"Là chìa khóa, đừng nghĩ nhiều."
Lộ Nghiêu thử thăm dò nhéo nhéo một chút, hình dáng nhòn nhọn cưng cứng, quả thật là chìa khóa Lâm Viễn Chi để trong túi quần.
"Tôi không có nghĩ nhiều." Ngón tay Lộ Nghiêu không dám lộn xộn, thành thành thật thật để im trong túi áo.
Lâm Viễn Chi dừng xe đạp cạnh tòa nhà phía Nam.
"Tay còn lạnh không?"
Lâm Viễn Chi chống hai chân dài xuống đất, tay trái cầm tay lái, tay phải theo thói quen đút vào túi áo khoác, vừa hay đụng phải tay Lộ Nghiêu đang muốn rút ra.
Lộ Nghiêu bị ngón tay lạnh lẽo của anh làm run lên một cái.
Ngón tay Lâm Viễn Chi rất dài, giống như những búp măng, thon dài trắng nõn phủ lên bàn tay của cậu, nhưng chỉ chạm vào một giây liền thu về.
"Xem ra vẫn tốt, xuống xe đi."
Lộ Nghiêu nhảy xuống xe đạp, còn một phút nữa chuông vào lớp sẽ reo, lục tục có không ít học sinh đều lần lượt chạy tới, cậu lơ đãng bước lên bậc thang, nghĩ đến ngón tay lạnh lẽo của Lâm Viễn Chi, cậu không khỏi quay người lại.
"Nè, anh không có tiền mua bao tay à?"
Lâm Viễn Chi vẫn duy trì tư thế ngồi vừa nãy, chân dài chống xe đạp, dường như không nghĩ tới Lộ Nghiêu bỗng nhiên xoay người, trong mắt anh mang theo một tia kinh ngạc.
Rất nhanh anh liền cười lên, hai tròng mắt sau cặp kính dịu dàng như nước mùa xuân.
"Tôi có bao tay, để trong ký túc xá quên mang theo thôi."
Lộ Nghiêu đối diện với cặp mắt tràn đầy ý cười kia, tức khắc cả người liền không được tự nhiên.
Cậu hàm hồ ừ một tiếng, xoay người muốn đi, lại bị Lâm Viễn Chi gọi lại.
"Buổi tối cùng nhau ăn nhé, Bắc Uyển mới ra món thịt dê hầm, nghe nói hương vị không tồi."
"Nói sau đi."
Lộ Nghiêu cảm thấy như mình bị anh nhìn thấu cái gì đó, vội vàng hướng bậc thang chạy đi.
Bữa cơm tối này cuối cùng cũng không ăn được, mới từ phòng học đi ra, Lộ Nghiêu đã bị Vương Khánh Quốc chặn lại.
Lộ Nghiêu cúi đầu nhìn thoáng qua đôi chân chỉ mặc tất da mỏng của cậu ta, ánh mắt hướng lên trên, dừng lại trên chiếc váy ngắn cũn.
"Đỉnh vãi."
"Đừng nói nhảm, mau cùng tớ đi Trung tâm hoạt động."
Trung tâm hoạt động của sinh viên nằm trong một tòa nhà giảng dạy cũ có cấu trúc bằng gỗ và hiện được nhiều câu lạc bộ sử dụng làm cơ sở hoạt động, Vương Khánh Quốc và ban nhạc của cậu ta tập luyện trong hội trường tầng một.
Ngoài ca sĩ chính là Vương Khánh Quốc, ban nhạc còn có một tay guitar và một tay bass.
"Tay guitar tên là Kevin, tay bass tên Tony, các cậu làm quen một chút."
Lộ Nghiêu vừa nhìn đã bật cười, "Các cậu ở chỗ này mở tiệm làm tóc đấy à?"
Tay guitar mặc một chiếc áo da gắn đinh* màu đen, trên môi xỏ khuyên bạc, nghe thấy Lộ Nghiêu cười liền ngẩng đầu nhìn cậu.
"Ban nhạc chúng tôi tên là Tiệm cắt tóc số 7."
Lộ Nghiêu:......
"Cậu đừng có không tin, tôi và hai người bọn họ quen biết nhau ở tiệm cắt tóc đó."
Vương Khánh Quốc không rảnh phổ cập kiến thức về lịch sử hình thành ban nhạc cho cậu, duỗi tay đẩy đẩy vai Lộ Nghiêu.
"Mau đến thử trống Jazz của cậu đi."
Lộ Nghiêu hoàn toàn là không trâu bắt chó đi cày, vẻ mặt không tình nguyện ngồi lên ghế.
Bỗng nhiên tại khoảnh khắc mở nhạc phổ ra, trong ngực cậu nổi lên một cảm giác khó tả. Ký ức đâu đó sâu trong đại não dường như đã bị kích hoạt, ngón tay tự giác nắm chặt dùi trống bắt đầu đánh.
"Không phải cậu đánh khá tốt sao? Còn nói không biết."
Vương Khánh Quốc nghe được tiếng trống có tiết tấu kia, biểu cảm trên mặt thả lỏng không ít, "Về sau mỗi ngày tan học thì tới đây luyện tập nhá. Bọn tớ chọn được ba bài rồi, đến lúc đó thì chọn lấy một trong ba."
Lộ Nghiêu có lệ mà ừ một tiếng, bắt đầu nghiên cứu nhạc phổ, lúc này trên hành lang bên ngoài bỗng vang lên vài giọng nói.
"Sao bên trong có tiếng gì vậy?"
"Không phải chỗ chúng ta đã chọn trước sao?"
Vương Khánh Quốc cùng Kevin liếc nhau một cái rồi quay ra nhìn cửa.
Mấy sinh viên năm cuối bước vào, dẫn đầu là một nam sinh mặc vest, khẽ cau mày liếc nhìn sân khấu: "Ai bảo các cậu đến đây luyện tập? Không biết đây là chỗ hoạt động của Hội sinh viên chúng tôi sao?"
Phía sau hắn đang đứng một nữ sinh nhỏ nhắn đeo túi đựng đàn violon, nữ sinh với hắn hình như có quan hệ rất thân mật, cô nhẹ nhàng kéo kéo tay áo hắn.
"Phó Kiệt, có gì từ từ nói."
"Chuyện này em không cần xen vào, cứ để anh xử lý là được."
"Cái gì gọi là chỗ của các người, chìa khóa là bọn tôi mượn từ cô chủ nhiệm khoa. Cô ấy đã đồng ý rồi, chẳng lẽ còn cần mấy người phê duyệt à?"
Vương Khánh Quốc ôm cánh tay, vẻ mặt khó chịu.
Phó Kiệt đánh giá liếc nhìn bốn người bọn họ, ngoại trừ cái tay trống Jazz kia còn tính là bình thường, mấy người khác đều chẳng ra làm sao, đặc biệt là tên giả gái đứng giữa, một bộ ẻo lả trông thật kinh tởm.
Phó Kiệt lạnh lùng nói, "Trung tâm hoạt động chịu sự quản lý và thống nhất của Hội sinh viên, cho dù cô chủ nhiệm khoa có cho các cậu các cậu mượn chìa khóa đi chăng nữa thì chúng tôi cũng có quyền thu hồi lại. Các cậu mau thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi đây đi."
Vương Khánh Quốc hoàn toàn bị chọc giận, giọng nói trở nên tục tằng, "Cậu cho rằng cậu là ai, thật sự coi mình là lãnh đạo sao, ngay cả đạo lý đến trước đến sau cũng không hiểu, người phải đi là các cậu mới đúng!"
Khuôn mặt Phó Kiệt lập tức sa sầm xuống, hắn là Trưởng ban truyền thông của Hội sinh viên, ngày thường người khác đối với hắn đều là nói gì nghe nấy, hơn nữa hôm nay còn bị phản bác tới tấp như vậy trước mặt bạn gái, hắn cảm thấy mặt mũi mình bị coi thường nghiêm trọng.
"Chúng mày nghe không hiểu tiếng người đúng không? Một tên giả gái b.iến th.ái như mày đứng ở chỗ này cũng không biết xấu hổ, lại còn mặc váy ngắn, đây là muốn bị đàn ông..."
Chữ "làm" còn chưa nói khỏi miệng, cái trán hắn đột nhiên nhói lên, một cơn đau dữ dội xông thẳng vào đầu.
Bạn gái nhìn đến mặt hắn liền hét lên một tiếng.
Lộ Nghiêu tay trái cầm dùi trống từ trên sân khấu nhảy xuống.
"Thật ngại quá, trượt tay."
"Mày ở khoa nào? Muốn chết đúng không?"
Phó Kiệt lấy lại tinh thần, mắt đầy tơ máu, xông lên túm lấy cổ áo Lộ Nghiêu.
Cố Bách cùng nữ MC vừa tập dượt cho bữa tiệc Tất niên xong, mới vừa thu dọn đồ đạc đi xuống lầu, liền nghe bên ngoài cãi cọ ầm ĩ, không ít người đang tụ tập ở đó.
"Vãi chưởng, đánh nhau thật kìa."
"Người của Hội sinh viên cũng có lúc phải ăn đau à, người anh em kia một chọi hai luôn, đỉnh vãi."
Cố Bách cũng không hứng thú xem náo nhiệt cho lắm, chỉ là hắn đột nhiên nhớ lại, thời điểm đến đây tập dượt có nhìn thấy bọn Vương Khánh Quốc khiêng trống Jazz tới. Nghĩ như vậy hắn liền đứng bên ngoài đám người, hướng vào bên trong nhìn nhìn.
Vóc dáng hắn cao, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn dưới sân khấu. Hình bóng quen thuộc lọt vào tầm mắt, trong lòng hắn trầm xuống, lập tức rút điện thoại ra gọi cho Lâm Viễn Chi.
"Lão Lâm, mau tới trung tâm hoạt động ngoại khóa, Lộ Nghiêu đã xảy ra chuyện!"
Thời điểm Lộ Nghiêu bị Lâm Viễn Chi cùng Cố Bách một trái một phải kéo ra, vẫn như cũ ngoan cố duỗi thẳng chân đạp một cái lên vai Phó Kiệt.
"Để người khác giúp còn ra cái thể thống gì, mày ngon thì nhào vô solo với tao này!?"
"Lộ Nghiêu, bình tĩnh lại đi."
Lâm Viễn Chi đem người ấn vào lồng ng.ực, hai tay ghìm chặt cánh tay Lộ Nghiêu.
"Mày tưởng tao sợ mày hả, mày tên Lộ Nghiêu đúng không? Tao nhớ cái bản mặt mày rồi, mày chờ đó cho tao!"
Phía bên này Phó Kiệt cũng bị vài người kéo ra, trán hắn bị tụ máu nổi một cục u to đùng, trên mặt còn có dấu chân, so với Lộ Nghiêu thì chật vật hơn nhiều.
Bởi vì động tĩnh bên này quá lớn, rất nhanh bảo vệ của trường đã chạy tới. Chỗ này không gắn camera, Lộ Nghiêu cũng không có bằng chứng chứng minh bọn họ gây sự trước, vì thế cả hai đều bị nghiêm khắc cảnh cáo và bị phạt viết bản kiểm điểm 3000 chữ.
Lộ Nghiêu vừa từ văn phòng chủ nhiệm khoa ra tới liền thấy Lâm Viễn Chi đang đứng trên hành lang.
Cậu sờ sờ mũi, tự nhiên có chút chột dạ, tính quay người đi về hướng ngược lại thì bị một giọng nói lạnh lùng gọi lại.
"Đi đâu?"
"Tôi đói bụng, muốn đi ăn cơm."
Lâm Viễn Chi đi tới, gương mặt tuấn tú bây giờ đã đen xì, cảm giác như muốn bụp cậu tới nơi.
"Cậu nên đi phòng y tế đã."
"Tôi có bị thương đâu, đi phòng ý tế làm gì."
Lộ Nghiêu không cho là đúng, tiếp tục đi nhanh về phía trước, mũ áo hoodie lại bị cánh tay thon dài kéo lại.
Lâm Viễn Chi túm cậu tới trước mặt mình, ánh mắt âm u nhìn cậu chằm chằm, "Vừa nãy tại sao lại muốn đánh nhau? Phó Kiệt cũng không xúc phạm cậu, cậu động thủ làm gì?"
May mắn thay chủ nhiệm khoa của Lộ Nghiêu tính tình khá tốt, điều tra ngọn nguồn sự việc xong, hơn nữa Phó Kiệt bị thương không nặng nên cậu mới không bị đánh dấu vào hồ sơ.
"Tôi nhìn không lọt cái thằng ngu đó."
Lâm Viễn Chi khẽ thở dài một tiếng, "Thay người khác ra tay, cuối cùng bản thân bị phạt, cậu có phải bị ngốc hay không?"
Lộ Nghiêu nhún vai, "Dù sao nhà tôi có tiền, xử phạt nho nhỏ này đã tính là gì?"
Lâm Viễn Chi quả thực bị tức đến bật cười, anh nắm mũ cậu thật chặt, "Bởi vì mấy tên ngốc đó mà bị phạt, vậy có đáng không?"
Lộ Nghiêu theo bản năng muốn phản bác, nhưng không biết bị chạm vào đâu mà cậu đột nhiên nhíu mày than một tiếng.
Lâm Viễn Chi nhận ra có chỗ nào không đúng liền lập tức buông tay.
"Có phải bị thương chỗ nào không? Cho tôi xem xem."
Thời điểm anh chạy vào can ngăn, Phó Kiệt cùng bạn của hắn đều đang vây quanh đánh Lộ Nghiêu, tuy rằng cậu lúc đó như một con sư tử giương nanh múa vuốt, không để bọn họ chiếm ưu thế, nhưng Lâm Viễn Chi vẫn lo lắng cậu bị thương.
Chắc là bị thằng ngu kia đá trúng xương sườn rồi, Lộ Nghiêu chịu đựng cơn đau, thở nhẹ một cái.
"Thôi, đến phòng ý tế vậy."
Lúc Lộ Nghiêu nằm trên giường bệnh, cậu vẫn cảm thấy bản thân chẳng bị gì to tát, thẳng đến khi bác sĩ dùng tăm bông thấm cồn ấn một cái vào xương sườn cậu.
Lộ Nghiêu như một con cá bị ném vào trong chảo dầu, cả người giật bắn lên, may mà Lâm Viễn Chi nhanh tay lẹ mắt đè cậu lại.
"May mà không gãy xương, chỉ là tụ máu hơi nghiêm trọng, mấy ngày tới tránh hoạt động mạnh, tĩnh dưỡng cho tốt."
Bác sĩ đỡ mắt kính, nhìn dáng vẻ đau đớn muốn chết của Lộ Nghiêu, cười nói, "Giờ mới biết đau? Tuổi còn trẻ không lo mà học tập, một hai phải đánh nhau gây chuyện."
Ông đem tăm bông ném vào thùng rác, quay đầu kê đơn thuốc trên máy tính, "Mấy ngày tới nhớ nghỉ ngơi đàng hoàng, không vận động mạnh, có vấn đề gì thì lập tức tới đây kiểm tra."
Trong lúc Lâm Viễn Chi đi lấy thuốc, Lộ Nghiêu thử ngồi dậy, động tác quá nhanh, kéo vết thương dưới xương sườn bên phải giãn ra khiến cậu đau đến nhe răng.
"Nằm xuống đi, còn ngồi dậy làm gì?"
Một giọng nói không mấy nhiệt tình vang lên.
Lộ Nghiêu vừa ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện thế mà là Cố Bách.
Cố Bách bị cậu nhìn chằm chằm, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
"Bạn trong đội bóng của tôi bị thương nên tôi tới thăm, không nghĩ tới vừa vặn đụng phải cậu."
Cố Bách thấy cậu che bụng, còn tưởng rằng cậu bị thương rất nặng, hắn nhíu mày lại tiến đến bên giường cậu, "Không phải tôi nói cậu nằm xuống đi sao? Lão Lâm đâu, chẳng lẽ cậu ấy mặc kệ cậu?"
Lộ Nghiêu chửi thầm trong lòng.
"Tôi muốn đi vệ sinh, anh phiền quá đó."
Cố Bách bối rối, vội vàng nghiêng người nhường đường cho cậu.
Lộ Nghiêu giải quyết xong vấn đề si.nh lý, cẩn thận lê bước chân, ngồi trở lại trên giường bệnh.
Lâm Viễn Chi đi lấy thuốc cũng lâu quá rồi đi, sao giờ vẫn chưa quay về?
Cậu đói muốn chết rồi, mặt ủ mày ê xoa cái bụng quắt queo của mình.
Nhìn người vừa rồi còn hùng hổ đánh lộn, lúc này đã héo nằm bẹp trên giường bệnh, Cố Bách nhất thời có chút không đành lòng, hắn thử thăm dò đi lên trước, mở miệng nói, "Cậu..."
"Lộ Lộ, tớ biết ngay cậu sẽ đến phòng y tế mà!"
Một thân hình lao nhanh như tên lửa phi vào ôm lấy Lộ Nghiêu trên giường bệnh.
"Vừa rồi cậu đẹp trai quá đi, thế mà lại đánh nhau vì tớ, huhuhu, tớ cảm động quá à."
Lộ Nghiêu bị nước hoa trên người cậu ta hun đến muốn ngạt thở, cậu nhìn bộ dạng khóc lóc chật vật của Vương Khánh Quốc, có chút kinh ngạc, "Không phải chứ, cậu khóc thật đấy à?"
"Không phải vừa nãy chủ nhiệm khoa tìm tớ nói chuyện nên phải diễn một chút sao, cố lắm mới rặn ra hai giọt nước mắt đó."
Vương Khánh Quốc sửa sửa lại mái tóc xoăn, khóe mắt liếc đến Cố Bách đang đứng đó, đáy mắt hiện lên tia kinh ngạc.
Vương Khánh Quốc nháy mắt ra hiệu với Lộ Nghiêu, nhỏ giọng thì thầm, "Sao anh ta lại ở chỗ này?"
Không gian phòng bệnh cũng không lớn, Cố Bách vốn đã nghe được rõ ràng.
Kỳ thật hắn cũng không biết tại sao bản thân lại tới phòng y tế, Lộ Nghiêu đánh nhau với người khác, hắn đi can ngăn là đã làm tròn trách nhiệm của bạn bè rồi, đến nỗi đối phương có bị thương hay không hình như hắn cũng không cần thiết phải quan tâm.
Nhưng hắn vẫn tới phòng y tế.
Không đợi Cố Bách mở miệng, Lộ Nghiêu liền thay hắn giải thích, "Anh ta tới thăm đồng đội bị thương, vừa hay đụng phải tớ thôi."
Vương Khánh Quốc gật gật đầu, nghĩ tới lúc đó Cố Bách cũng tới can ngăn, vẻ mặt dịu xuống một chút, "Chuyện vừa nãy cảm ơn anh, buổi tối tớ mời các cậu ăn cơm, Lâm Viễn Chi đâu rồi?"
Cậu ta vừa dứt lời, một thân ảnh cao lớn đã từ bên ngoài bước vào. Trong tay Lâm Viễn Chi cầm hóa đơn và một túi thuốc tây, nhìn thấy trong phòng bệnh nhiều thêm hai người cũng không mấy kinh ngạc.
"Không phải đói bụng sao? Đi thôi."
"Sao anh đi lấy thuốc lâu vậy?" Lộ Nghiêu ngoài miệng oán giận, cầm lấy hóa đơn trong tay anh nhìn nhìn.
"98 tệ, chút nữa tôi chuyển khoản qua wechat lại cho."
"Không cần."
"Phải chuyển, không cho từ chối."
Bốn người kéo nhau đi canteen Bắc Uyển ăn thịt dê hầm.
Lộ Nghiêu ỷ mình là bệnh nhân, bắt chéo hai chân gác lên ghế như đại lão gia, vui vẻ uống trà sữa khoai môn mà Vương Khánh Quốc mua cho.
Không lâu sau, Lâm Viễn Chi bưng hai nồi thịt dê hầm* tới bàn. Trong nồi có thịt dê, đậu phụ, cà rốt và mía, mùi thơm ngọt ngào của nước súp ngay lập tức đánh thức con sâu đói trong bụng Lộ Nghiêu.
*món này đựng trong cái niêu đất nhỏ nhỏ á mọi ngừi.
Lộ Nghiêu ngồi dậy, gấp không chờ nổi mà gắp một miếng thịt dê cho vào miệng. Buổi chiều đánh nhau bị rách da khóe miệng, cậu cũng không chú ý tới, vết thương đột nhiên đụng phải thịt dê nóng bỏng, lập tức khiến Lộ Nghiêu đau đến nhảy dựng.
"Đệt mẹ!"
Lộ Nghiêu cuống quýt phun miếng thịt dê ra.
"Bỏng chết tôi rồi!"
"Sao cậu như kiểu bị bỏ đói tám kiếp thế?"
Lâm Viễn Chi liếc khóe miệng sưng đỏ của cậu, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Cậu đói bụng thì ăn cơm trước đi, để hai người bọn họ gọi món."
Vương Khánh Quốc thấy chỗ mua thịt hầm đang có nhiều người xếp hàng quá nên chuyển qua mua rau xào, lại gọi thêm gà Cung Bảo, cá hấp, còn có súp lơ luộc. Cậu ta gọi đồ ăn xong, vừa quay đầu liền phát hiện Cố Bách cũng đang đứng xếp hàng.
"Anh đừng gọi đồ cay, Nghiêu Nghiêu không ăn được đâu."
"Ra vẻ đến mức đấy cơ à?"
Cố Bách ngoài miệng ghét bỏ nhưng khi đến lượt hắn gọi món, thân thể vẫn rất thành thật.
"Dì ơi, cho cháu trứng hấp, sườn xào chua ngọt, cà tím thịt xay."
Nhìn thấy đồ ăn do Vương Khánh Quốc và Cố Bách gọi đến, ánh mắt Lộ Nghiêu sáng lên, lập tức cầm đũa bắt đầu ăn.
"Tớ vừa mới hỏi thăm một chút, tên Phó Kiệt kia là Trưởng ban truyền thông của Hội sinh viên, có thù tất báo, tớ thấy mọi việc không dễ dàng qua đi như vậy đâu, Lộ Nghiêu, về sau cậu phải chú ý cẩn thận."
Vương Khánh Quốc có vẻ lo lắng sốt ruột.
Lộ Nghiêu gặm xương sườn, không để bụng nói, "Tớ còn chưa để ý hắn thì thôi, nếu hắn lại đến gây sự với tớ, lần sau tớ không chỉ đạp vào mặt thằng ngu đó đơn giản như vậy đâu."
Lâm Viễn Chi liếc cậu một cái, "Còn muốn đánh nhau?"