- Đưa em ấy vào bệnh viện đi._Ken
Rồi Mary bắt taxi và đưa Jenny vào bệnh viện. Sau khi đưa Jenny vào phòng cấp cứu, Mary cùng Ken gọi cho Emily, Henry và Kelvin nhưng Kelvin tắt máy. Một lúc sau Emily và Henry đến.
- Jenny sao rồi?_Emily
- Chưa biết._Mary
- Mà Jenny bị sao vậy Emily?_Ken
- Em cũng không biết. Hình như Jenny và Kelvin có chuyện gì đó._Emily
- Bác sĩ bạn tôi sao rồi?_Mary
- Bệnh nhân không sao chỉ bị sốt do dính mưa thôi. Chúng tôi cũng đã băng bó vết thương ở chân cho bệnh nhân rồi. Mọi người có thể vào thăm._Bác sĩ
- Cảm ơn bác sĩ._Henry
Emily, Mary. Ken và Henry cùng vào thăm Jenny. Sắc mặt Jenny bây giờ rất xanh, dù chưa tỉnh nhưng vẫn để lộ khuôn mặt buồn bã.
- Kelvin à, em không cố ý đâu, em xin lỗi._Trong vô thức Jenny thốt lên, tay khua lung tung nhưng mắt vẫn nhắm nghiền.
Nhìn Jenny như vậy ai cũng thấy lo. Henry đi gọi bác sĩ. Mary tiến lại gần nắm lấy bàn tay đang khua khua giữa không trung.
- Jenny à, đừng sợ, có tụi mình ở đây rổi._Mary
- Có lẽ bệnh nhân bị tển thương tâm lý. Nhưng mọi người đừng lo, bệnh nhân chỉ là sợ hãi một chút thôi, sau khi tỉnh dậy sẽ bình thường, không sao cả._Bác sĩ
Mary, Emily, Ken, Henry thở phào nhẹ nhõm. Bỗng "cạch" tiếng cửa phòng mở. Cả 4 người cùng hướng về phía cửa và nhận ra đó là Kelvin.
- Em ý có sao không?_Kelvin
- Không sao._Henry
- Đừng nói cho mẹ em ý biết, bà ấy bị bệnh tim._Kelvin
- Ừm._Mary
Mary chưa kịp trả lời thì Kelvin đã quay lưng đi luôn rồi. Tính anh là thế mà nên chả ai nói gì. Kelvin vừa bước ra ngoài thì Jenny tỉnh
- Mình đang ở đâu?_Jenny
- Jenny bạn tỉnh rồi à?_Emily
- Có chuyện gì kể tụi anh nghe đi._Henry
- Dạ không có gì đâu ạ._Jenny
- Em không muốn nói thì thôi. Em nghỉ đi._Ken
- Vâng._Jenny
- Thôi tụi mình về nha. Mai tụi mình sẽ quay lại