thỏa mãn.

"Lục Huy, chuyện con đưa Nguyên Nguyên trở về dì Lâm của con cũng biết, hôm nay còn hỏi, con xem có nên đi gặp không?" Mẹ Lục Huy có chút thăm dò hỏi.

"Đương nhiên. Vậy tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm chiều đi." Lục Huy nói, "Dù sao mới trước đây con còn từng kêu dì là mẹ nuôi mà."

"Lục Huy!" Ba Lục Huy ít nói ngẩng đầu gọi anh, sắc mặt có chút nghiêm khắc.

Mẹ Lục Huy vừa thấy tình huống không đúng, lập tức nhảy ra bình ổn: "Không sao, nhiều người náo nhiệt, mẹ đi gọi điện thoại cho họ qua." Nói xong mẹ Lục Huy liền đi gọi điện thoại, sau đó thu xếp thêm đồ ăn.

Lý Nguyên Nguyên nhìn muốn đi giúp, lại bị Lục Huy giữ chặt, "Không cần, anh đã lâu chưa ăn đồ ăn mẹ anh làm. Để mẹ làm đi." Lý Nguyên Nguyên nghe xong mới ngồi xuống. Cô lại nghĩ tới không khí kỳ quái vừa rồi, hỏi: "Dì Lâm kia là gì của anh?"

Ba Lục Huy thoáng nhíu mày, Lục Huy lại không sao cả nói: "Anh cũng đã nói với em, lúc trước mẹ anh luôn bận việc, cho nên rất ít có thời gian ở nhà cùng anh. Anh thường được gởi nuôi ở nhà dì Lâm, khi đó cảm thấy mẹ ruột còn không tốt bằng dì Lâm đâu, cho nên mới trước đây nghịch ngợm liền kêu dì Lâm là mẹ. Không phải chỉ là xưng hô sao, không nghĩ tới mẹ anh ghen tị, đến bây giờ còn canh cánh trong lòng." Lục Huy vừa nói vừa cười lên.

Lý Nguyên Nguyên nghe xong lại nhíu mi, nói: "Lục Huy, việc này không có gì buồn cười."

Có thể ở trong lòng Lục Huy, đó chỉ là phụ nữ lòng dạ hẹp hòi, nhưng Lý Nguyên Nguyên vừa nghe liền cảm thấy trái tim băng giá. Bởi vì Lý Nguyên Nguyên cũng từng nghĩ tới tương lai của mình, tình huống của cô rất có thể sẽ giống mẹ Lục Huy. Mẹ Lục Huy là mộ quân nhân đo vẽ bản đồ vĩ đại, cũng là người không xứng chức mẹ, cả đời bà đối với con có áy náy có yêu thương có bất đắc dĩ. Hiện tại bà nhất định rất hi vọng được con thông cảm, con thấu hiểu. Nhưng hiển nhiên, Lục Huy hiện tại vẫn không có ý thức được, không, anh là một người thông minh, không phải không ý thức được mà là không thèm để ý, cho nên không sao cả, chính là như vậy.

Nghĩ vậy, Lý Nguyên Nguyên cảm thấy mình chảy mồ hôi lạnh, cô nghĩ tới tương lai mình, còn có, ý nghĩ của Lục Huy đối với mình. Anh có thể chấp nhận cô gái giống mẹ làm vợ sao? Anh, từng suy nghĩ qua chưa?

Giờ cơm chiều, dì Lâm trong miệng Lục Huy và con gái đến đây.

Khi Lý Nguyên Nguyên nhìn thấy họ, cô liền hiểu được tiêu chuẩn trước kia Lục Huy nói "một mái tóc dài, mang dép đi nhà tay cầm sạn" là từ đâu. Bởi vì, dì Lâm tóc dài vừa vào nhà liền thay dép sau đó nhiệt tình kêu: "Huy Huy, con đã về!" cô gái trẻ tuổi xinh đẹp một đầu tóc dài bên cạnh cũng ngọt ngào kêu: "Anh Huy, anh đã về ~" hai tiếng kia ấm áp như vậy, giống như thật sự là một thành viên trong nhà về nhà. Lục Huy hiển nhiên rất hưởng thụ, anh lập tức đứng lên tới cửa nghênh đón hai người, cũng nhiệt tình đón họ tiến vào thẳng đến ngồi vào ghế, nụ cười trên mặt anh là thật đang cao hứng và thân thiết.

Lý Nguyên Nguyên không có xem nhẹ trên mặt mẹ Lục Huy hiện lên vẻ phức tạp. Liên quan, trong lòng Lý Nguyên Nguyên cũng cảm thấy tư vị nói không nên lời. Đây là một dấu hiệu không tốt cỡ nào a.

Dì Lâm là người nhiệt tình, ánh mắt giống như đèn pha linh hoạt lại khiếp người. Bà đến trước mặt Lý Nguyên Nguyên nói: "Đây là bạn gái Huy Huy mang về sao?"

Lục Huy ở phía sau cười ha ha: "Đúng vậy. Cô ấy là. . ."

"Dì biết", dì Lâm đắc ý nói: "Dì đã nghe nói, là Phương Phương? Còn là quân. ."

"Dì Lâm" Lục Huy vẻ mặt hắc tuyến lập tức cắt ngang: "Đây là Nguyên Nguyên, Lý Nguyên Nguyên, bạn gái con." Nói xong lập tức đi đến bên người Lý Nguyên Nguyên giống như trấn an nắm tay cô. Lý Nguyên Nguyên đang cố gắng tươi cười.

"À. . . Viên Viên." Dì Lâm hiển nhiên còn chưa rõ sao phương (vuông) lại biến thành viên (tròn). Bà còn tại suy nghĩ đã bị Lục Huy dời đề tài.

" Nguyên Nguyên, đây là dì Lâm, trước kia anh đã nói với em. Đây là con gái dì Lâm, cùng anh lớn lên, giống như em gái, tên Lâm Lâm." Lục Huy giới thiệu với Lý Nguyên Nguyên.

Lý Nguyên Nguyên ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi: Lục Huy anh giỏi lắm, anh dạy hình học sao? Có tròn có vuông, bây giờ lại có hình thoi! Tuy rằng nói thầm trong lòng, nhưng trên mặt Lý Nguyên Nguyên vẫn duy trì nụ cười thực hoàn mỹ: "Dì Lâm, Lâm Lâm."

Bữa tối bắt đầu, mọi người đều ngồi xuống vô cùng náo nhiệt ăn cơm, dì Lâm lại quan tâm hỏi các việc vặt vãnh của Lục Huy, Lục Huy cũng có hỏi có đáp. Lý Nguyên Nguyên ở bên cạnh im lặng vừa ăn vừa nghe.

"Này, Nguyên Nguyên a." Không biết như thế nào dì Lâm liền chuyển tới Lý Nguyên Nguyên.

"A? Dì Lâm?" Lý Nguyên Nguyên dừng bát cơm, trả lời.

Dì Lâm cười đến mắt cong cong: "Ở trong quân đội làm công việc gì a?"

"Ở trên núi làm thông tin binh."

"À, vậy trong nhà cháu làm gì?"

Lý Nguyên Nguyên dừng một chút, vấn đề này nên trả lời mơ hồ hay trả lời rõ ràng? Cô nhìn thoáng qua cha mẹ Lục Huy, dứt khoát nói: "Mẹ trước kia là giáo viên tiểu học, ba trước kia là công nhân nhà xưởng, hiện tại đều về hưu ở nhà."

Dì Lâm hiển nhiên không nghĩ tới câu trả lời như vậy, trên mặt bị kiềm hãm, không khỏi bật thốt: "Thì ra không phải gia đình xuất thân quân nhân a. Vậy sao cháu lại muốn làm quân nhân? Nữ quân nhân rất vất vả, lại là một cái ở trên núi." Bà không khỏi vừa nói vừa liếc mẹ Lục Huy một cái. Lý Nguyên Nguyên thấy được.

"Nữ quân nhân có gì không tốt? Họ đều là những cô gái ưu tú nhất." Ba Lục Huy vẫn không hé răng đột nhiên mở miệng, ông nhìn thoáng qua Lý Nguyên Nguyên liền nhìn chằm chằm vào vợ mình, trong mắt có thông cảm, cũng có tuyệt đối duy trì. Lý Nguyên Nguyên ở bên cạnh nhìn trong mắt nóng lên. Loại tình cảm này không phải chính là thứ cô vẫn chờ mong sao?

Lý Nguyên Nguyên khẽ cười, nâng cao tinh thần nói với dì Lâm có chút xấu hổ: "Kỳ thật không có cao thượng như vậy. Vốn cháu không chuẩn bị thi quân giáo, chỉ là năm cấp ba nhà xưởng cha làm đóng cửa, ông cũng thất nghiệp, thu nhập của mẹ không cao, em trai phải đi học. Cho nên cháu mới nghĩ đến thi quân giáo, bởi vì nơi đó chẳng những không cần đóng học phí còn có có trợ cấp." Lý Nguyên Nguyên thản nhiên nói xong, giống như nói đến chuyện của ai khác, không có một chút khổ sở hoặc kích động.

Một bàn tay vươn qua cầm tay Lý Nguyên Nguyên, "Em yên tâm, về sau chúng ta nhất định sẽ rất hạnh phúc." Lục Huy hướng cô cam đoan. Hai mắt sáng ngời nhìn thẳng Lý Nguyên Nguyên.

Trên bàn yên lặng vài giây, mọi người mới khôi phục lại.

Dì Lâm thực cảm thán: "Huy Huy a, xem ra con thật sự đã tìm được người mình thích. Ta nhớ rõ trước kia con thường nói trưởng thành quyết không tìm nữ quân nhân làm vợ. Ngay cả lên trung học còn nói con gái mặt quân trang sẽ không giống một cô gái. Hiện tại, đã bị bạn gái mê hoặc." Nói xong liền vươn tay vỗ về tay Lục Huy Lý Nguyên Nguyên hai người ha ha nở nụ cười. Người bên cạnh cũng đều đáp lời cười hai tiếng, Lý Nguyên Nguyên lại không cười nổi.

Con gái mặc quân trang sẽ không giống cô gái? Vậy cô trong lòng anh. . . . .

"Anh Huy," giọng nói ngọt ngào vang lên, là Lâm Lâm, giọng nói cũng ngọt như người: "Anh phải mời rượu em nha."

"Vì sao?" Lục Huy thực sủng nịch nhìn cô.

"Lúc trước ở nhà chơi đùa, anh luôn nói chờ em lớn lên để tóc thật dài sau đó cưới em làm vợ, hiện tại em đã để tóc thật dài a, nhưng anh đã cô phụ em rồi? Có nên mời rượu em hay không đây!" Sau đó phi thường nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.

"Đứa nhỏ này thật sự là." Dì Lâm vừa cười vừa sủng nịch chỉ chỉ đầu cô.

Lục Huy hiển nhiên cũng không cho là thật, hắc hắc cười: "Anh cũng không nghĩ cô nhóc của chúng ta đã trưởng thành rồi, còn có thể uống rượu! Đến, cùng anh làm một ly!"

Hai người cụng ly "cạch" một tiếng, sau đó còn cười nói về chuyện trước kia.

Tối đó, Lý Nguyên Nguyên vẫn im lặng đang ăn cơm, căn cứ lúc cần cô bày ra nụ cười hợp thời nhàn nhạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK