• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trong đêm, tim Đỗ Nhược Ngu đập nhanh, cố gắng kêu lên:“Sư tổng!”
Âm thanh dừng lại một lát, một lúc sau, giọng nói của Hàn Dung lại vang lên: “Ở bên này.”
Sau đó Đỗ Nhược Ngu liền thấy Sư Diệc Quang đi ra từ sau bụi cây.
Ở đây quá tối, Đỗ Nhược Ngu không thấy rõ vẻ mặt Sư Diệc Quang, nhưng khi bóng dáng cao lớn của tổng giám đốc xuất hiện, anh liền cảm thấy cổ họng hơi nghẹn lại.
Sư Diệc Quang lập tức phát hiện ra Đỗ Nhược Ngu, bước những bước lớn về phía trước, thấy anh ngồi dưới đất một thân mặt xám mày tro, lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.
“Cậu làm sao vậy?” Sư Diệc Quang ngồi xổm xuống, nắm vai Đỗ Nhược Ngu nhìn từ trên xuống dưới.
Đỗ Nhược Ngu miễn cưỡng cười cười, nói: “Té từ trên xuống, chân phải hình như trật chân rồi.”
Nghe vậy, Sư Diệc Quang cúi đầu, một tay nhẹ nhàng ôm bắp chân, kéo quần lên, tay kia chạm vào mắt cá chân của anh.
Đỗ Nhược Ngu đau đến mức hít ngược một hơi.
Không biết vì tại sao vừa rồi ở một mình anh cảm thấy không đau như vậy, thậm chí còn nghĩ chậm rãi đứng lên đi tìm đường, nhưng hiện tại vừa thấy Sư Diệc Quang, cổ chân lại càng đau hơn.
… Đây có lẽ là lý do khiến đứa trẻ té ngã khóc dữ dội hơn sau khi nhìn thấy mẹ nhỉ.
Sư Diệc Quang ngẩng đầu, nhìn Đỗ Nhược Ngu, nói: “Sao lại thế này.”
Đỗ Nhược Ngu lúc này mới thấy rõ mặt Sư Diệc Quang, anh ta cau mày, mín môi mỏng, tóc xõa tung trên trán, vẻ mặt rất tức giận.
Đỗ Nhược Ngu nhỏ giọng nói: “Chỉ là không cẩn thận.”
“Cậu thật là ——” Sư Diệc Quang hít sâu một hơi, không nhịn được nói, “Tức chết tôi.”

Đỗ Nhược Ngu vừa định nói cái gì, đột nhiên nghe thấy có người ho khan.
Giọng Hàn Dung truyền đến: “Sư tổng nói tức chết có nghĩ là lo lắng gần chết.

Sau khi biết cậu không ở đâu thì nóng nảy nhảy dựng lên.”
“Cô không cần nói chuyện.” Sư Diệc Quang tức giận nói.
Hàn Dung nhỏ giọng phản kháng: “Không nói thì không nói, còn không phải nhờ tôi mới tìm được người nhanh vậy……”
Đỗ Nhược Ngu nhìn về phía Hàn Dung, lại không nhìn thấy bóng người cô, có vẻ cô nấp sau bụi cây không đi ra.
Đỗ Nhược Ngu thấy kỳ quái, bọn họ sao tìm được anh, theo lý không phải là liên hệ nhân viên cứu viện sao? Chỉ hai người họ lại đây cũng quá nguy hiểm.
Hơn nữa bên anh còn một người nữa, Đỗ Nhược Ngu vội vàng nói với Sư Diệc Quang: “Đinh Tuấn Thông, anh ta vốn ở cạnh tôi, đi tìm điện thoại chưa trở lại.”
Anh vừa dứt lời, bên cạnh liền sột sột soạt soạt một trận.
Anh cùng Sư Diệc Quang đồng thời nhìn bên kia, liền thấy một con thỏ hoang béo đang cắn ôm, kéo một cái điện thoại chui hự hự từ bụi cây.
Đỗ Nhược Ngu: “……”
Điện thoại kia vừa nhìn đã biết là của anh, này hẳn là con thỏ vừa rồi nhỉ……
Con thỏ cố sức khuân điện thoại qua cho Đỗ Nhược Ngu, nó dọn được một nửa, lơ đãng ngẩng đầu, đột nhiên thấy Sư Diệc Quang, sợ tới mức thân hình bắn lên, nhảy cao hơn nữa mét.
Không hổ là khắc tinh của động vật Sư tổng, động vật gì thấy anh cũng sợ.
Sư Diệc Quang hừ một tiếng, đứng lên, đi qua một tay nhặt điện thoại lên, một tay túm sau cổ con thỏ xách lên.

“Sau khi về, tiền thưởng tháng này không còn.”
Sư Diệc Quang nói những lời này cũng không biết nói cho ai nghe, lại thấy hai tai con thỏ đều cụp xuống, hai chân trước co lại không dám cử động.
Sư Diệc Quang đưa điện thoại cho Đỗ Nhược Ngu, Đỗ Nhược Ngu cầm lấy cất đi, sau đó nhìn thấy giám đốc thản nhiên ném con thỏ đến chỗ Hàn Dung, con thỏ bị ném vào bụi cây, Hàn Dung “Ai nha” một tiếng, có vẻ là tiếp được vật nhỏ.
Sư Diệc Quang nói với Hàn Dung: “Cô đi về trước đi, nói mọi người an toàn, chúng tôi về sau.”
Hàn Dung trả lời: “Vậy chúng tôi đi trước.” Cô nói xong, Đỗ Nhược Ngu lại nghe thấy một tiếng động khác sau bụi cây, sau đó anh mơ hồ nhìn thấy một bóng trắng lướt qua, Hàn Dung cũng rời đi.
Trợ lý Hàn hôm nay mặc đồ trắng sao?
Đỗ Nhược Ngu cảm thấy không có mắt kính thật là quá thống khổ, cái gì cũng không thấy rõ.

Sư Diệc Quang lại trở lại cạnh anh, ngồi xổm xuống trước mặt anh.

Kính Đỗ Nhược Ngu không biết bay đến đâu rồi, anh chớp chớp mắt, chăm chú nhìn Sư Diệc Quang.
Nói Đỗ Nhược Ngu có khuôn mặt trẻ thơ, thực ra không có nghĩa là anh có khuôn mặt mập mạp, mà là anh hơi trẻ tuổi, mắt to, lông mi dài, mũi không cao lắm, nhưng có chút cong ở chóp khiến người ta muốn nhéo nhéo.

Cộng với làn da trắng trẻo, anh trông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều.

Sư Diệc Quang nhớ ở hôn lễ anh cũng không mang mắt kính, cũng nhìn thẳng vào mắt anh như vậy.

Sư Diệc Quang có chút khó chịu vì trầm mê với ánh mắt Đỗ Nhược Ngu, xoay người sang chỗ khác, đặt tay anh lên vai mình.
Đỗ Nhược Ngu nháy mắt hiểu ý anh ta, có chút bối rối, Sư Diệc Quang thấp giọng nói: “Chúng ta cần nhanh chóng quay về chữa trị vết thương cho cậu.”
Đỗ Nhược Ngu lúc này mới phối hợp ôm cổ anh ta, Sư Diệc Quang nhẹ nhàng nâng Đỗ Nhược Ngu lên.
Hai người bắt đầu trở về, Đỗ Nhược Ngu nằm trên tấm lưng rộng lớn của tổng giám đốc, cảm nhận được cơ bắp trên vai lưng của anh, cảm thấy có chút nóng bức.
Bọn họ rõ ràng tối nào cũng ngủ chung, theo lý mà nói đã quen rồi.

Đỗ Nhược Ngu ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên bầu trời, nhưng đêm nay lại cảm thấy có chút khác lạ.
Nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của Sư Diệc Quang, lại hơi lo sợ bất an, nhưng anh vẫn lo lắng Tiểu Đinh, nên chủ động mở miệng: “Sư tổng, đinh……”
“Cậu ta không sao.” Không đợi Đỗ Nhược Ngu nói xong, Sư Diệc Quang đã ngắt lời anh, “Tìm được rồi.”
Đỗ Nhược Ngu không nói nữa, anh cảm giác được tổng giám đốc rất tức giận.
“Cậu cho rằng mình có năng lực sao? Ban đêm đi theo bọn họ, cậu có thể giống bọn họ không? Đáng lẽ nên ngăn cản bọn họ, nhưng cuối cùng lại tự mình tham gia.

Sau đó lạc đường thì thôi, còn ngã xuống, cậu cảm thấy bản lĩnh cậu rất lớn hả?” Sư Diệc Quang cuối cùng không nhịn được nữa, cõng Đỗ Nhược Ngu đi xuyên rừng, tức giận chỉ trích anh.
Đã lâu lắm rồi Đỗ Nhược Ngu mới bị tổng giám đốc mắng, anh ta chỉ mắng anh như vậy khi anh mới đến làm việc.
Đỗ Nhược Ngu  lập tức đầu hàng, giống như lúc trước bị mắng: “Thực xin lỗi, Sư tổng, lần sau sẽ không như vậy.” Anh nghĩ nghĩ, nghịch ngợm nói, “Sau khi về tôi lập tức viết văn bản kiểm điểm.”
Sư Diệc Quang mắng anh: “Cậu còn ngại chân bị thương không đủ, còn muốn lăn lộn.”
Đỗ Nhược Ngu dán mặt sau cổ Sư Diệc Quang, nói: “Thực xin lỗi, cảm ơn anh tới tìm tôi, Sư tổng.”
Sư Diệc Quang lúc này mới hòa hoãn lại, hừ một tiếng.

Đỗ Nhược Ngu vòng tay qua cổ Sư Diệc Quang, không biết anh có cảm thấy nặng không? Có mệt không? Nhưng lưng anh vững vàng thoải mái đến mức Đỗ Nhược Ngu không nỡ bước xuống.
Có lẽ vừa rồi anh quá căng thẳng, bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm, Đỗ Nhược Ngu dần dần ngủ say trên người tổng giám đốc.
Sư Diệc Quang lập tức phát hiện Đỗ Nhược Ngu đã bất tỉnh, nhiệt độ cơ thể rõ ràng cao, hẳn là do bị thương, lúc này không rõ là anh đang ngủ hay đã bất tỉnh, Sư Diệc Quang nhẹ nhàng gọi anh, anh cũng không có phản ứng.
Đỗ Nhược Ngu rơi thẳng xuống, không thể leo lên trở lại được, nếu tìm được bậc đá nhân tạo để leo lên thì quá xa, Sư Diệc Quang suy nghĩ một lúc, lại hét lên: “Đỗ Nhược Ngu?” Đỗ Nhược Ngu vẫn không có phản ứng.
Sư Diệc Quang ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên bầu trời, lúc này ánh trăng dịu dàng như nước, dịu dàng như đôi mắt tình nhân.
Dưới ánh trăng, một con sư tử lớn xuất hiện, thân hình to lớn, bờm vàng và đôi mắt sắc bén như hổ phách đều thể hiện sức mạnh của một giống đực động vật họ mèo.
Trên lưng sư tử là Đỗ Nhược Ngu đang ngủ mê mang.

Sư tử gầm nhẹ, lắc đầu rồi cõng Đỗ Nhược Ngu đi theo con đường xuyên rừng, xuyên bụi rậm, xuyên qua đồng cỏ và băng qua bề mặt đá gồ ghề.
Họ đến một khe đá lớn, khe đá vừa tối vừa sâu, ban đêm không thể nhìn thấy đáy, người bình thường cũng không thể đi qua chiều rộng này, nhưng con sư tử chỉ dừng lại.

“Kỳ thật tôi chán ghét vùng núi, tôi thích thảo nguyên hơn.” Sư tử rầu rĩ nói, đáng tiếc Đỗ Nhược Ngu không nghe được.
Sư tử xoay đầu, nhẹ nhàng cọ cọ Đỗ Nhược Ngu trên lưng, chỉnh tư thế anh ổn định hơn.

Dưới ánh trăng, con sư tử nhảy lên, thân hình cường tráng vẽ một vòng cung giữa không trung, cõng người bạn đời hợp pháp của mình nhảy vọt qua khe núi trở ngại bọn họ.
 
------oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK