Bởi vậy bà Trang càng hạ quyết tâm cho con gái bà trở thành vợ Thiên Kỳ, lúc đó bà sẽ đuổi cổ đám người Uyển Lâm ra khỏi đây ngay lập tức. Lúc này bà Trang vừa ló mặt ra khỏi phòng tìm cơ hội cho con gái tiếp cận Thiên Kỳ thì nhìn thấy Thiên Kỳ đang đứng trên hành lang tầng 2 ngắm mưa, bà vội vội vàng vàng trở về gọi con gái ra.
“Anh...” một tiếng gọi thắm thiết vang lên từ đằng sau khiến Thiên Kỳ nổi hết da gà. Quay đầu lại nhìn thấy cô em họ mặc bộ váy trắng, đôi mắt ngập nước suýt rơi lệ đang đi về phía anh.
“Em xin lỗi. Chuyện hôm qua là lỗi của em và mẹ. Em thay mặt cả mẹ xin lỗi anh.”
“Người cô cần xin lỗi không phải là tôi.” Thiên Kỳ lạnh lùng nói.
“Anh, em là em họ của anh.” cô gái không cam tâm chất vấn, tại sao anh họ cô lại thiên vị người ngoài như vậy chứ.
Thiên Kỳ nhếch miệng cười đáp lại: “Ồ, cô cũng biết thế cơ à. Vậy cô còn bám theo tôi làm gì?” Một nhà chú anh tham lam đến điên rồi, nhận con gái nuôi nhưng chỉ nhận trên danh nghĩa, ý muốn gả cô ta vào nhà anh, làm bà chủ, nắm giữ cả gia đình. Họ cảm thấy cô ta có năng lực đó sao? Trong vòng 3 đời không kết hôn, họ biết vậy mà vẫn cố chấp muốn làm, thật không hiểu nổi trong đầu bọn họ chứa thứ gì nữa.
Cô em họ đứng đó rơi nước mắt, Thiên Kỳ càng nhìn càng chán ghét, đang muốn bỏ đi, bỗng nhiên “cạch” một tiếng, cửa phòng Uyển Lâm mở ra, quả bóng nhỏ vừa mới tỉnh ngủ, đang định đi ra ngoài. Thiên Kỳ thấy thế vẫy tay gọi quả bóng nhỏ đến gần, ôm cậu nhóc lên trong đôi mắt tràn đầy vẻ ghét bỏ của cậu nhóc. Uyển Lâm ở trong phòng vừa bước ra ngoài liền nhìn thấy cảnh tượng này, Thiên Kỳ bước đến nhét quả bóng nhỏ vào lòng Uyển Lâm: “Em và con xuống nhà ăn trước đi, lát nữa anh sẽ xuống ngay.” nói rồi hôn lên trán Uyển Lâm một cái khiến cô xấu hổ chạy thẳng xuống lầu.
Cô em họ chứng kiến mà không tin vào mắt mình, kéo tay Thiên Kỳ lại nhỏ giọng gọi: “Anh...” sau đó từng giọt nước mắt tiếp tục thi nhau rơi xuống.
Thiên Kỳ ngay lập tức hất ra, lớn tiếng cảnh cáo: “Đây là lần cuối cùng, tôi không muốn nhìn thấy cô lởn vởn trước mắt tôi nữa. Bằng không tôi sẽ để các người không kịp biết chữ hối hận viết thế nào đâu. Sự kiên nhẫn của tôi chỉ dành cho vợ con tôi mà thôi.”
Nhìn bóng lưng Thiên Kỳ rời đi, cô ta nắm chặt tay, sẽ không, cô tuyệt đối không thể để mất anh họ được. Cô gái và đứa con hoang kia là cái thá gì chứ. Nghĩ xong lập tức chạy về phòng, báo lại với mẹ cô, hai mẹ con tìm ông bà Ngô khóc lóc kể lể.
“Anh, chị. Anh chị xem, thằng bé Thiên Kỳ sao có thể hồ đồ như thế được, lại nhận một đứa con gái không ra gì làm vợ, còn cả đứa con hoang kia nữa, nó...”
Bà Trang đang định nói tiếp những lời khó nghe thì bà Ngô đập bàn đứng dậy, chỉ thẳng vào mặt bà mắng: “Đủ rồi. Cô có tư cách gì nói cháu nội tôi là con hoang. Nếu hai mẹ con cô không hài lòng thì có thể cút khỏi đây ngay lập tức, ở đây không ai muốn giữ các người cả.”
Bà Trang không quan tâm lời nói của Ngô phu nhân, phản bác lại: “Chị, sao chị lại nói em như thế. Em chỉ là muốn tốt cho cái nhà này. Em mới là người thân của anh chị kia mà.”
“Hừ, ai là người thân của cô, một người con dâu và một đứa con nuôi ư. Tôi nhắc lại lần nữa, Ngô Hoàng Quân chính là cháu nội ruột thịt của tôi. Nếu để tôi nghe một lời nói xấu thằng bé từ miệng các người, tôi sẽ không để các người lành lặn rời khỏi nhà họ Ngô đâu.” ngay cả ông Ngô cũng không nhìn nổi hai mẹ con này nữa.
Bà Trang và con gái xám xịt quay về phòng. Họ không ngờ thằng nhóc đó thực sự là con của Thiên Kỳ, vậy mà họ không hay biết gì suốt mấy năm nay, chẳng lẽ nhà họ Ngô đã sớm đề phòng gia đình họ? Không được, không được, nhất định phải tìm cách, không thể để họ có cớ đuổi cả gia đình mình đi được.
Dưới lầu, bữa trưa của nhóm Uyển Lâm diễn ra trong không khí vô cùng ngượng ngùng. Quả bóng nhỏ nhìn vẻ mặt đắc ý của ông bố trước mắt thật hận không thể che lại, đỡ cho mẹ bé phải xấu hổ. Còn ông bố nào đấy thì đang vì bước tiến thần tốc của mình mà dương dương tự đắc, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt âm trầm của “anh vợ” tương lai đang ngồi bên cạnh.
Mưa đã tạnh, giờ là lúc mọi người chia nhau làm việc. Thiên Kỳ dẫn cả nhóm gồm Uyển Lâm, Hoài Nam, Như Ý, An Diệu và Cát Tường đến căn biệt thự gần nhà anh nhưng bị Uyển Lâm và Hoài Nam từ chối. Họ không muốn gặp lại một nhà thân thích cực phẩm kia của Thiên Kỳ, vì thế họ lựa chọn một căn biệt thự khác tương đối xa.
Khi đi tới ngang một căn biệt thự, quả bóng nhỏ thì thầm với mẹ Uyển Lâm: “Mẹ, trong này có một cỗ lực lượng rất mạnh, con có thể cảm nhận được.” Sở dĩ quả bóng nhỏ có thể khẳng định như vậy là vì dị năng hệ tinh thần của cậu cũng là loại biến dị, ngoài việc tạo ra ảo giác, cậu bé còn có khả năng truyền thông tin vào não bộ cho người khác và cảm nhận được các nguồn năng lượng mạnh. Việc tấn công trực tiếp vào não bộ để tiêu diệt đối thủ thì cậu vẫn chưa làm được vì dị năng của cậu hiện giờ chưa đủ mạnh, ít nhất phải đạt cấp 5 mới làm được.
“Vậy con có biết cái đó là tốt hay xấu không?” Uyển Lâm nhỏ nhẹ hỏi, sâu trong lòng cô vẫn luôn cảm thán về sự nghịch thiên của con trai, vừa vui mừng, vừa lo sợ, đan xen lẫn nhau.
“Nó làm con cảm thấy rất khó chịu. Vậy chắc là xấu, đúng không mẹ?” cậu bé háo hức chờ được mẹ khen ngợi.
Uyển Lâm hôn một cái vào má cậu, vui vẻ nói: “Đúng rồi. Con trai của mẹ thật thông minh.”
Sau khi trao đổi với cậu nhóc xong, Uyển Lâm lôi kéo Hoài Nam nói về chuyện này. Hoài Nam nói lại với cả nhóm, muốn chọn căn biệt thự đó, còn trao đổi một ánh mắt cho Thiên Kỳ và Như Ý, dặn dò mọi người cẩn thận. Hai người đó rất nhanh hiểu được, việc quả bóng nhỏ có nhiều dị năng biến dị càng ít người biết càng tốt.
Cửa biệt thự khóa trái. Nếu thế thì hoặc là trong này còn người sống, hoặc là chỉ có Zombies, hai anh em Uyển Lâm thiên về phương án thứ 2 hơn. Gõ cửa, gọi một lúc không ai lên tiếng, họ phá cửa vào. Trong ngôi nhà yên ắng, mọi thứ gọn gàng, sạch sẽ, giống như ở đây không có người sinh sống vậy.
Họ kiểm tra khu vực bếp, nơi nàng càng sạch sẽ đến khó tin. Thiên Kỳ và Hoài Nam hoảng hốt, lập tức triệu tập mọi người vây thành vòng tròn, Hoài Nam là người lên tiếng trước: “Ở đây quá không bình thường rồi. Mọi người cẩn thận, rất có thể chúng ta đã gặp phải ảo giác.”
“Là người có dị năng hệ tinh thần sao?” Như Ý hỏi Hoài Nam. Còn An Diệu và Cát Tường thì mờ mịt, vì đến nay họ vẫn chưa gặp dị năng hệ tinh thần.
Thiên Kỳ chầm chậm lên tiếng: “Chỉ hy vọng đó là người.” Câu nói này triệt để khiến mọi người căng thẳng.