*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Dao Dao
Beta-er: Y Phi
“Hai người có thể để cho khán giả trong trường quay đặt câu hỏi cho chúng tôi. Nếu chúng tôi trả lời đúng hết thì có thể chứng minh chúng tôi vô cùng ăn ý.”Chu Hạo Hiên vừa dứt lời, khán giả liền hú hét ủng hộ.
Phùng Vân Hi: “…”Đúng là không hiểu nổi thế giới của cậu.
“Hai người tự tin vậy ư?”Hiểu Vân hỏi.
Chu Hạo Hiên: “Mọi người nhớ chỉ hỏi những vấn đề trong lúc chúng tôi đang quay Giang Hồ Phong Vân thôi nhé, hỏi những vấn đề ngoài lề là khó có thể đáp đúng được lắm.”
Lương Kiến Chương cảm thấy không còn gì để nói nữa rồi, sau đó nói: “Chắc đạo diễn trả không ít phí tuyên truyền cho hai người nhỉ?”
Sau đó, ống kính liền chuyển về phía đạo diễn ngồi ở dưới khán đài.
Đạo diễn cười cười: “Vân Hi rất hiểu chuyện, làm việc gì cũng rất nghiêm túc. Dù không trả phí tuyên truyền thì Vân Hi cũng sẽ nỗ lực hết mình, bởi vì bộ phim này chính là tâm huyết của chúng tôi.”
Chu Hạo Hiên: “…”Chuyện này có liên quan quái gì đến Vân Hi đâu, người luôn muốn tuyên truyền phim chính là cậu mà. Ý tưởng này rõ ràng là của cậu mà, ngay cả lời dạo đầu cũng là cậu nghĩ ra! Vì sao đạo diễn lại khen Vân Hi chứ?
Chu Hạo Hiên nhìn về phía Phùng Vân Hi, Phùng Vân Hi cười với cậu một cái rồi nói: “Cảm ơn đạo diễn.”
“…”
Chỉ trong chốc lát, đã có người bưng đầy đủ đạo cụ lên sân khấu: một cái bàn siêu dài, một cái hộp đựng đầy số ghế ngồi, hai cái ghế và hai cái bảng.
Phùng Vân Hi và Chu Hạo Hiên ngồi ở mỗi bên của cái bàn, Lương Kiến Chương đứng ở giữa bàn để bốc số, số ghế của khán giả nào được bốc trúng thì có thể đặt câu hỏi.
Người đầu tiên đặt câu hỏi là một nữ sinh, sau khi cô bé nhận micro thì hỏi: “Sau khi hai người gặp đối phương, muốn làm chuyện gì với đối phương nhất?”Sau khi hỏi xong, cô bé mới nhận ra câu hỏi này không đúng, hỏi lại lần nữa: “Sau khi hai người gặp nhau thông qua Giang Hồ Phong Vân thì muốn làm chuyện gì với nhau nhất?”
Hiểu Vân ở trên sân khấu cười một tiếng: “Fan bây giờ đều liều mạng như vậy sao? Lần sau tôi tuyên truyền thì mọi người hãy như cô bé này nhé.”
Phùng Vân Hi và Chu Hạo Hiên không hề nghĩ ngợi, lập tức viết đáp án xuống.
Đáp án được công bố là: Tôi muốn nói chuyện nhân sinh với cô ấy/ Tôi muốn nói chuyện nhân sinh với cậu ấy.
Hiểu Vân nói: “Ngoại trừ chữ cậu/cô thì đáp án của hai người giống y như đúc. Cô bé ở dưới khán đài đừng ngồi xuống vội, có phải em được hai người họ thuê đến không?”
Cô bé ở dưới khán đài vô tội lắc đầu: “Em cũng muốn họ thuê em lắm nhưng họ không biết em thì sao thuê em được?”
Đừng nói là khán giả, ngay cả Phùng Vân Hi cũng bị giật mình. Lý do cô viết đáp án này là vì cô muốn nói chuyện nhân sinh với Chu Hạo Hiên sau khi cậu không làm theo kịch bản.
Chu Hạo Hiên cảm động nói: “Không ngờ, cô cũng muốn nói chuyện với tôi.”
Ý của cậu hoàn toàn mang nghĩa đen, không hề có chút nghĩa bóng nào.
Phùng Vân Hi: “…”
Câu hỏi của khán giả thứ hai: “Trái cây mà Phùng Vân Hi thích nhất là gì?”
Câu hỏi này quá dễ, hai người cùng viết vải.
Người thứ ba đặt ra câu hỏi: “Chuyện vui vẻ nhất khi hai người ở trong đoàn làm phim Giang Hồ Phong Vân làgì?”
Thần kỳ thay, hai người cùng viết xuống một đáp án: Chơi Vua rùa.
Vì hai người đưa ra đáp án giống nhau nên cả trường quay đều khiếp sợ rồi, ngay cả MC ở dưới khán đài cũng hỏi đạo diễn chương trình: “Đạo diễn, ngài thật sự không sắp đặt chuyện này sao?”
Đạo diễn của chương trình: “Chẳng lẽmọi người không xếp người dưới khán đài sao?”
MC: “…Tôi chỉ vì tăng rating thôi mà, như vậy chẳng phải sẽ khó đoán hơn sao?”
“…”
Kỳ thật, nếu không phải Phùng Vân Hi đã đọc qua kịch bản thì cô sẽ nghĩ chuyện này đã được sắp đặt rồi. Những câu hỏi phía sau đều là về đoàn làm phim, mặc dù không hoàn toàn giống như trong kịch bản nhưng cũng không khác mấy.
Câu hỏi cuối cùng làcủa một nữ sinh: “Hai người có khả năng phát triển đến thực tế không?”
Sở Hàm bị lãng quên, chen chúc đứng để tìm lại cảm giác tồn tại: Dựa theo kịch bản, bây giờ cô ta đã bắt đầu hát album mới. Nếu không hát được thì cũng có thể lên sóng là được.
Phùng Vân Hi bỏ bảng xuống, nghiêm túc hỏi: “Em gái, em có xem trailer không?”
Cô bé kia gật đầu: “Cóạ, trailer rất đẹp.”
Phùng Vân Hi: “Nếu em là Lâm Thi Vũ, xuyên qua thời không lại được gặp Lâm Ý thì em sẽ tiếp tục ở chung với hắn sao?”
MC ở bên cạnh: Các người diễn sâu quá rồi.
Cô bé bị câu hỏi của Phùng Vân Hi làm cho ngơ ngẩn: “Sẽ, sẽ ạ…”
Phùng Vân Hi mỉm cười: “Chị chỉ muốn quên đi chuyện trong giang hồ. Sau đó, làm bạn bè với đối phương, biết đối phương sống tốt là đủ rồi.”
Vừa dứt lời, Phùng Vân Hi bước đến gần khán đài: “Xin chào mọi người, tôi là Phùng Vân Hi đóng vai Lâm Thi Vũ, hy vọng mọi người sẽ ủng hộ Giang Hồ Phong Vân, cùng nhau theo dõi chuyện tình ngàn năm của chúng tôi.”
Nghe vậy, Lâm Kiến Chương liền nói: “Trong lúc giải lao thì mọi người hãy cùng lắng nghe album mới của Sở Hàm nhé.”
Sau khi hết giờ giải lao thì hai người sẽ phải tiếp tục tuyên truyền, có lẽ chút nữa còn phải diễn một đoạn nữa.
Lúc Sở Hàm đang hát thì Phùng Vân Hi và Chu Hạo Hiên đi vào hậu trường.
Chu Hạo Hiên: “Thấy hồi nãy tôi thông minh không? Nếu không, chúng ta phải chơi trò cô hỏi tôi đáp thì chẳng phải là chúng ta sẽ thua rồi sao? Vì tôi không biết đọc khẩu âm.”
Phùng Vân Hi nhìn cậu: “Nhìn xem tôi có khác không?”
“Không có, vẫn xinh đẹp như vậy mà?”
“Lẽ nào cậu không cảm thấy trên người tôi có oán khí sao?”
Chu Hạo Hiên: Σ(°△°|||)︴
Phùng Vân Hi cười rực rỡ: “Nếu oán khí trong cơ thể tôi bùng nổ thì tôi sẽ không cản được bản thân đâu. Vì vậy, chúng ta hãy lẳng lặng làm theo kịch bản đi.”
Sau khi Phùng Vân Hi lên sân khấu thì phát hiện Thẩm Tử Mặc đang ngồi ở chỗ khách VIP.
Khuôn mặt của Thẩm Tử Mặc tràn đầy vẻ mệt mỏi nhưng vẫn ngồi thẳng tắp. Khi nhìn thấy Phùng Vân Hi lên sân khấu, đôi mắt của anh đong đầy vui vẻ.
Phùng Vân Hi ngơ ngẩn, sau đó hướng về phía Thẩm Tử Mặc cười thật tươi. Chẳng qua, nụ cười này có chút ngốc nghếch.
“Trò này được gọi là Woodman, tất cả mọi người sẽ phải làm người gỗ, khi nào trọng tài bảo dừng thì mọi người sẽ phải giữ nguyên tư thế họ đang làm. Người nào đi đến cuối cùng thì sẽ tham gia thử thách độc ao.”MC vừa giải thích xong thì đã có người ra sắp xếp sân khấu.
Ánh mắt của Phùng Vân Hi chưa từng rời khỏi Thẩm Tử Mặc, hai người vẫn luôn nhìn nhau từ lúc Phùng Vân Hi xuất hiện.
Chỉ cần nghĩ tới Thẩm Tử Mặc đang ở đây là Phùng Vân Hi liền cảm thấy áp lực. Bởi vì, đây là lần đầu tiên anh đến xem cô trong trường quay. Nếu biết anh sẽ tới đây thì cô đã chọn tiết mục hỏi đáp, yên lặng ngồi một chỗ rồi trả lời câu hỏi của MC.
Phùng Vân Hi chỉ bối rối trong một khoảnh khắc, liền điều chỉnh tốt tâm trạng của bản thân. Sau đó, cô liền bày ra thái độ dành cho tham gia tiết mục giải trí, sẽ không vìThẩm Tử Mặc ở đây mà sẽ bối rối.
Lương Kiến Chương là trọng tài nên anh ta sẽ là người bảo dừng.
Dọc theo đường đi là lan can, tiếp đó là thảm yoga bấm huyệt rồi đến cầu độc mộc. Cuối cùng còn phải chọc thủng một cái bong bóng bằng tay thì mới được tính là qua cửa. (Nhạc Dao: Đoạn này ta không chắc lắm, ai biết thì sửa cho ta với).
*Thảm yoga bấm huyệt:
Lần đầu tiên Lương Kiến Chương bảo ngừng, một chân của Phùng Vân Hi còn đang ở trên không nên cô bị mất thăng bằng. Chu Hạo Hiên bên cạnh cô muốn giúp cô thì bị ngã về phía sau. Sau đó, cậu còn nhân tiện kéo tay cô. Kết quả là, lan can bị sập.
Lương Kiến Chương đi qua: “Hai người là những người đầu tiên làm sập lan can chỉ trong ngày đầu tiên đó.”
Chu Hạo Hiên: “…”
Phùng Vân Hi nhìn Thẩm Tử Mặc ở dưới khán đài, khuôn mặt của anh không hề có chút cảm xúc nào.
Thấy vậy, Phùng Vân Hi liền tập trung chơi trò chơi, cho đến khi cô xuống cầu độc mộc mới nhận ra làThẩm Tử Mặc đã rời khỏi.
Những tiết mục phía sau, Phùng Vân Hi không phải là tiêu điểm nữa nhưng mọi chuyện vẫn rất thuận lợi.
Người thắng là Sở Hàm – thật ra, đây đều là chủ ý của tổ tiết mục. Hôm nay, đa phần chương trình là tuyên truyền Giang Hồ Phong Vân nên album mới của Sở Hàm chưa được tuyên truyền nên mới dành đoạn cuối cho cô ta.
Chu Hạo Hiên nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ, oán khí trong lòng cô đã làm tinh thần của cô xuống dốc hay sao mà từ lúc ra sân khấu, cô có vẻ uể oải thế?”
Phùng Vân Hi ỉu xìu nhìn cậu một cái: “Cậu không hiểu đâu.”
Chu Hạo Hiên: “…”
Tiết mục kéo dài thêm nửa tiếng là kết thúc. Có MC đề nghị cùng nhau đi ăn khuya, Phùng Vân Hi lấy lý do là còn có việc nên phải đi trước.
Đi xuống hậu trường, Phùng Vân Hi đang định gọi điện thoại cho Thẩm Tử Mặc thì đã thấy anh nhắn tin cho cô rằng anh đang ở bên ngoài đợi cô.
Ra khỏi đài truyền hình, Phùng Vân Hi liền nhìn thấy xe của Thẩm Tử Mặc.
“Không phải ba ngày sau anh mới về sao? Khi nãy nhìn thấy anh, em còn giật mình và kinh ngạc nữa. Nhưng mà, anh chỉ ở đây có một chút là đi mất tiêu rồi.”Vừa lên xe thì Phùng Vân Hi đã bắt đầu nói chuyện.
Đúng lúc này, bàn tay ấm áp của Thẩm Tử Mặc nắm lấy cánh tay của Phùng Vân Hi rồi nói: “Đừng động đậy.”Nói xong, anh lấy thuốc mỡ trị tan máu bầm ra, nghiêm túc xức thuốc cho cô.
Lúc này, Phùng Vân Hi mới chú ý đến cánh tay mình bị bầm, chắc là vì ban nãy bị té trong lúc chơi trò chơi, lắp bắp nói: “Ban nãy, anh anh ra ngoài là vì mua thuốc mỡ cho em?”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK