• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lộ Nghiêu bịt tai, chỉ muốn giả vờ như chưa nghe thấy gì.

Nhưng Lâm Viễn Chi ở phía sau lại tiếp tục hôn cậu, khiến Lộ Nghiêu bực bội đến mức không chịu nổi, đành quay người lại, trừng mắt nhìn anh đầy tức tối.

"Anh nói chỉ nhìn một cái?"

Ánh mắt Lâm Viễn Chi dịu dàng, nhẹ giọng "Ừm" một tiếng.

Thực ra, Lộ Nghiêu cũng tò mò không biết chỗ đó của mình đã hồi phục thế nào. Cậu cố nén sự xấu hổ, yêu cầu Lâm Viễn Chi kéo rèm lại trước.

Khi bàn tay Lâm Viễn Chi đặt lên eo cậu, ánh mắt sắc bén quan sát chỗ ấy, Lộ Nghiêu xấu hổ đến mức hai má đỏ bừng như sắp bốc khói.

"Anh còn nhìn gì nữa? Rốt cuộc có khỏi chưa?"

Mặt Lộ Nghiêu đỏ đến tận mang tai, vùi gần nửa khuôn mặt vào gối, giọng nói cũng trở nên uể oải.

"Chỗ này hơi sưng đỏ, cần bôi thuốc."

Giọng Lâm Viễn Chi trầm thấp. Rất nhanh sau đó, Lộ Nghiêu nghe thấy tiếng túi ni lông sột soạt. Đến khi anh bôi thuốc xong, Lộ Nghiêu đã xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu.

Lâm Viễn Chi vứt tăm bông đã dùng vào thùng rác, nhìn thấy Lộ Nghiêu nhanh chóng mặc quần vào, chui tọt vào chăn, khóe môi anh khẽ nhếch lên.

"Em cứ nghỉ ngơi đi, anh đi nấu cơm trước."

Lộ Nghiêu kéo chăn che kín mặt, chẳng buồn để ý đến anh.

Lâm Viễn Chi cúi người xoa nhẹ mái tóc cậu, cười rồi rời khỏi phòng.

Lộ Nghiêu nghỉ ngơi hai ngày cuối tuần, tự thấy mình đã hồi phục khá tốt. Không ngờ vừa đến trường vào thứ hai, cậu liền bị Vương Khánh Quốc nhìn ra điều bất thường.

"Cậu với giáo thảo có phải đã làm rồi không?"

Nghe thấy câu này, Lộ Nghiêu suýt nữa phun hết ngụm trà sữa trong miệng. Cậu vội vàng liếc nhìn xung quanh, may mà hôm nay quán trà sữa trong trường không đông người.

"Cậu nói linh tinh cái gì đấy?"

Chẳng lẽ dáng đi của cậu vẫn chưa đủ tự nhiên sao?

Vương Khánh Quốc quan sát cậu từ trên xuống dưới, cười khúc khích hai tiếng.

"Đừng có chối nữa. Nhìn cậu chẳng khác gì một người vừa được tưới tắm đầy đủ cả. Người chắc chắn có không ít dấu vết đúng không? Giữa trời nóng thế này mà còn mặc sơ mi có cổ làm gì?"

Lộ Nghiêu hơi đỏ tai, theo phản xạ kéo cổ áo lại.

Vương Khánh Quốc thấy bộ dạng ngượng ngùng của cậu, liền biết mình đoán trúng rồi. Ngọn lửa hóng hớt trong lòng lập tức bùng cháy, ánh mắt cũng sáng rực hơn bình thường.

"Kỹ thuật của nam thần thế nào? Tớ thấy mũi anh ấy rất cao, chắc không phải loại chỉ được cái mã mà vô dụng chứ?"

Lộ Nghiêu cắn mạnh một miếng khoai môn trong trà sữa, không hề muốn thảo luận vấn đề này với cậu ta.

"Không có gì để nói."

"Chúng ta là bạn bè thân thiết mà? Sao cậu lại khách sáo thế? Hé lộ một chút đi, mấy ngày trước có phải cậu đến xuống giường cũng không nổi không?"

Sắc đỏ trên tai Lộ Nghiêu đã lan xuống tận cổ. Cậu thấy một đôi tình nhân đang tiến đến ngồi ở bàn bên cạnh, liền đá mạnh Vương Khánh Quốc dưới gầm bàn.

"Im ngay!"

Vương Khánh Quốc thấy có người đến, theo phản xạ hạ thấp giọng, nháy mắt đầy ẩn ý với cậu.

"Cậu chỉ cần nói chút xíu thôi, tớ thực sự rất tò mò."

Lộ Nghiêu bất đắc dĩ lườm hắn một cái.

"Cậu còn muốn có được vở ghi chép cuối kỳ của Lâm Viễn Chi không?"

Vương Khánh Quốc lập tức xị mặt.

"Được rồi, tớ không hỏi nữa."

Lộ Nghiêu nhẹ nhàng thở ra, trong lòng lại có chút nhẹ nhõm khó tả.

Có lẽ cậu hơi ích kỷ, nhưng những khoảnh khắc thân mật nhất, khi trong mắt Lâm Viễn Chi chỉ có mình cậu, cậu không muốn chia sẻ với bất kỳ ai.

Lâm Viễn Chi bước vào lớp, vừa ngồi xuống chỗ quen thuộc, mập liền lại gần.

"Lão Lâm, cậu thực sự không định dọn về ký túc xá nữa à?"

Mặc dù lần trước vụ ẩu đả giữa Lâm Viễn Chi và Cố Bách làm náo động cả trường, nhưng Mập Mạp vẫn ôm hy vọng mong manh rằng dù gì bọn họ cũng là anh em trong nhà, biết đâu một ngày nào đó có thể hóa giải khúc mắc và làm hòa.

Lâm Viễn Chi lật một trang sách chuyên ngành, vẻ mặt dửng dưng.

"Tạm thời chưa có ý định đó."

"Cậu vẫn còn giận Cố Bách sao?"

Mập Mạp dò xét nhìn anh, định nói vài lời khuyên nhủ, nhưng chợt thấy một dấu răng mờ đỏ trên cổ anh.

Hắn lập tức hiểu ra, cười đầy ẩn ý.

"Tớ hiểu rồi, cậu ở chung với đàn em quá hạnh phúc, không nỡ rời xa chứ gì."

Đang trò chuyện thì một bóng dáng mặc áo thun đen bước vào lớp. Sắp đến giờ học, chỗ trống trong lớp không còn nhiều. Cố Bách nhìn quanh một lượt, cuối cùng chỉ có thể ngồi xuống vị trí trống duy nhất phía sau bọn họ.

"Lão Lâm, mau khai thật đi, cậu đã làm gì để đàn em để lại dấu răng sâu thế này?"

Ở hàng ghế phía sau, động tác cầm bút của Cố Bách hơi khựng lại. Hắn nhìn lên, cũng trông thấy dấu răng rõ ràng trên cổ Lâm Viễn Chi.

Hàng mi hắn cụp xuống, đường nét khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc méo mó.

"Cậu lắm lời quá đấy."

Lâm Viễn Chi lật thêm một trang sách, tự động phớt lờ những câu hỏi liên tục của Mập Mạp.

Chuông vào lớp vang lên đúng lúc đó. Nhìn thấy giáo viên bước vào, mập cũng không tiện hỏi tiếp, chỉ có thể tiếc nuối rút sách chuyên ngành của mình ra.

Sau giờ học, Lâm Viễn Chi và mập cùng nhau rời khỏi lớp.

Vừa đi đến góc hành lang, phía sau liền vang lên một giọng nói lạnh lùng:

"Lâm Viễn Chi."

Thấy Cố Bách bước đến, mắt Mập Mạp lóe lên vẻ vui mừng. Hắn chỉ mong hai anh em này sớm làm hòa, liền lập tức tìm cớ chuồn đi.

Từ lần cãi nhau ở ký túc xá, Lâm Viễn Chi khi gặp Cố Bách trong trường đều coi như không thấy, càng không chủ động nói chuyện. Cố Bách cũng đối xử với anh y như vậy. Đây là lần đầu tiên hắn lên tiếng gọi anh trước.

Ánh mắt Cố Bách lướt qua dấu răng chướng mắt trên cổ Lâm Viễn Chi, khóe miệng nhếch lên vẻ mỉa mai.

"Ông nội nhập viện rồi, anh có biết không?"

Ánh mắt Lâm Viễn Chi thoáng trầm xuống.

Sức khỏe của ông nội vốn rất tốt, nếu không đã chẳng thể nắm quyền điều hành tập đoàn suốt bao nhiêu năm, sao lại đột nhiên nhập viện?

"Anh quan tâm mẹ nuôi mình như thế, vậy mà nghe tin máu mủ ruột thịt đổ bệnh lại không chút phản ứng. Thật là nực cười."

Lâm Viễn Chi khẽ cau mày.

"Tôi không biết chuyện ông bị bệnh. Vài ngày trước ông còn đến gặp tôi, tôi tưởng sức khỏe ông vẫn ổn."

"Ông bị chọc tức đến phát bệnh đấy. Ông biết tôi và anh đánh nhau, cũng biết lý do vì sao."

Lâm Viễn Chi sững sờ nhìn hắn.

Kiếp trước, Cố Bách chỉ công khai xu hướng tính d.ục của mình sau khi chính thức trở thành người thừa kế nhà họ Cố. Khi đó, dù ông nội có muốn phản đối cũng không thể làm gì, vì quyền lực đã được chuyển giao, chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận.

Không ngờ đời này, Cố Bách lại thừa nhận sớm đến vậy.

"Lâm Viễn Chi, anh chắc hả hê lắm đúng không? Anh càng tỏ vẻ thờ ơ, người nhà họ Cố càng để tâm đến anh. Trước đây tôi còn tưởng anh là kẻ đơn giản, bây giờ nghĩ lại, mẹ kiếp, anh đúng là giỏi diễn kịch."

Ngực Lâm Viễn Chi phập phồng vài nhịp, nhưng anh không để ý đến sự khiêu khích của hắn.

"Ông nội nằm viện ở đâu?"

Cố Bách bực bội đọc tên bệnh viện, sau đó xoay người bỏ đi.

***

Đêm khuya, tại một bệnh viện tư nhân cao cấp.

Lâm Viễn Chi vừa đi đến cửa khu nội trú thì chạm mặt Thiệu Tiểu Vân và Cố Bình từ hướng đối diện bước tới.

Thiệu Tiểu Vân thấy anh thì vô cùng vui mừng.

"Viễn Chi, sao con lại đến đây? Sao không báo trước một tiếng để dì bảo tài xế đến trường đón con?"

Lâm Viễn Chi siết chặt hộp quà trái cây trong tay, đôi mắt hơi cụp xuống.

"Cháu chỉ muốn nhìn ông một chút, rồi sẽ đi ngay."

"Là Cố Bách nói cho con biết phải không? Đứa nhỏ này cũng có lòng đấy."

Thiệu Tiểu Vân bước đến, định đặt bàn tay trắng nõn, thon dài của mình lên vai Lâm Viễn Chi, nhưng anh lại khéo léo né tránh.

Nét cười trên mặt Thiệu Tiểu Vân hơi gượng gạo, nhưng bà vẫn cố nặn ra một nụ cười.

"Đến là tốt rồi, đi thôi, mẹ đưa con vào phòng bệnh của ông nội."

Trên đường đi, Thiệu Tiểu Vân hỏi:

"Các con sắp nghỉ hè rồi phải không? Hè này có kế hoạch gì chưa? Có định đến công ty thực tập không?"

"Tạm thời cháu chưa quyết định, đến lúc đó xem tình hình đã."

Thực ra, Lâm Viễn Chi đã được xét tuyển thẳng lên cao học và có thể tham gia trại hè nghiên cứu sinh của trường. Nhưng chuyện này, anh không muốn nói với Thiệu Tiểu Vân.

"Mẹ có hỏi giáo sư hướng dẫn của con, với thành tích hiện tại, việc học lên thạc sĩ chắc chắn không có vấn đề gì. Nhưng con đã ở bên đứa nhỏ nhà họ Lộ rồi, nếu con tiếp tục học lên còn cậu ấy ra trường đi làm, khoảng cách giữa hai đứa liệu có ngày càng lớn không?"

Lâm Viễn Chi khẽ liếc nhìn bà một cái.

Thiệu Tiểu Vân chỉ khẽ cười một tiếng:

"Mẹ biết con đang sống chung với thằng bé. Hai đứa tình cảm tốt, chắc chắn ngày ngày đều ngọt ngào hạnh phúc. Nhưng đứa nhỏ nhà họ Lộ từ nhỏ đã được nuông chiều, nếu một ngày nào đó bố mẹ cậu ấy không bao bọc nữa, con có nuôi nổi cậu ấy không?"

Lâm Viễn Chi mím môi.

"Cháu có tay có chân, dù học lên cao học cũng có thể ra ngoài làm thêm, không cần dì phải lo lắng."

"Nhưng mẹ không muốn thấy con vất vả như vậy."

Dường như cuối cùng không thể chịu đựng thêm nữa, ánh mắt Thiệu Tiểu Vân lộ ra một tia kích động.

"Viễn Chi, con vốn dĩ nên giống như đứa nhỏ nhà họ Lộ, được bố mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, lớn lên trong nhung lụa. Chúng ta nợ con quá nhiều, mẹ càng không thể trơ mắt nhìn con tiếp tục sống cực khổ như trước. Nếu nó thực sự yêu con, nó nên khuyên con quay về bên chúng ta."

Lâm Viễn Chi cười khẩy.

"Dì hoàn toàn không hiểu cháu, cũng không hiểu cậu ấy. Cháu làm gì cho cậu ấy cũng đều cam tâm tình nguyện, không cần dì dùng mấy lời đạo lý này để ràng buộc cháu."

Nói xong, anh rẽ vào góc hành lang, đi về phía phòng bệnh.

Cố Bình đứng yên tại chỗ, khẽ thở dài, nhìn gương mặt cố chấp của Thiệu Tiểu Vân.

"Tiểu Vân, em hà tất phải lấy đứa nhỏ nhà họ Lộ ra kí.ch th.ích nó? Em biết rõ như vậy chỉ càng khiến nó oán giận em hơn."

"Em nói sai câu nào sao? Bây giờ ông cụ đã biết quan hệ của hai đứa nó, anh nghĩ ông ấy sẽ không làm gì à? Em chỉ muốn thằng bé chuẩn bị tâm lý trước."

"Thực ra, bố cũng chưa chắc đã bảo thủ đến thế..."

Thiệu Tiểu Vân cười khẩy một tiếng, không biết nghĩ đến điều gì mà trên mặt hiện lên vẻ châm chọc.

"Năm đó khi em đến với anh, bố anh chẳng phải cũng nhìn em không vừa mắt sao? Dù sao thì em cũng không thể so được với Phương Vũ Nhu, không có gia thế tốt như cô ấy, cũng không có học vấn cao như cô ấy."

"Chuyện đó đã là quá khứ rồi, sao em còn bận lòng làm gì? Sau này khi chúng ta kết hôn, chẳng phải bố cũng không phản đối nữa sao?"

"Đó là vì ông ấy thương đứa con trai út như anh, thấy anh sống chết vì em nên không đành lòng nhìn anh đau khổ thôi."

Cố Bình cười bất đắc dĩ.

"Ông ấy thương con trai thì càng thương cháu trai. Có lẽ chuyện này không tệ như em nghĩ đâu."

Thiệu Tiểu Vân nhún vai.

"Điều đó khó nói lắm, dù sao thì đứa cháu trai này cũng không phải do ông ấy tự tay nuôi nấng."

Lộ Nghiêu ngồi trên sofa đợi đến mức sắp ngủ gật, cuối cùng mới nghe thấy tiếng cửa mở.

Thấy bóng dáng của Lâm Viễn Chi, cậu lười biếng ngáp một cái, giọng nói mang theo chút trách móc:

"Sao giờ anh mới về?"

"Anh đến bệnh viện thăm ông nội."

Lộ Nghiêu lập tức tỉnh táo, nhanh chóng bật dậy từ sofa.

"Không phải chứ? Hôm đó ông cụ gặp em một lần liền bị tức đến nhập viện sao?"

Lâm Viễn Chi bất đắc dĩ cười một tiếng:

"Không liên quan đến em. Ông nội vốn có tiền sử bệnh tim mạch, hôm đó nói chuyện với Cố Bách xong, có lẽ cảm xúc hơi kích động."

"Vậy bây giờ ông cụ thế nào rồi?"

"Đang truyền dịch trong bệnh viện, tạm thời vẫn chưa tỉnh, nhưng các chỉ số đều ổn định, bác sĩ nói không có vấn đề gì nghiêm trọng."

"Vậy thì tốt rồi."

Trong phòng khách, điều hòa mở sẵn, Lộ Nghiêu vẫn quấn một chiếc chăn mỏng trên người. Cậu thấy gương mặt Lâm Viễn Chi mang theo nét mệt mỏi, đợi anh đi tới liền lập tức kéo chăn bọc cả anh lại.

"Anh gặp bố mẹ anh ở bệnh viện rồi đúng không?"

Cậu vừa nói vừa không nhịn được mà dụi chóp mũi vào mặt Lâm Viễn Chi.

Lâm Viễn Chi đưa tay ôm lấy bờ vai cậu, tham lam hít lấy hương thơm quen thuộc trên người cậu, sau đó mới nhẹ giọng đáp:

"Ừ."

"Họ lại khuyên anh về Cố gia à?"

"Không hẳn, chỉ hỏi qua kế hoạch của anh sắp tới thôi. Chẳng phải sắp đến kỳ nghỉ hè rồi sao?"

"À đúng rồi, sắp nghỉ hè rồi."

Nhắc đến chuyện này, ánh mắt Lộ Nghiêu lập tức sáng lên, tràn đầy hứng thú.

"Hay là chúng ta đi chơi chung đi! Đến Vân Nam nhé?"

"Anh từng nói với em rồi mà, anh phải tham gia trại hè xét tuyển cao học. Nếu đi Vân Nam, có lẽ phải đợi đến tháng tám mới có thời gian."

"Vậy trong lúc anh tham gia trại hè, em ở lại trường một mình làm gì chứ?"

Lộ Nghiêu hơi không nỡ, vòng tay ôm lấy eo Lâm Viễn Chi, má cọ nhẹ lên cổ anh.

"Trại hè của anh có cho mang theo người nhà không?"

"Không phải loại trại hè đi chơi ngắm cảnh mà em nghĩ đâu."

Lâm Viễn Chi nhéo nhẹ má cậu, giọng điệu ôn hòa:

"Thực ra đó chỉ là một kỳ thi tuyển chọn, rất nhàm chán."

"Thi cử à? Vậy thôi, em không đi đâu."

Lộ Nghiêu cầm lấy chai sữa trên bàn uống một ngụm, giọng điệu đầy lười biếng:

"Em cứ về nhà bật điều hòa, ăn dưa hấu cho sướng."

Cậu tu hết cả chai sữa chỉ trong hai ngụm, khóe miệng vẫn còn dính chút vệt sữa. Lâm Viễn Chi vừa định nhắc nhở thì thấy cậu nhanh chóng đưa đầu lưỡi ra li.ếm sạch.

"Anh nhìn em làm gì? Còn không mau đi tắm?"

Lâm Viễn Chi khẽ cười, nắm lấy tay cậu:

"Hôm nay t.ắm ch.ung đi, thế nào?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK