• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit & Beta: Tịnh Hảo



Tưởng Tây Trì lập tức luống cuống, “A Huỳnh...”



Anh mở ô ra, nghiêng về phía cô, một tay đặt vào sau lưng cô, thấp giọng an ủi. Phương Huỳnh cúi đầu nức nở, khóc cũng không lớn tiếng.



Mưa dần dần nhỏ lại, sắc trời dần tối, trên sân thượng gió lớn, bầu không khí vẫn lạnh lẽo. Tưởng Tây Trì sợ Phương Huỳnh bị cảm, ép cô kéo vào trong lầu, dẫn về nhà.



Đinh Vũ Liên thấy cô ướt sũng như thế, vừa sợ vừa đau lòng, nhìn Tưởng Tây Trì.



Tưởng Tây Trì nhẹ giọng nói câu: “Không có việc gì ạ.”



Đinh Vũ Liên đẩy Phương Huỳnh vào phòng tắm, thúc giục bảo cô mau tắm nước nóng trước.



Nửa giờ sau, cửa phòng tắm mở ra.



Tưởng Tây Trì bước qua, lấy khăn lông đặt trên vai cô, quấn lấy đầu cô dùng sức xoa nhẹ vài cái, “Có đói bụng không?”



Phương Huỳnh lắc đầu.



Tưởng Tây Trì nhìn về phía Đinh Vũ Liên định đến phòng bếp, ý nói với bà trễ một lát rồi hãy ăn cơm.



Đinh Vũ Liên tùy theo hai người họ. Bà đối với chuyện học hành của Phương Huỳnh, vẫn chưa bao giờ đề cập tới, không bằng giao cho Tưởng Tây Trì giải quyết.



Tưởng Tây Trì kéo Phương Huỳnh vào phòng của mình, ấn cô ngồi xuống bên mép giường, lấy máy sấy tóc trong phòng cô qua, cắm vào nguồn điện thử độ nóng, bắt đầu giúp Phương Huỳnh sấy tóc.



Mái tóc cô vẫn luôn dài tới gáy, nhưng mấy tháng này không đến tiệm cắt tóc, dần dần hơi quá vai. Chất tóc rất mềm, Tưởng Tây Trì từ lâu đã biết.



Máy sấy hơi nhắm ngay mặt Phương Huỳnh, cô lập tức nheo mắt lại.



Tưởng Tây Trì vội chuyển hướng gió đi.



Nhẫn nại cẩn thận sấy khoảng mười phút, tóc khô rồi, mới cất máy sấy đi.



Phương Huỳnh đã không khóc nữa, nhưng tinh thần vẫn sa sút.



Tưởng Tây Trì ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn vào laptop, “Chơi game không?”



Phương Huỳnh lắc đầu.



Trong phòng vừa ấm áp vừa sáng sủa, Phương Huỳnh vừa tắm nước nóng xong, lại thoải mái khóc xong, tâm tình cũng không quá tệ.



Trong lúc đang yên lặng, chợt nghe Tưởng Tây Trì nói: “Thực xin lỗi.”



Phương Huỳnh nhìn sang.



“Ngày đó tớ nói với cậu bình tĩnh mà chờ đợi, lời này thật vô liêm sỉ, thật xin lỗi.”



“Rốt cuộc cậu cũng biết cậu vô liêm sỉ rồi hả.”



Tưởng Tây Trì dừng một lát, chỉ cần cô chịu mở miệng, vậy là tốt rồi.



“Ừ, tớ biết rồi.” Tưởng Tây Trì nâng tay, sờ sờ đầu cô, “Cậu đang tấn công, tớ không nên nói lời không may với cậu.”



Phương Huỳnh chu mỏ, hốc mắt lại hơi đỏ.



Tưởng Tây Trì yên lặng một lát, chợt nói: “Tớ từ bỏ chuyện được cử đi học.”



Phương Huỳnh vội ngẩng đầu, “Cậu điên rồi!”



“Tự tớ thi, cũng có thể thi được đại học A.”



“Cậu không được nói giỡn.”



“Không có nói đùa.”



Phương Huỳnh lập tức nhấc chân đá anh, “Tớ không cho phép.”



Tưởng Tây Trì nhìn cô.



Cô đỏ mắt, tức giận, “Thành tích rất tốt, sao cậu lại tùy hứng như vậy, tớ không để ý đến cậu.”



“Cùng học với cậu...”



“Không được. Tớ đến đâu thì đến đó…” Phương Huỳnh cắn môi, “Tớ muốn đi mách thầy.”



Tưởng Tây Trì không biết có nên nở nụ cười hay không, chỉ nhìn cô, “Cậu giận tớ sao?”



“Tớ giận chính mình.”



“Cậu muốn nghe tớ phân tích cuộc thi lần này không?”



Phương Huỳnh trầm mặc.



Tưởng Tây Trì cũng không vòng vo, xét đến cùng mấu chốt chính là ở chỗ này, “Cuộc thi thử này là do tám trường hợp lại, đề thi khó hơn mức thi đại học bình thường, hơn nữa có hai trường thích ra đề khó hơn bình thường, chuyện này không phải là điểm mạnh của cậu.”



Phương Huỳnh nghiêm túc nghe.



“Cố ý ra khó như vậy, cũng là muốn cho hai tháng này mọi người đều quyết tâm học hành cho tốt. Cậu yên tâm, khẳng định cậu không sao…”



“Cậu lại biết à.”



“… Cậu là do tớ dạy từ cấp 2 đến giờ, tớ so với giáo viên và bài thi, còn hiểu cậu hơn.”



Những lời này, làm Phương Huỳnh giật mình.



Dừng một lát, cô quay đầu đi, đầu tựa vào trên vai Tưởng Tây Trì.



“Đề thi đại học vẫn luôn ổn định, dưới tình huống bình thường, có 70% là đề căn bản, 20% là đề nâng cao, 10% là đề khó, 30% điểm cuối cùng dùng để kéo khoảng cách điểm, đề căn bản cậu không thành vấn đề, đề nâng cao sẽ có một phần hơi khó, cậu không có sở trường với nội dung của 10% điểm cuối cùng…”



Tưởng Tây Trì giúp cô phân tích từng li từng tí, “Có thể làm thì làm cho tốt, không thể làm thì nhìn sơ qua, quả thật không thể, thì liệt kê công thức ra, trực tiếp bỏ đi, nộp bài thi trước, ra ngoài tìm tớ đi chơi…” diennndannlyquydonnnn



“Này.”



Tưởng Tây Trì cười cười, “Tớ đã quên, chủ nhiệm lớp không cho nộp bài thi trước.”



Nhìn cảm xúc của Phương Huỳnh dịu hơn rất nhiều, Tưởng Tây Trì nâng đầu cô lên, chồm người qua lấy laptop, mở ra, từ trong mục yêu thích click vào một website.



Một vùng biển mênh mông, trên đảo có những vách đá kỳ lạ.



Kéo trang web xuống, dần dần xuất hiện toàn cảnh của hòn đảo nhỏ, làng chài nguyên sinh, tường trắng ngói đen, biển và trời hòa vào một, chỗ bến tàu có một con thuyền đang lay động.



“Thi đại học xong, chúng ta đến nơi này chơi.”



“Hai chúng ta sao?”



“Gọi thêm dì Đinh cũng được.”



Kéo trang web đến hết, Phương Huỳnh đưa tay lướt màn hình trơn bóng, kéo trở về tỉ mỉ nhìn lại một lần nữa.



Từ lúc sinh ra đến giờ, cô chưa từng rời khỏi Mặc Thành.



Dường như có tiếng sóng biển vang lên ở trong đầu, vẫy gọi cô.



“... Được.”



“Học không nổi nữa, thì tới tìm tớ.”



“... Được.”



“Thi được thành tích gì cũng không sao, toàn thành phố không phải chỉ có mình đại học C.”



“Đại học C cách cậu gần mà.”



“Tớ đi tìm cậu, mỗi ngày đều tìm cậu.”



...



Rốt cục, Phương Huỳnh như trút được gánh nặng gật đầu.



Ngoài phòng, Đinh Vũ Liên ló đầu vào hỏi, “… Cơm đã nấu rồi, bây giờ dì xào rau nhé?”



“Vâng ạ, dì có thể xào rau ạ.”



Đinh Vũ Liên đi ra ngoài, Phương Huỳnh tiếp tục trượt trên màn hình, đột nhiên nói: “Trong máy tính cậu có cái gì bậy bạ không…”



“...”



“Tớ tìm xem...”



“Không có.”



“Không tin.”



“Có cũng đã sớm xóa, làm sao có thể cho cậu tìm được.”



Phương Huỳnh lần lượt click vào từng chữ cái CDEF, thật sự không có gì bậy bạ, trừ mấy trò chơi ra, máy tính của Tưởng Tây Trì cũng sạch sẽ giống như phòng anh.



“Cậu có biết xóa đi rồi vẫn có thể tìm về không.”



“Chắc tớ giả bộ hay quá.”



Phương Huỳnh: “...”



Đá anh một cước, “Cái người này thật nhàm chán.”



“Cậu cũng tương đối nhàm chán.”



Hai người đấu võ mồm một lát, đều cảm thấy ấu trĩ, cũng liền dừng lại.



Ăn qua tối xong, Phương Huỳnh đến phòng Tưởng Tây Trì chơi, cửa phòng rộng mở, hai người bọn họ tựa vào trên giường, hai người cùng nhau chơi game trên một website nhỏ.



Chơi một lát, lại bật một bộ phim kinh dị máu chảy lê láng, Phương Huỳnh nhìn xem cười ha ha.



Tưởng Tây Trì: “...”



Phương Huỳnh nhìn anh, “Có phải cậu sợ không?”



Đương nhiên Tưởng Tây Trì nói không phải.



Yên lặng, một lát, Tưởng Tây Trì chợt thấy có cánh tay ở sau lưng anh, phản ứng đầu tiên là hơi hoảng sợ.



Phương Huỳnh cười ha ha, “Sợ thì cứ nói thẳng đi, lại không bẽ mặt...”



Tưởng Tây Trì bất đắc dĩ, bắt lấy tay cô, “... Đừng nháo.”



“Tây Trì, Huỳnh Huỳnh.” Đinh Vũ Liên đến cửa phòng, “Hàng xóm trên lầu có việc, mẹ đi giúp một lát, lập tức trở về, hai con đừng mở cửa lung tung.”



Phương Huỳnh đáp lại.



Chờ cửa đóng lại, hai người bỗng nhiên đều trầm mặc.



Hai năm nay, thừa dịp Đinh Vũ Liên không có ở nhà, hai người lén lút hôn, đã là chuyện bình thường.



Quả nhiên, chỉ một lát, Phương Huỳnh liền ném máy tính sang một bên, cũng không đóng cửa lại, sợ Đinh Vũ Liên có thể về nhà bất cứ lúc nào, nên tốt nhất vẫn cầm lấy máy tính làm ngụy trang.



Mặt cô cọ cọ vào cổ anh, một lát, ngẩng đầu lên.



Tưởng Tây Trì cúi đầu.



Tâm tình Phương Huỳnh vẫn luôn sa sút, từ học kỳ khai giảng này đến nay, là lần đầu tiên hai người ngọt ngào.



Không khỏi có chút chưa thỏa mãn.



Tưởng Tây Trì kéo cánh tay cô, để cô cách một cái chăn, giạng chân ở trên chân mình, đè đầu cô xuống, ngửa đầu hôn.



Phương Huỳnh hơi dùng sức mút lưỡi của anh, nhẹ nhàng gọi một tiếng “A Trì...”



Giọng mũi rất nặng, nghe ở trong lỗ tai có chút vẻ chọc người không tả được.



Tưởng Tây Trì khó chịu, muốn kéo cô ra.



Hình như cô lại nghĩ đến ngày giao thừa đó, bắt đầu không an phận, tay chui vào trong chăn.



Tưởng Tây Trì nhanh chóng nắm lấy tay cô, “... Đừng nháo.”



Phương Huỳnh khẽ vùng ra, ngón tay mềm mại dọc theo mép quần chậm rãi hướng về phía trước, một lát, chạm vào.



Nhưng cũng chỉ là chạm vào, không dám động, mặt đỏ như rỉ máu.



Tưởng Tây Trì cũng không nhúc nhích, cứ như vậy ôm cô, mặt cũng đỏ lên.



Hai người liền duy trì tư thế kỳ quái như vậy.



Phương Huỳnh tắm xong, trên người có mùi sữa tắm, xuyên vào trong mũi của Tưởng Tây trì.



Tưởng Tây Trì khó chịu, cũng không biết mình dựa vào nghị lực gì để kiên trì.



Tay đặt trên lưng Phương Huỳnh do dự mấy lần, vẫn không tiến thêm động tác nữa.



Anh thầm hát bài “Quốc tế ca” ở trong đầu, ổn định cảm xúc.



Nhưng mà, Phương Huỳnh lại không định buông tha anh, có lẽ là căn bản không biết tình thế ác liệt, hỏi thêm một câu hỏi kỳ quái nữa.



Kề vào lỗ tay anh, nhẹ giọng hỏi: “… Tớ nghe nói, nam sinh các cậu sẽ tự mình…”



“Nghe ai nói?”



—— cho tới bây giờ không hề có đấng cứu thế, cũng không dựa vào thần tiên Hoàng đế.



“... Xem ở trong sách, “ Phương Huỳnh cọ cọ cổ anh, “... Cậu sẽ thế sao?”



Tưởng Tây Trì: “...” d đ l q đ!!!



“Sẽ sao?”



“... Có.”



“... Sẽ nghĩ đến ai?”



—— đây là lần tranh đấu cuối cùng, sẽ mãi mãi đoàn kết.



Tưởng Tây Trì cảm giác con đường của mình quá gian nan, bờ bên kia là tứ đại giai không (thế gian tất cả đều là hư vô), dưới cầu… dưới cầu là bị tay của tiểu yêu tinh Phương Huỳnh bắt lấy.



Anh bị cô nháo vẫn không cáu kỉnh, “… Còn có thể có ai?”



“... Tớ sao?”



Chuyện đã biết rõ, cô lại phải hỏi lần nữa.



—— anh luôn cố nhịn, nên nhất định phải thực hiện.



Chắc chắc là có thể, thực hiện không dứt!



Tưởng Tây Trì kéo tay cô, xoay một cái, mình lật người, thoáng chốc đã đè cô ở trên chăn.



Phương Huỳnh cả kinh “A” một tiếng, giương mắt liền nhìn thấy dục vọng trong đôi mắt vừa trong suốt vừa vô tư của anh.



Cô bị ánh mắt này nên không dám nói tiếp nữa, trái tim nhảy vọt lên tận cổ, ngay cả nuốt cũng phải cẩn thận.



Tưởng Tây Trì nắm lấy cổ tay cô, thô bạo hôn xuống.



Cô có chút thở không nổi, thử đẩy một chút, lại không đẩy ra, sức lực cách xa, cuối cùng cô cảm giác được một chút nguy hiểm.



Nhưng mà tay Tưởng Tây Trì vỗ nhẹ lên lưng cô, tay nắm chặt lại nới ra, buông lỏng ra lại nắm chặt, nhưng vẫn không có tiếp tục.



Cuối cùng, thở dốc một hơi rồi ngẩng đầu, bàn tay khẽ vén sợi tóc trên trán cô, nhìn vào ánh mắt cô, cảnh cáo nói: “Cậu lại nữa, tớ cũng mặc kệ…”



Cũng không biết những lời này là nói cho chính mình nghe, hay là nói cho Phương Huỳnh nghe.



Sau một lúc lâu, Phương Huỳnh ngây ngốc gật gật đầu.



Lúc này Tưởng Tây Trì mới rút lui, khôi phục lại dáng vẻ trước khi phụ huynh đi, ấn máy tính tạm dừng đưa cho cô.



“Tiếp tục xem...”



“... Ừm.”



Tưởng Tây Trì bất đắc dĩ đè đầu cô một cái.



Thật sự là, muốn mạng của anh rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK