• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đỗ Nhược Ngu luôn cho rằng trước đây mình và Sư Diệc Quang đã kết hôn giả, nhưng thực tế nó không khác gì một cuộc hôn nhân thực sự.
Hai người ngày đêm hòa hợp, ra ngoài sẽ thông báo, Đỗ Nhược Ngu sẽ ghi nhớ sở thích của Sư Diệc Quang, nấu cho anh ta những món anh ta thích, sau đó có phát sinh chuyện gì sẽ cùng nhau bàn bạc giải quyết.
Này còn không phải là hôn nhân sao?
Mãi cho đến ngày hôm đó sau khi sinh hoạt vợ chồng, Đỗ Nhược Ngu mới nhận ra trước đây mình thực sự còn quá non trẻ.
Một cuộc hôn nhân không có đời sống vợ chồng không phải là một cuộc hôn nhân thực sự!
Nghĩ đến đây, hai má Đỗ Nhược Ngu bốc khói, khó trách mọi người đều nói lâu ngày sinh tình, quả nhiên không lừa anh, nhịp điệu vận động hài hòa quả thực thúc đẩy tình yêu.
Kể từ khi em trai của tổng giám đốc được thả ra khỏi cổng, tổng giám đốc tối nào cũng phải để nó thân cận Đỗ Nhược Ngu, biến đổi đa dạng, không lúc nào trùng lặp.
Có đôi khi ở nhà Đỗ Nhược Ngu uống nước, Sư Diệc Quang nhìn hầu kết anh lăn lộn cũng có thể lên tinh thần, ở nhà rộng, có rất nhiều chỗ có thể sử dụng, nếu không phải thời tiết lạnh giá, Đỗ Nhược Ngu cảm thấy Sư Diệc Quang còn có thể đánh chủ ý lên bể bơi.
Hơn nữa Đỗ Nhược Ngu phát hiện, sau khi Sư Diệc Quang không cần làm ninja nữa thì ít lông sư tử trong nhà hơn nhiều, hóa ra nguyên nhân tổng giám đốc rụng lông trước kia còn có dục cầu bất mãn.
Buổi tối Sư Diệc Quang không ngừng nghỉ, ban ngày anh cũng không nhàn rỗi.
Ngoài hoạt động bình thường của công ty, phần quay phim của Bùi Lăng đã kết thúc, tiến vào giai đoạn hậu kỳ, công ty tuyên truyền của Lễ Anh bắt đầu khua chiêng gõ mõ chuẩn bị rầm rộ cho việc ra mắt.
Về phương diện khác Sư Diệc Quang còn thuận tiện trả thù lũ linh cẩu đã quấy rối mình.
Hiện tại Sư Diệc Quang cho dù là chuyện làm ăn hay chuyện trong nhà đều không thể vòng qua Đỗ Nhược Ngu, Đỗ Nhược Ngu thấy anh ta ra tay với linh cẩu, mới hiểu được uy lực của Sư gia trong giới này lớn như thế nào.
Linh cẩu thường kiếm sống bằng cách đầu cơ trục lợi và thu phí bảo vệ, Sư Diệc Quang giành trước đầu tiên cung cấp các kênh mới và hoạt động kinh doanh mới cho nhiều thương nhân hợp tác của linh cẩu, còn trợ giúp chỉ đạo bọn họ xin chính sách ưu đãi, giảm miễn thuế.
Đỗ Nhược Ngu lúc nghe tin này, ngây người ngẩn ngơ, hỏi Sư Diệc Quang: “Mọi người làm buôn bán còn có chính sách ưu đãi sao?”
Sư Diệc Quang gật đầu đương nhiên: “Đương nhiên, những người có thể biến thành động vật trong chúng ta đều thuộc chủng tộc thiểu số.

Để chúng ta có thể sống và làm việc yên bình còn hài lòng hơn, chính sách kinh doanh sẽ nghiêng về phía chúng ta.”

Sư Diệc Quang khịt mũi, vẻ mặt không thay đổi, nhưng trong giọng nói lại có vẻ tự hào: “Công ty chúng ta được khen ngợi là doanh nghiệp xuất sắc vì đã cung cấp nhiều cơ hội việc làm cho động vật đó.”
Đỗ Nhược Ngu biết chuyện này, nhưng anh không ngờ nguyên nhân đoạt giải chính là vì cái này…
Nhưng xét thấy đã có cơ sở y tế chuyên khoa phục vụ họ thì việc Chính phủ đưa ra những chính sách ưu đãi cũng không phải là không có lý.
Là một người bình thường, Đỗ Nhược Ngu luôn cảm thấy thế giới này thật kỳ diệu.
Có thể làm ăn nghiêm túc đương nhiên tốt hơn là dây dưa với linh cẩu, rất nhiều thương nhân lựa chọn từ bỏ gia tộc linh cẩu, đi theo Sư Diệc Quang để có thịt ăn, linh cẩu thua lỗ, gấp đến độ dậm chân.
Hơn nữa, lần này Vương Dần Nhất nghe nói Đỗ Nhược Ngu thiếu chút nữa bị linh cẩu trói đi, cũng ra tay giúp Đỗ Nhược Ngu xả giận.

Anh ta rất có ảnh hưởng trong lĩnh vực bất động sản địa phương, ngay khi anh ta lên tiếng, chủ sở hữu một số địa điểm kinh doanh của linh cẩu bắt đầu tăng tiền thuê hàng năm, khiến linh cẩu lại xả tiền ra nhiều hơn.
Đàn linh cẩu chán nản không thể ngồi yên được nữa nên mời Sư Diệc Quang đến gặp nói chuyện với hy vọng hòa giải với Sư Diệc Quang.
Sư Diệc Quang suy nghĩ một lúc, cử động khớp xương, đồng ý chuẩn bị đến cuộc hẹn.
Đỗ Nhược Ngu rất lo lắng nói: “Nhỡ bọn họ làm khó anh thì sao? Tốt nhất là đừng đi.”
Sư Diệc Quang khom lưng hôn hôn mặt anh, nói: “Không quan trọng, nhất định sẽ gặp khó khăn.”
Đỗ Nhược Ngu: “……?” biết có khó khăn còn không quan trọng? Này không phải tự mâu thuẫn sao?
Sư Diệc Quang nói: “Không sao, là anh làm khó bọn họ, đây là bọn họ tự đưa tới cửa.”
Đỗ Nhược Ngu vẫn lo lắng: “Nhất định phải gặp mặt sao, liệu có xung đột không?”
Sư Diệc Quang lại hôn anh, nói: “Nếu sư tử và linh cẩu va chạm nhất định sẽ xảy ra xung đột.

Đây là thiên tính, vừa thấy là khó chịu.”
Loại bất hạnh này khác với khi gặp hổ, sư tử và hổ cùng lắm giống như vua không gặp nhau, tuy không ưa nhau nhưng đôi khi thậm chí còn có chút thưởng thức lẫn nhau.

Sư tử châu Phi và linh cẩu đốm luôn tranh giành nhau trên thảo nguyên, có thể nói chúng đã là kẻ thù của nhau qua nhiều thế hệ.
Đỗ Nhược Ngu cảm thấy thế giới động vật thật kỳ diệu, dù có trở thành con người thì hành vi của họ vẫn tuân theo quy luật tự nhiên cổ xưa, không thể vi phạm sự chỉ dẫn của gen khắc sâu trong xương.
Đỗ Nhược Ngu hỏi: “Vậy có gặp nguy hiểm không?” Dù sao đối phương có thể làm bất cứ điều gì mà.
Vẻ mặt Sư Diệc Quang thong dong, nói: “Chồng em không yếu như vậy, huống chi lần này Tống Trí Hân cũng đi.”
Đỗ Nhược Ngu: “……”
Sư Diệc Quang nói cảnh tượng có thể quá bạo lực nên không cho Đỗ Nhược Ngu đi theo.
Đỗ Nhược Ngu càng lo lắng sốt ruột, quá mức bạo lực là có ý gì? Còn muốn đánh nhau sao?
Nhưng Đỗ Nhược Ngu cũng hy vọng có thể nhanh chóng giải quyết chuyện này, đối phương luôn quấy rầy anh cũng khá khó chịu, thấy phim sắp ra mắt, anh phải đảm bảo có môi trường tốt để vận hành dự án.
Đàn linh cẩu công khai mời Sư Diệc Quang đi ăn tối tại một nhà hàng trong thành phố.
Đó là một cuối tuần, Sư Diệc Quang mang theo vài người cùng Tống Trí Hân đi, Đỗ Nhược Ngu ở trong nhà đứng ngồi không yên, suy nghĩ mãi cuối cùng cũng ra ngoài lẻn đến nơi bọn họ đang ăn, đi loanh quanh chờ đợi.

.
Anh thực sự lo lắng, lần này linh cẩu nhiều như vậy, lại không có bầy sói của chú, nhỡ xảy ra xung đột thì sao?
Nhưng đây là một thành phố sầm uất, đàn linh cẩu có lẽ sẽ không thể biểu diễn biến thân lộ liễu được.
Đỗ Nhược Ngu đang đi lang thang trên đường, đợiSư Diệc Quang đi ra, khi đang đi loanh quanh, không ngờ lại gặp phải Vương Dần Nhất.
Kể từ lần chia tay đáng xấu hổ cuối cùng với Vương Dần Nhất, anh chưa bao giờ nhìn thấy hổ lớn và hổ nhỏ nữa.
Đỗ Nhược Ngu cũng sẽ nhận được tin nhắn WeChat của Chiêu Chiêu, nhưng anh không dám hẹn hổ nhò vì sợ Sư Diệc Quang không cao hứng.


Mặc dù nói muốn giúp Vương Anh Chiêu mở miệng nói chuyện, nhưng là về tình về lý anh đều không nên gặp riêng hai cha con Vương gia.
Hôm nay Đỗ Nhược Ngu lại gặp được Vương Dần Nhất, hắn mặc chiếc áo khoác dài yêu thích của mình, nắm tay Vương Anh Chiêu, trông gần như vẫn như trước, thân thể cường tráng, xem ra tinh thần cũng rất tốt.
Đỗ Nhược Ngu đối mặt Vương Dần Nhất lại hơi xấu hổ, không biết nên nói gì.
Nhưng Vương Anh Chiêu không hiểu chuyện giữa người lớn, bởi vì đang là mùa đông nên nhóc mặc quần áo rất dày, khi nhìn thấy Đỗ Nhược Ngu lại chạy tới, toàn thân giống như một quả bóng lăn trên mặt đất, lăn đến dưới chân Đỗ Nhược Ngu, sau đó nhóc ôm lấy chân Đỗ Nhược Ngu.
Đỗ Nhược Ngu sờ sờ đầu đứa nhỏ, nói: “Chiêu Chiêu hình như cao hơn rồi.”
Vương Dần Nhất nói: “Càng ngày càng nặng.”
Đỗ Nhược Ngu cười nói: “Sắp thành đại lão hổ rồi.”
Chuyện đứa bé xảy ra đã khiến bầu không khí giữa hai người trở nên thoải mái hơn, Vương Dần Nhất vốn là người thẳng thắn lúc này mới yên tâm hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”
Đỗ Nhược Ngu ngượng ngùng không dám nói mình lắc lư ở đây do lo cho chồng, chỉ nói: “Cuối tuần đi dạo thôi.”
Ai ngờ Vương Dần Nhất biết sao anh tới đây, nói: “Cậu đến tiếp ứng cho ông chủ hả?”
Đỗ Nhược Ngu sửng sốt, xem ra Vương Dần Nhất biết chuyện giữa Sư Diệc Quang cùng linh cẩu, liền nói: “Không có, Sư tổng không cho tôi đi, nhưng tôi tự tới.”
Vương Dần Nhất gật đầu, nói: “Không cho cậu đi là đúng, lần trước cậu mém bị trói đi mà?” Lại nói tiếp thì anh ta lại giận, “Linh cẩu thật là phát rồ, cả thư kí như cậu cũng bắt cóc, bọn chúng bụng đói ăn quàng à? Ngu ngốc không chọn đường, quả thực không thể hiểu được.”
Thực xin lỗi, thư kí nhỏ không đáng tiền đâu.
Đỗ Nhược Ngu không nói quan hệ giữa anh với Sư Diệc Quang, nhưng hiểu được ý nghĩa trong lời nói của anh ta, hỏi: “Vậy Vương tiên sinh cũng tới vì Sư tổng sao?”
Lần này đến phiên Vương Dần Nhất ngơ ngẩn, anh ta nghẹn một chút, sau đó cứng cổ nói: “Ai vì cậu ta, tôi dẫn Chiêu Chiêu ra tản bộ, vừa không cẩn thận đã đi đến đây mất.”
Ồ, bước này cũng thật xa mà.
Vương Dần Nhất vẻ mặt đương nhiên: “Tôi còn thuận tiện mang theo một ít người lại đây, ở phía sau đó, lỡ sư tử ngốc đánh không lại thì tôi cho họ lên.”
Mất công Đỗ Nhược Ngu vẫn luôn cho rằng Vương Dần Nhất tính cách hào sảng, kết quả cũng là ngạo kiều của động vật họ mèo, chỉ là sự ngạo kiều này ngày thường không nhìn ra, hóa ra là dùng trên người Sư Diệc Quang ……
Đỗ Nhược Ngu thiệt tình thực lòng nói: “Cảm ơn anh.” Có Vương Dần Nhất ở đây hỗ trợ anh cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Vương Dần Nhất kỳ quái hỏi: “Cậu thay mặt sư tử ngốc cảm ơn tôi à? Tôi đã sớm muốn nói, làm thư kí như cậu đúng là tận tâm tận lực, tiền lương cậu ta cho cậu rất cao hả?”
Đỗ Nhược Ngu cười cười, nói: “Rất cao.”
Vương Dần Nhất biệt nữu: “Vậy thì tốt rồi.”

Bọn họ nói chuyện, Chiêu Chiêu ôm chân Đỗ Nhược Ngu chơi, chơi một hồi liền không muốn đứng, tiểu bằng hữu thật sự trưởng thành rồi, tay nhỏ ôm Đỗ Nhược Ngu cũng trở nên có sức lực, chắc biến thành hổ sẽ còn nặng hơn, lại qua thời gian nữa sẽ không thể cải trang thành một con mèo màu cam rồi.
Thế là hai người lớn dẫn đứa nhỏ đến một góc ven đường vắng người rồi ngồi xuống.
Chiêu Chiêu giữa họ, an tĩnh lại ngoan ngoãn.
Nhưng loại hình ảnh gia đình ba người này lại xuất hiện, Đỗ Nhược Ngu toàn thân cảm thấy kỳ quái.
Vương Dần Nhất hẳn là không còn ý gì với anh nữa, nếu không đem việc chồng anh là Sư Diệc Quang nói ra thì cùng lắm cãi nhau một trận rồi lại làm bạn thôi.
…… Hẳn là còn có thể làm bạn nhỉ?
Đỗ Nhược Ngu bắt đầu rối rắm, Vương Dần Nhất nhìn thời gian, hỏi: “Sư tử ngốc đã đi bao lâu rồi?”
Đỗ Nhược Ngu bị anh ta cắt đứt, lấy lại tinh thần nói: “Đã một tiếng rồi.”
“Đã lâu như vậy, tôi sẽ gọi người xông vào.” Vương Dần Nhất đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Ách, thời gian như này chắc là còn chưa ăn xong.”
Vương Dần Nhất trừng mắt nhìn anh một cái, nói: “Cậu ngốc hả, bọn họ sao có thể thật sự ăn cơm à, hẳn là vừa thấy mặt đã cãi nhau rồi.”
Đỗ Nhược Ngu: “……”Chúng ta đồng ý đàm phán hòa bình.
Ngay lúc Vương Dần Nhất đang định gọi người của mình, Đỗ Nhược Ngu đột nhiên nhìn thấy một người quen thuộc đang đi về phía này.
Người đàn ông rõ ràng cũng nhìn thấy anh còn đi thẳng về phía anh.
Người đàn ông này có khuôn mặt ngay thẳng, dáng vẻ đứng đắn, quan trọng nhất là anh ta đang mặc đồng phục cảnh sát!
“Cảnh sát tới!” Đỗ Nhược Ngu hô một tiếng.
Vương Dần Nhất phản xạ có điều kiện cởi áo khoác choàng lên người Chiêu Chiêu, bọc kín đứa nhỏ lại, động tác liền mạch lưu loát cực kì thuần thục, xem ra cũng là ngày thường đã luyện qua.
Người cảnh sát bước đến trước mặt Đỗ Nhược Ngu, nhìn anh hồi lâu rồi nói: “Thư kí Đỗ đúng không? Chúng ta lại gặp mặt.”
 
------oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK