- Jenny, sao giờ này vẫn chưa có hoa vậy?_Emily
- Đơn đặt hàng bị huỷ rồi._Jenny
- Sao bị hủy vậy?_Jun giả vờ lo lắng nhưng lại cười thầm trong lòng
- Mình cũng không biết ai huỷ._Jenny
- Vậy giờ phải làm sao đây?_Emily
- Không sao, mình đã làm cái khác để thay rồi. Giờ chúng ta chỉ cần treo lên thôi._Jenny
- Cũng được đó giờ chúng ta bắt đầu làm thôi._Emily
-...._Jun không nói gì, trong lòng đang cảm thấy bực bội vì kế hoạch không thành
Cả 3 bắt tay vào làm. Nói là treo lên nghe có vẻ rất đơn giản nhưng khi làm thì không hề dễ chút nào. Bởi lẽ phải treo làm sao để khi treo xong được chữ START ở giữa nữa. Vì thế loay hoay 2 tiếng đồng hồ nhóm Jenny mới treo xong. Cả 3 đang định gắn những bông hoa hồng của hôm qua lên cổng thì gặp Kelvin bước ra.
- Anh thấy thế nào?_Emily hỏi Kelvin
- Cũng được._Kelvin cảm thấy rất hài lòng về cách khắc phục sự cố của Jenny
- Hi. Jenny mà đã ra tay là không vấn đề gì._Emily
Jenny muốn nói gì đó nhưng không nói nổi, cô thấy mọi thứ xung quanh cứ mờ dần, mờ dần và rồi một bóng đen bao chùm lấy cô. Đến khi cô ngã xuống đất Emily mới giật mình quay lại.
- Jenny, Jenny à, bạn bị sao vậy?_Emily lay lay ngưởi Jenny nhưng Jenny không có phản ứng
- Jenny bị sao thế?_Lúc này Mary và Ken mới đi ra thấy Jenny nằm dưới đất, mặt tái xanh. Cả 2 hoảng hốt chạy đến đồng thanh hỏi
- Không biết nữa._Emily
- Anh Ken đi lấy xe đi._Mary
- Để mình với anh Ken đưa Jenny đi bệnh viện._Mary
Mary cùng Ken đưa Jenny tới bệnh viện. Jenny được đưa vào phòng cấp cứu, Mary và Ken ngồi bên ngoài không ngừng lo lắng. Một lúc lâu sau cửa phòng cập cứu mở, bác sĩ bước ra.
- Hai người là người nhà bệnh nhân à?_Bác sĩ hỏi Mary và Ken
- Vâng, bạn tôi sao rồi?_Mary
- À, bệnh nhân bị kiệt sức và thiếu ngủ nên mới như vậy thôi, không có gì đáng lo ngại cả. Khi nào bệnh nhân tỉnh thì có thể về nhà. À mọi người nhớ bồi bổ cho bệnh nhân để bệnh nhân hồi phục nhanh hơn nhé._Bác sĩ
- Vâng, cảm ơn bác sĩ._Ken
- Được rồi, bây giờ một người đi theo tôi thanh toán tiền viện phí._Bác sĩ
Ken đi theo bác sĩ còn Mary vào thăm Jenny. Bây giờ mặt Jenny cũng bớt xanh rồi nhưng đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Nhưng không sao nghe bác sĩ nói Mary cũng bớt lo hơn rồi. Đến trưa, Kelvin, Jun, Emily và Henry cùng vào thăm Jenny.
- Jenny có sao không?_Emlily đặt túi hoa quả xuống liền hỏi
- Không sao._Mary
- Vậy là tốt rồi._Ngoài miệng Jun nói vậy nhưng trong lòng thì lại khác
Đến bây giờ thì Emily cũng đã hiểu lý sao tại sao sắc mặt Jenny hồi sáng lại xanh thế rồi. Jenny thật sự làm một người có trách nhiệm mà. Jenny phải nằm ở đây cũng chỉ vì muốn đổi lấy 2 chữ danh dự cho trường. Một sự hy sinh cao cả mà âm thầm, lặng lẽ để rồi chẳng mấy ai hay, thậm chí đôi khi còn bị trách mắng. Sao ông trời lại trêu đùa với một cô gái tài sắc vẹn toàn như Jenny chứ? Như vậy có quá bất công với Jenny không? Cuộc sống này trớ trêu quá. " Sao em lại ngốc quá vậy? Chuyện đơn đặt hàng hoa bị hủy là sự cố ngoài ý muốn mà. Sao em không tìm mọi người để giúp em giải quyết chứ? Đêm qua tôi cũng thức trắng cả đêm khi thấy điện phòng em mãi không tắt, tôi biết em muốn làm tôi hài lòng, tôi biết em làm tất cả vì mọi người. Tôi có thể đánh giá em là người con gái hoàn hảo nếu em biết lo lắng cho sức khoẻ của mình hơn đấy. Đối với mọi người em chỉ là một người bình thường như bao người con gái khác, nhưng trong mắt tôi em lại có một cái gì đấy khiến tôi phải quan tâm, để ý đến em. Thật sự là cho đến giờ tôi vẫn chưa biết tình cảm của của tôi dành cho em là gì." Kelvin nhìn Jenny và chìm vào trong dòng suy nghĩ.