• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Căn tin nào đó nơi đóng quân, vài cán bộ tụ cùng một chỗ uống rượu ăn thịt lại thêm tám chuyện trời nam đất bắc.

"Tôi nói lão Trần, lần này lại ăn ba ba đi?" Đoàn trưởng Tam vỗ bụng ngày càng to của đoàn trưởng Trần, buồn cười nói.

Đoàn trưởng Trần vỗ vỗ mũi thở: "Có gì đặc biệt hơn người, nếu không phải các người có Tia Chớp, tôi cùng lão Hà có thể thua? Phải không, lão Hà?" Ông vừa nói vừa đấm đấm đoàn trưởng Hà chuyên tâm ăn thịt bên cạnh.

Đoàn trưởng Hà bản tính có vẻ nội liễm, ông buông chiếc đũa nhìn Lục Huy bên cạnh cười nói: "Vẫn là người trẻ tuổi lợi hại a, tôi thiếu chút nữa bị Tia Chớp giết toàn quân." Tuy rằng là cười, nhưng vẫn có không cam lòng cùng buồn bực. Mọi người nghe được đều im lặng.

Lúc này Lục Huy hắc hắc nở nụ cười: "Đoàn trưởng Hà giễu cợt tôi, anh không biết tôi cũng bị một trung đoàn trưởng dưới tay đoàn trưởng Trần đùa giỡn xoay quanh đâu." Một câu xua đi tất cả lo lắng, khơi dậy nhiều nghi vấn cùng với đoàn trưởng Trần đắc ý.

"Lão Trần, đừng khoe mẽ, nói nhanh lên lính của ông làm thế nào khiến Lục hắc tử ăn ba ba?" Đoàn trưởng Tam là người nóng tính, ở chiến trường chính thức Lục Huy đối với bọn họ mà nói là một binh vương, loại diễn tập này anh hẳn là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Hiện tại không ngờ lại bị một trung đoàn trưởng nho nhỏ cho một gậy. Chuyện này nhất định thực phấn khích! Mọi người đều giựt giây đoàn trưởng Trần nhanh nói.

Đoàn trưởng Trần đắc ý muốn kéo dài thời gian, kết quả bị đoàn trưởng hai bên một người đá một cước, thành thật nói: "Không có gì kỳ quái, chỉ là Lục Huy gặp được Lý Nguyên Nguyên." Nói xong ăn miếng thịt, sau đó phát hiện mọi người đều nghi hoặc nhìn ông, ông thở dài, sâu kín bổ sung nói: "Lý! Mạc! Sầu. . ."

"À ~~" mọi người gật gật đầu, hiểu ý.

Chỉ có Lục Huy còn đang nghi hoặc: "Rốt cuộc là Lý Nguyên Nguyên hay là Lý Mạc Sầu a?"

Đoàn trưởng Trần đang đắc ý cười tủm tỉm: "Lý Nguyên Nguyên cũng là Lý Mạc Sầu. . . ." Sau đó đem tất cả sự tích quang vinh của đồng chí Lý Nguyên Nguyên ở quân đội khoe ra. Cuối cùng tổng kết nói: "Cô ấy ở lĩnh vực kỹ thuật thông tin ngoại trừ liên trưởng của cô ấy, toàn quân cũng không bao nhiêu người có thể so với cô ấy. Lần này diễn tập, cô ấy chuyên thiết kế một cái bẫy trong trình tự, không ngờ đoàn trưởng Tam lại phái ngôn vụ binh đi tiếp, sao có thể tiếp được mà không có trở ngại chứ." Nói xong đắc ý tà mắt tam đoàn trưởng.

Đoàn trưởng Tam gật gật đầu: "Đúng vậy, đây là sai lầm của tôi, tôi hẳn là phải cho doanh trưởng điện tử của chúng tôi đi theo Lục hắc tử."

"Vô dụng." Đoàn trưởng Trần cười giống như Phật Di Lặc, "Lý Nguyên Nguyên của chúng tôi nói, thời gian bố trí là 1 phút, cho dù dùng thiết bị giải mã ít nhất cũng cần một phút rưỡi mới có thể tháo, khi đó tín hiệu cảnh báo đã sớm phát ra ngoài."

"À ~~~." Mọi người lại đều gật gật đầu, thì ra là thua rất đúng a. Lục Huy mặt đen càng thêm đen một tầng.

Thấy mọi người cảm xúc cũng không tốt, Đoàn trưởng Trần gọi vào: "Đến đến đến, uống rượu uống rượu, lúc này đoàn chúng ta chỉ nói chuyện nhà."

Nói xong mọi người đều cụng ly. Đoàn trưởng Trần ngắm ngắm Lục Huy, hỏi: "Đoàn trưởng Lục, anh còn chưa có đối tượng đi?"

Lục Huy đang chuẩn bị uống rượu thiếu chút nữa bị sặc, thật sự là sợ cái gì đến cái đó, nhưng vẫn ăn ngay nói thật: "Phải, còn không có."

" Lý Nguyên Nguyên của chúng tôi kỳ thật cũng chưa có đối tượng. . ."

"Lão Trần a." Đoàn trưởng Tam bên cạnh cười dài nói: "Ông đừng nhìn cái gì tốt đều muốn thu vào trong tay. Ông không biết sao? Đoàn trưởng Lục người ta mấy hôm trước được mời đến nhà quân trưởng làm khách. Trùng hợp con gái của quân trưởng người ta cũng có mặt, đoàn văn công, bộ dạng đẹp lại giỏi ca múa."

"Xinh đẹp? Giỏi ca múa ? Lý Nguyên Nguyên của chúng tôi cũng biết.”

"Ôi, tôi nói ông thật hăng hái đó, ông đừng nói ông cũng giỏi ca múa nha? Ông thật sự cho rằng Hổ đoàn của các ông tất cả đều là nhân tinh sao? Còn biết mọi thứ."

"Đoàn chúng tôi vốn chính là một nơi ngọa hổ tàng long, không quen nhìn a? Ghen tị a?"

"Tôi ghen tị? Tôi có cái gì phải ghen tị? Lần diễn tập này cũng không phải tôi thua."

"Tiểu tử cậu. . . ."

. . . .

Một hồi cãi nhau cấp bậc tiểu học chính thức bắt đầu, cuối cùng lấy đấu rượu chấm dứt. Đoàn trưởng Trần đối với việc mình trở về như thế nào đã không còn nhớ rõ, chỉ biết là ngày hôm sau Lục Huy lặng lẽ nói với ông: Đoàn trưởng Trần, nên rèn luyện.

-----------

Khu văn hóa liên binh nữ núi Thiên Phong

Trung đội trưởng Lý Nguyên Nguyên đang ôm một cây tỳ bà giống như Mạnh Khương nữ, sắc mặt vô cùng thê thảm tái nhợt vừa đàn vừa hát bài : Tiếng ve thảm thiết, quan trạm chiều tà, trận mưa vừa dứt. Ngoài thành rượu tiễn khôn khuây, đang lưu luyến, dưới thuyền vội giục,. . .

Bên cạnh đám người Kỷ Mẫn, Đậu Đậu đang luyện trống và bass thật sự chịu không nổi không khí đau thương mà Lý Nguyên Nguyên chế tạo ra, đều rời khỏi, các cô hoàn toàn không hăng hái nổi. Kỷ Mẫn hảo tâm khuyên nhủ: "Chị Nguyên Nguyên, có chuyện gì thương tâm a, cho dù có cũng đã qua, chị cũng đừng sa sút tinh thần như vậy, có ổ gà nào không qua được a, ổ gà lớn hơn nữa cũng không phải đối thủ của chị, hơn nữa bọn em đều là núi cho chị dựa vào a, còn có a. . ." Đường Tăng bắt đầu niệm kinh rồi.

Lý Nguyên Nguyên mặt ngoài bất vi sở động, nhưng trong lòng cô rơi lệ a: kẻ ăn no không biết người đói, đứng nói chuyện thắt lưng không đau, người không bị bắt giữ quá, ô ô ô ------ vĩnh viễn không biết rõ vết thương của người bị bắt giữ hai lần.

Khi trung đội trưởng Lý Nguyên Nguyên mang theo phân đội nhỏ của cô lấy thân phận tù binh từ chiến trường đi xuống, nghênh đón các cô là Diệt Tuyệt sư thái khuôn mặt nữ diêm vương cơ hồ muốn ăn các cô. Sáng hôm nay sẽ lại là một phen phê đấu, không, là phê bình cùng tự phê bình.

Trong cuộc họp, Diệt Tuyệt hỏi các cô: "Biết bị ai bắt làm tù binh không?"

Tiểu Ngọc đúng hợp tình đáp: "Là Tia Chớp bắt chúng em làm tù binh."

Diệt Tuyệt lớn tiếng: "Tia Chớp là cái gì? Là người hay thần?!"

Mọi người co rụt lại: ". . . Là người."

"Phải, là người liền đều có nhược điểm! Nhưng vì sao bọn họ có thể khiến các cô mất đi tâm huyết quân nhân? Các cô có nghĩ tới không? Mỗi người viết cho tôi thư hối lỗi một vạn chữ, kiểm điểm một chút thất bại của các cô!"

Lần này phê bình khiến Lý Nguyên Nguyên nhận thức được mình công tác không đủ: cô không hiểu biết đầy đủ đối thủ. Cô là cán bộ phụ trách tin tức, không thể liếc mắt một cái nhận ra người mặt đen răng chó kia chính là Lục Huy đại danh đỉnh đỉnh, nhớ rõ Khổng Tước đời ba lúc ấy còn gọi Lục đoàn trưởng vài lần, nhưng cô đều không có phản ứng lại. Thất trách, thật sự là thất trách! Xem ra phải khôi phục nghiệp vụ thông tin lại một chút.

Lý Nguyên Nguyên nhìn phương xa, nhớ tới đội Tia Chớp, nhớ tới băng tay Tia Chớp đỏ tươi của bọn họ, còn có Lục Huy kia cùng quá khứ bất bình thường của anh ta mà sau này cô mới biết: tốt nghiệp học viện quân sự chỉ huy chuyên nghiệp, ở cơ sở hai năm, biểu hiện tốt được phái đi học viện quân sự Israel học hai năm, trong đó có nửa năm trực tiếp ở địa khu xung đột làm quan sát viên quân sự, sau được phái đến Châu Phi làm đội viên duy trì hòa bình nửa năm, sau khi về nước ở biên giới Vân Nam làm bộ đội biên phòng, nghe nói ở khu vực anh phòng thủ, bọn buôn lậu cơ bản bị tiêu diệt, cả thôn trang Myanmar gần đó, trong năm ấy cũng nhanh chóng suy bại, ngay cả thôn trang Trung Quốc gần đó GDP cũng giảm xuống, chính là khi ấy anh nhận được ngoại hiệu "Lục hắc" này. Ngày nay, vì phát triển kinh tế là hàng đầu, rất nhiều thứ đã không thể nói rõ đúng sai. Tóm lại, một năm trước lãnh đạo quân khu đưa anh từ biên giới điều đến đại đội trinh sát của quân khu đặc chủng làm đoàn trưởng, nghe nói như cá gặp nước.

Tia Chớp là binh đoàn ưu tú nhất, rất nhiều lúc đều làm cho người ta theo không kịp, bởi vì chênh lệch quá lớn cho nên rất nhiều người đối với vinh dự cùng thất bại đều suy nghĩ dưới tình huống không có Tia Chớp. Nhưng là một quân nhân mà nói, đây là mười phần sai! Không ai quy định kẻ địch của bạn không thể mạnh hơn bạn rất nhiều! Mà Lý Nguyên Nguyên vẫn tự nhận là một chiến sĩ đủ tư cách cũng phạm vào lỗi này, cô bỏ qua sự lợi hại của bọn họ, nghĩ rằng bọn họ thực xa xôi trong khi trên thực tế người ta ở ngay bên người.

Nhớ tới sáng nay Diệt Tuyệt hỏi cô: "Nếu thật sự trên chiến trường, cô cho rằng cô còn có thể đầy đủ đứng trước mặt tôi cúi đầu nhận sai như vậy sao?" Không thể! Bởi vì cô xinh đẹp như hoa, kỹ thuật giỏi, biết được phần lớn cơ mật quân sự, một khi thật sự bị bắt, hậu quả thật không thể chịu nổi.

Cô cũng nhớ tới Diệt Tuyệt hỏi Tiểu Ngọc: "Làm quân nhân, các cô có thể oán giận kẻ địch quá mạnh sao?"

Không! Đương nhiên không! Trung thành cùng vinh dự là tinh túy của một quân nhân, quân nhân không coi trọng vinh dự không phải quân nhân chân chính, gặp yếu phải mạnh, gặp mạnh càng mạnh, không có kẻ địch nào quân giải phóng nhân dân Trung Quốc không thể phá được!

Lý Nguyên Nguyên chỉnh mũ của mình, phủ phủ tóc ngắn của mình, trong mắt hiện lên vẻ kiên nghị. Cô buông tỳ bà, đi đến cạnh Kỷ Mẫn, tiếp nhận bass của cô ấy, nói: "Em tới hát, chị cùng Đậu Đậu đệm nhạc, chúng ta hát bài "

Theo sau, giọng nữ cao cùng tiếng nhạc đệm tùy ý vang lên trên đỉnh Thiên Phong.

Lý Khả liên trưởng -- "Diệt Tuyệt sư thái" đang ngồi trước bàn xử lý tư liệu rốt cục cũng giãn mày. Lúc trước tỳ bà oán khúc của Lý Nguyên Nguyên đồng chí đàn muốn chết không sống, cô nghe được cũng muốn chết không sống, hiện tại rốt cục có thể sống. Lý liên trưởng thở phào nhẹ nhõm.

Lý Nguyên Nguyên đang chìm trong âm nhạc định cho mình mục tiêu: Tia Chớp, lần sau ta chẳng những có thể trốn ngươi, còn muốn tiêu diệt ngươi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK