Phương Huỳnh nhảy dựng lên, “Cậu nói cái gì?”
“Mau, nhanh đi... Nếu không thì không kịp đấy!”
Phương Huỳnh tháo máy MP3 xuống, đeo cặp da lên lưng, chạy thẳng ra cửa phòng học, đi vội đến bãi đậu xe cùng với Khổng Trinh Trinh.
Khổng Trinh Trinh thở hổn hển, vừa đạp xe vừa giải thích với Phương Huỳnh: “Ngụy Minh lừa Tưởng Tây Trì ra phía sau trường học, chỗ đó có xe mà cậu ấy đã sắp xếp, trực tiếp mang người đi mất…”
“Mang đi đâu vậy?”
“Trong khu thể dục bị bỏ hoang ở Thanh Dã! Tớ nghĩ cậu ấy chỉ muốn nói chuyện dạy bảo vài câu, không nghĩ tới…”
“Ngụy Minh định làm gì?”
“Tớ… lúc tớ đi ra, bọn họ đang chuẩn bị hắt nước rửa chén lên người cậu ấy— Ngụy Minh biết Tưởng Tây Trì thích sạch sẽ.”
Phương Huỳnh cắn chặt răng.
Khổng Trinh Trinh kích động sốt ruột, trong giọng nói có chút nghẹn ngào, “… Thực ra, người tố giác không phải là Tưởng Tây Trì, mà là Vạn Tử Lâm— Vạn Tử Lâm vì muốn lấy điện thoại di động trở về, mới đi tìm Trương Quân tố giác. Tớ nói với Ngụy Minh, nhưng mà hiện tại căn bản Ngụy Minh không cần biết Tưởng Tây Trì có tố giác hay không, cậu ấy chỉ muốn làm khó Tưởng Tây Trì…”
Phương Huỳnh cắt ngang lời cô ấy: “Vì sao?”
Trong mắt Khổng Trinh Trinh chứa đầy nước mắt.
Phương Huỳnh lạnh giọng: “Vì cậu?”
Phương Huỳnh liếc cô ấy, thấy cô ấy không nói chuyện, lửa giận trong lòng bốc lên, lại không thể nổi giận vào lúc này, chỉ đành phải sử dụng sức lực toàn thân, đạp xe nhanh đến khung xe sắp rơi ra.
Khoảng mười phút, rốt cục đã đến sân thể dục Thanh Dã.
Phương Huỳnh ném xe đi, quay đầu nhìn Khổng Trinh Trinh: “Có phải Tưởng Tây Trì thật sự ở bên trong không? Cậu sẽ không cùng với Ngụy Minh chỉnh tớ chứ?”
Khổng Trinh Trinh khóc oa oa, giơ tay lên thề: “Tớ không có! Tớ tuyệt đối sẽ không hại Tưởng Tây Trì!”
“Được, tớ tin cậu.” Phương Huỳnh lục lọi cặp da đeo trên lưng, từ bên trong lấy ra còi báo động của Tưởng Tây Trì đưa cho cô ấy, nhét vào trong tay Khổng Trinh Trinh, “Cậu tìm chỗ trốn đi, năm phút sau, cậu rút then cài chốt ra… Nếu người ở bên trong không bị dọa chạy, thì cậu trực tiếp báo cảnh sát.”
Khổng Trinh Trinh cầm còi báo động, hai mắt đẫm nước mắt.
“Có nghe hay không!”
Khổng Trinh Trinh mạnh mẽ gật đầu.
Phương Huỳnh lại sờ sờ cặp da, lấy ra một con dao tiện ích từ trong ngăn kéo, bỏ vào túi quần, ném cặp da vào trong rổ xe đạp, đẩy cửa chính sân thể dục đã gỉ sét ra.
Tháng ba, những bụi cỏ vừa mới nhô lên trên sân điền kinh, mấy loại cỏ ở nơi này bị người khác giẫm lên làm nát, chỉ lộ ra từng bãi bùn đất trụi lủi.
Hai tay Tưởng Tây Trì bị kéo về phía sau, tay chân đã bị người khác đè chặt, mặt kề sát trong bùn.
Không biết mới vừa rồi thứ tạt vào anh là gì, nhưng mắt anh không mở ra được, một mùi tanh rình xông thẳng vào mũi, làm bụng anh cồn cào muốn ói.
Chân kia giẫm lên gáy anh đè xuống dưới, “Cậu cứng đầu phải không? Tưởng Tây Trì, tớ khuyên cậu đừng không biết phân biệt, đàng hoàng tử tế nhận sai đi…”
“Nhận sai với loại người cặn bã như cậu?” Từ gương mặt dơ bẩn lộ ra một đôi mắt, ánh mắt sạch sẽ, cương quyết và khinh thường, giống như lần trước.
Ngụy Minh mắng một câu, chân giẫm lên mặt anh.
“Tiểu Ngụy, đừng nói lời vô ích với cậu ta! Buổi tối chúng ta còn có việc, muốn ra tay thì nhanh chóng đi, trừng trị cậu ta xong không phải còn có chuyện phải làm sao.” Một bên đè chặt tay chân của Tưởng Tây Trì, hai thanh niên lêu lổng được mượn từ chỗ kia của Triệu Thiện, không kiên nhẫn tiếp tục dây dưa.
Ngụy Minh nhìn Tưởng Tây Trì, có chút không cam lòng— bạo lực đối với người như Tưởng Tây Trì thì vô dụng, chắc chắn anh sẽ không bị đánh hai đấm mà dễ dàng nhận sai.
“Anh Lưu, các anh có cách gì cứng rắn hơn không?”
Hai người đó cười ha ha, “Cách thì nhiều lắm. Thằng nhóc này nhìn bộ dáng cũng không tệ, môi đỏ răng trắng, vậy càng dễ làm… Có một số người, có sở thích đặc biệt gì đó, đưa cậu ta tới, không cho ra cả đêm thì ngoan ngoãn hơn rồi…”
“Này...” Ngụy Minh do dự, “... Có phải hơi độc ác quá không.”
Một người hừ lạnh, “Không ác thì làm sao đi theo anh Thiện được? Anh Thiện cũng nói, hôm nay chính là luyện tập cho cậu, sau này có dám giao nhiệm vụ quan trọng cho cậu không, chính là nhìn hôm nay cậu làm tới trình độ nào.”
Ngụy Minh lau mặt, nhìn Tưởng Tây Trì.
Cậu ta nghĩ đến ánh mắt vô cùng kiêu ngạo của anh, lập tức hạ quyết tâm, “Anh Lưu, em nghe anh.”
“Vậy đừng dây dưa nữa, mau dẫn người đi….”
“Ngụy Minh.” Đột nhiên truyền đến giọng nói trong trẻo ở cửa chính.
Ngụy Minh theo phản xạ quay đầu nhìn, đã thấy Phương Huỳnh đặt tay vào trong túi, chậm rãi đi về phía bên này.
Hai người kia mắng một câu, “Chuyện gì đây hả? Đây là ai? Sao lại tìm tới chỗ này? Không mang mảnh giấy theo sao…”
Ngụy Minh thu chân, vóc người to lớn so với bạn cùng tuổi, loạng choạng rồi giữ thăng bằng, đối mặt với Phương Huỳnh.
Phương Huỳnh đến trước mặt, ánh mắt nhìn lướt qua Tưởng Tây Trì, rồi lập tức thu hồi, móng tay cô cấu vào lòng bàn tay đến chảy máu, kiềm chế tức giận, “… Ngụy Minh, trước kia tớ đã giúp cậu.”
Khi đó Ngụy Minh là một người béo lùn, giọng nói nhỏ nhẹ, bị người khác cười nhạo, có mấy lần bị nam sinh quậy phá trong lớp chặn đường, muốn cởi quần của cậu ta, kiểm tra xem cậu ta có phải là nam hay không.
Vì vào ngày khai giảng đầu tiên, bạn ngồi cùng bàn làm cho mình một phần ăn sáng, Phương Huỳnh xả tóc ném ghế, sử dụng một số thủ đoạn, cuối cùng tự mình ra tay, cũng thành công giải cứu cậu ta.
Cho nên hai năm cuối của tiểu học, tuy rằng bất đồng không ít, nhưng Ngụy Minh thật lòng theo chơi với cô, có đôi khi còn nói giỡn gọi cô là “chị Phương”.
“A Huỳnh, chuyện gì ra chuyện đó. Nếu cậu có chuyện gì muốn nhờ tớ giúp, tớ sẵn sàng vui lòng. Nhưng mà Tưởng Tây Trì, không được— ai bảo cậu ấy không biết tự trọng!”
Hơn nửa năm, cậu ta đã học Triệu Thiện tính du côn, giọng điệu nói chuyện giống như lưu manh, người bị ức hiếp lúc trước, đã trở thành người ức hiếp người khác.
Cho dù Phương Huỳnh liều mạng không muốn sống, nhưng cho tới bây giờ cô sẽ không chủ động đi bắt nạt người khác.
Nguyên tắc xử thế của cô là, người không phạm ta, ta sẽ không phạm người; nếu người phạm ta, nhất định sẽ trả.
Phương Huỳnh hít sâu một hơi, “... Tớ đã báo cảnh sát.”
Ngụy Minh cùng hai người kia liếc nhìn nhau.
“Cảnh sát rất nhanh sẽ đến.”
Người đàn ông được Ngụy Minh kêu “anh Lưu” cười chán ghét, “Cô gái nhỏ, cô nói cô báo cảnh sát rồi à? Tôi nói cho cô biết, dùng chiêu này dọa người, vô dụng.”
“Tin hay không tùy anh, nhiều lắm là năm phút đồng hồ...”
Ngụy Minh do dự nhìn “anh Lưu”, “Anh Lưu, nếu không thì chúng ta rút lui đi…”
“Rút cái gì hả! Cậu chẳng có tiền đồ gì cả!”
“Anh Lưu” nới lỏng kiềm chặt Tưởng Tây Trì, bước về phía Phương Huỳnh. Chợt thấy một ánh sáng sắc bén lóe lên, đâm về phía bên đây. Anh ta nhanh chóng lui về sau, đã thấy cô gái nhỏ gầy yếu ở trước mặt, nắm chặt con dao tiện ích sắc bén, đầu dao cách trán không đến hai tấc.
Anh ta vì sơ suất của mình mà bị dọa sợ đổ mồ hôi lạnh, “A, đúng là người ngoan độc!”
Ngụy Minh hiểu Phương Huỳnh, tuy tuổi cô không lớn lắm, tuy cô là nữ sinh, nhưng đã có sự nhẫn tâm mà nam sinh không có, chỉ cần cô còn thở, sẽ nắm lấy hết tất cả cơ hội để phản kích, không quan tâm dùng thủ đoạn hạ lưu gì.
Bọn họ ba người, Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh hai người, không nhất định có thể chiếm lợi được.
Tay nắm dao tiện ích của Phương Huỳnh cực kỳ ổn định, không nhúc nhích, ánh mắt tàn nhẫn lạnh như băng, như dã thú bị xâm phạm lãnh thổ, nhe răng nanh, chỉ cần đối phương dám tiến lên trước một bước, thì cô dám chơi tới cùng, liều mạng cùng với người đó.
Chính vào lúc này, chợt nghe tiếng cảnh báo ‘ting ting ting ting’ chói tai ở bên ngoài.
“***!”
“Anh Lưu” mắng một tiếng, nhanh chóng chỉ huy Ngụy Minh và tên còn lại rút lui.
Tiếng cảnh báo kia vang được hơn nửa phút thì dừng lại, ba người cũng chuồn mất không thấy tăm hơi.
Tưởng Tây Trì ho một tiếng, chậm rãi đứng lên từ trên đất.
Vừa nâng mắt nhìn, Phương Huỳnh vẫn đang giơ dao tiện ích, giữ nguyên tư thế lúc nãy.
Tưởng Tây Trì tiến lên một bước, vặn ngón tay cô— giống như đá, bất động.
Anh nhẹ nhàng kêu một tiếng, “Phương Huỳnh.”
Lúc này cơ thể Phương Huỳnh mới thả lỏng.
Anh lấy dao từ trong tay cô xuống, xoay ngược lưỡi dao lại, ném ra xa, rơi vào bụi cỏ.
Ánh mắt Phương Huỳnh chậm rãi chuyển qua trên người anh.
Trên áo T-shirt màu trắng sạch sẽ của anh, đã bị hắt bẩn hết, tỏa ra một mùi tanh tưởi.
Môi cô run rẩy, một lát mới nói ra tiếng: “… A Trì.”
Tưởng Tây Trì cố nén cảm giác ghê tởm hít thở không thông trong bụng, “… Không sao.”
Sau đó, Phương Huỳnh bước tới, bổ nhào về phía trước, hai cánh tay ôm chặt anh.
Tưởng Tây Trì lùi về sau một bước, đứng vững, “… Cậu đừng làm dơ mình.”
Từ đầu đến cuối cô không dám nhìn kỹ tình hình hiện giờ của anh, càng không dám nghĩ tâm tình lúc này của anh thế nào…
Trong lòng khó chịu rối tinh rối mù, cứ như thế sau một lúc lâu, cô nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Tưởng Tây Trì từ đỉnh đầu: “… Không sao cả.”
Cuối cùng ánh sáng mờ nhạt sắp tắt, mặt trời chỉ còn phân nửa báo hiệu trời sắp tối.
Phương Huỳnh nhớ tới cái gì, đột nhiên nới lỏng tay, chạy vội ra ngoài sân điền kinh, tới gần chỗ khán đài.
Cô vẫy vẫy tay, “A Trì! Lại đây!”
Tưởng Tây Trì đi qua, nghe thấy tiếng nước ào ào, đi qua mới phát hiện chỗ kia có cái vòi nước.
Phương Huỳnh kéo tay anh qua, chuyển vòi nước xuống, nhẹ nhang xoa rửa.
Tiếp xúc nguồn nước sạch sẽ, cảm giác tanh tưởi sềnh sệch trên người lại càng rõ ràng.
Tưởng Tây Trì không nhịn xuống, vừa rút tay, quay người, ngồi trên mặt đất, nôn ọe vài cái.
Phương Huỳnh khẽ sợ, “A Trì...”
“Không có việc gì...”
“Cậu cởi áo ném đi, dù sao đã bẩn thành thế này.” Phương Huỳnh ngồi trước mặt anh, đưa tay nắm lấy vạt áo dưới của anh…
“Đừng chạm vào tớ!”
Anh mạnh mẽ tránh tay của cô.
Phương Huỳnh sửng sốt, đã thấy sắc mặt anh trắng bệch, ngón tay nắm chặt thành quyền, khẽ run rẩy.
Cô chủ động lui ra phía sau nửa bước, nhẹ giọng nói: “Tớ... Tớ không chạm vào, tự cậu cởi đi, phải mau về nhà, nếu không bà ngoại Ngô sẽ lo lắng.”
Giữa trời hoàng hôn, ánh mắt Tưởng Tây Trì tĩnh mịch, duy trì tư thế này, thật lâu không nhúc nhích, như đang chống cự một nỗi sợ hãi không biết tên nào đó.
Qua thật lâu, anh mới chậm rãi đứng lên, gióng khàn khàn nói với Phương Huỳnh “Thực xin lỗi.”
Đưa đầu vào trong vòi nước, vặn chốt mở.
Nước dọc theo đầu chảy ào ào xuống, tiếng gió lướt qua.